Chương
Lãnh Nhược Giai nhìn về phía người nọ, cô ta vén tóc, đi về phía anh ta.
Lãnh Nhược Giai chủ động tới gần anh ta, mời anh ta nhảy cùng.
Vốn dĩ cô ta đã rất xinh đẹp, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể từ chối lời mời của một người phụ nữ xinh đẹp như vậy được.
Người đàn ông này đương nhiên cũng như vậy.
Hai người nắm tay nhau, lúc này, âm nhạc cũng thay đổi, đột nhiên biến thành một vũ điệu samba nồng nàn, say đắm.
Lãnh Nhược Giai cũng không sợ, cô ta và người đàn ông kia tiếp tục khiêu vũ, nếu là samba, hai người khó tránh khỏi những tiếp xúc ái muội, nhiệt tình.
Lãnh Hàn Vũ và Vân Minh Nguyệt cũng đã tách ra từ lâu, nhưng người phụ nữ đó lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh anh ta.
Giọng nói của Vân Minh Nguyệt truyền vào tai anh ta, cô ta phát hiện Lãnh Hàn Vũ đang nhìn Lãnh Nhược Giai, ánh mắt không biết đang nghĩ gì.
Cô ta cười, làm bộ lơ đãng bắt chuyện với Lãnh Hàn Vũ: “Hàn Vũ, xem ra em gái anh có quan hệ rất tốt với anh họ em.”
Vân Minh Nguyệt cũng không biết lúc này trong lòng Lãnh Hàn Vũ khó chịu đến mức nào, vốn dĩ đã cảm thấy hậm hực, lúc này lại nghe thấy câu này, anh ta càng thêm không vui, nhưng anh ta cũng biết lúc này không nên biểu hiện ra.
Vì vậy, anh ta chỉ mím môi, không hề đáp lại lời cô ta.
Đối với sự làm lơ của Lãnh Hàn Vũ, Vân Minh Nguyệt cũng có chút thất vọng, có điều, cô ta cũng quen rồi, ai bảo cô ta thích người đàn ông này chứ?
Vì vậy, cô ta lại tiếp tục nói một câu: “Xem ra, em gái anh và anh họ em rất xứng đôi.”
Vân Minh Nguyệt tự cho rằng Lãnh Hàn Vũ muốn nghe cô ta nói, ai ngờ lần này, cô ta lại đoán sai rồi.
Lãnh Hàn Vũ nhìn hai người sắp dán vào nhau đến nơi kia, sự lạnh lẽo trong mắt anh ta lúc này lại dần dâng lên hơi ấm.
Từ trước tới nay Vân Minh Nguyệt chưa từng thấy Lãnh Hàn Vũ như vậy.
Đột nhiên cô ta có chút không biết làm sao, cũng có chút hoảng loạn.
“Hàn…” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vân Minh Nguyệt còn chưa kịp nói ra, người đàn ông bên cạnh đột nhiên nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén.
“Sau này cô bớt quản chuyện của cô ấy đi cho tôi.”
Nói rồi, Lãnh Hàn Vũ không hề để ý tới sắc mặt thay đổi của Vân Minh Nguyệt, anh ta trực tiếp xoay người rời đi, giống như là không muốn ở bên cạnh cô ta thêm một giây phút nào nữa.
Vân Minh Nguyệt ngây ngẩn nhìn bóng dáng Lãnh Hàn Vũ rời đi, cô ta căn bản không biết mình đã nói sai điều gì, vì sao người đàn ông này lại có phản ứng lớn như vậy?
Chỉ vì cô ta nói một câu rằng em gái anh ta rất xứng đôi với người đàn ông khác?
Cô ta đột nhiên nghĩ tới thái độ của Lãnh Hàn Vũ đối với Lãnh Nhược Giai ngày hôm đó ở câu lạc bộ.
Nếu không phải cô ta biết hai người là anh em, chắc cô ta đã coi Lãnh Nhược Giai là tình địch rồi, nhưng bây giờ, phản ứng của Lãnh Hàn Vũ lại kỳ quái như vậy…
Rất nhanh, một suy nghĩ đáng sợ dâng lên trong đầu cô ta, vẻ mặt Vân Minh Nguyệt tối sầm lại, nhưng, cô ta vẫn cố gắng thuyết phục mình, Lãnh Hàn Vũ không phải người như vậy, chắc chắn không phải như vậy…