Chương
Cô cụp mắt xuống, vùi mặt mình vào trước ngực người đàn ông, vừa thấp giọng nói lưu manh lại vừa muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng Phạm Nhật Minh lại ôm cô quá chặt. Anh cũng cúi đầu xuống, trong mắt chỉ có duy nhất một mình người phụ nữ này mà thôi.
Lúc này, Phạm Nhật Minh không biết mình đang cười, ánh mắt mềm mại đủ để nhấn chìm bất kỳ người phụ nữ nào, cũng bao gồm cả Diệp Trúc Sương.
Cô ta hoàn toàn không ngờ tới trong khoảng thời gian ngắn lúc mình đi qua như vậy lại nhìn thấy Phạm Nhật Minh hôn Nguyễn Khánh Linh. Hơn nữa nụ cười này của anh hoàn toàn chiếm được trái tim của Diệp Trúc Sương.
Diệp Trúc Sương luôn mong có một người đàn ông có thể nhìn cô ta bằng ánh mắt như vậy, cô ta cũng càng ngày càng kiên định với quyết tâm của mình.
Vậy nên cô ta nhấc chân lên, tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến bên cạnh hai người.
“Xin chào, xin hỏi tôi có thể mời anh nhảy một điệu được không?”
Ngữ khí của người phụ nữ không tự ti cũng không kiêu ngạo, lại còn mang theo một chút tự tin nữa.
Tuy nhiên lúc này Nguyễn Khánh Linh vẫn còn ở trong lòng Phạm Nhật Minh. Sau khi cô nghe thấy câu này thì lập tức nhìn về phía người phụ nữ kia.
Dáng người rất cao, không có nước da trắng nõn, mà hơi ngăm đen một chút, giống như cố ý bị rám nắng vậy. Thân hình của người phụ nữ kia rất chuẩn, trước lồi sau vênh. Trên mặt được trang điểm khéo léo theo kiểu Âu Mỹ. Cả người rõ ràng rất tràn đầy sức sống và trẻ trung.
Nguyễn Khánh Linh vừa nhìn thấy Diệp Trúc Sương thì không có cảm giác đặc biệt chán ghét gì.
Dù sao ở trong các buổi khiêu vũ như thế này thì cũng không lạ gì khi có những người phụ nữ xinh đẹp mời những người đàn ông đã có nửa kia của mình nhảy chung.
Nhưng mà có thể phải khiến cô ta thất vọng rồi.
Dù sao bây giờ Nguyễn Khánh Linh cũng không có quyền để nói chen vào, vậy nên cô càng cúi thấp đầu xuống, vươn tay ra muốn lấy miếng bánh kem hồi nãy.
Kết quả là cô chỉ mới vừa vươn tay ra có một nửa thôi thì đã có một bàn tay to lớn khác trực tiếp cầm lấy cái hộp trước cô, sau đó tự mình đưa đến trước mặt cô: “Ăn đi này.”
Sau khi Phạm Nhật Minh làm xong những chuyện này, nói xong câu này với Nguyễn Khánh Linh rồi anh mới liếc nhìn người phụ nữ kia, vừa vô vị vừa chán ghét nói: “Xin lỗi, tôi đã có vợ rồi.”
Ý của câu này chính là từ chối.
Lúc người đàn ông nói chuyện với cô ta thì anh đã thu lại nụ cười dịu dàng mê hoặc chết người trên mặt vừa rồi lại, anh cố ý đối xử lạnh nhạt. Nhưng Diệp Trúc Sương lại chỉ thấy cho dù là lúc người đàn ông này không cười thì trên người anh vẫn có sức hấp dẫn chết người.
Diệp Trúc Sương sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Phạm Nhật Minh sẽ từ chối rồi nên cô ta cũng không làm phiền nữa, sau khi mỉm cười đáp lại thì cô ta chỉ đơn giản chọn một chỗ ngồi đối diện với hai người họ rồi ngồi xuống mà thôi.
Cô ta thấy hai người vẫn tiếp tục nói chuyện như thể bên cạnh không có người, hơn nữa có nhiều lúc người phụ nữ kể chuyện còn người đàn ông chỉ lắng nghe thôi. Sắc mặt của anh rất nghiêm túc, không hề mất kiên nhẫn chút nào. Hơn nữa anh còn cẩn thận đưa nước cho Nguyễn Khánh Linh, rồi lau miệng giúp cô nữa.
Có thể nói sự cẩn thận và quan tâm mà Phạm Nhật Minh biểu hiện ra ngoài không hề giống với biểu cảm lạnh nhạt và cao quý như vẻ bề ngoài của anh.