Chương
Chính khoảng cách quá lớn này mới khiến cho sức hấp dẫn của người đàn ông càng tăng thêm.
Mặc dù Diệp Trúc Sương rất ghen tị với thái độ của Phạm Nhật Minh đối với Nguyễn Khánh Linh, nhưng cô ta vẫn hoàn toàn không để tâm tới.
Từ nhỏ Diệp Trúc Sương đã lớn lên ở nước ngoài, xí nghiệp của nhà cô ta cũng có tiếng tăm lừng lẫy, cho nên cũng được nuông chiều từ bé, những người chơi cùng với cô ta cũng đều là cậu ấm của những nhà có tiền.
Đương nhiên cô ta cũng từng yêu vài người rồi, nhưng so với người trước mắt này thì kém xa, không chỉ về mặt ngoại hình, mà còn cả sự quan tâm săn sóc của anh đối với vợ mình.
Tuy rằng Diệp Trúc Sương cho rằng đây có khả năng cao là Phạm Nhật Minh giả vờ.
Bởi vì là trường hợp xuất hiện trước công chúng cho nên anh mới tốt với Nguyễn Khánh Linh như vậy, có lẽ cũng chỉ làm dáng một chút thôi, để giữ thể diện cho hai người, hiện nay quan hệ hôn nhân của rất nhiều gia tộc lớn đều như vậy, cô ta cũng thấy nhiều rồi.
Chính bởi vì như vậy nên Diệp Trúc Sương mới có thể không để tâm đến Nguyễn Khánh Linh, lúc này cô ta nhìn cảnh hai người kia ấm áp hài hòa mà vẫn còn ngồi vững được.
Một lát sau, có mấy người đàn ông đến tìm Phạm Nhật Minh, dường như bọn họ muốn bàn chút chuyện với anh.
Vốn dĩ Phạm Nhật Minh không muốn đi, trong loại tiệc rượu như vậy thì cơ bản là anh không bàn chuyện làm ăn với người khác, thứ nhất là phí thời gian, thứ hai là giờ phút này bên cạnh anh còn có một cô nhóc cần anh chăm sóc.
Có điều Nguyễn Khánh Linh lại không để ý, cô kéo tay Phạm Nhật Minh, liếc mắt ra hiệu với anh một cái.
Phạm Nhật Minh nhìn cô một lát, lúc này mới đồng ý, trước khi anh đi cùng những người kia còn dặn dò Nguyễn Khánh Linh: “Xử lý xong việc anh sẽ trở lại ngay, em ở đây, đừng rời khỏi tầm mắt của anh, biết chưa?”
“Được, anh mau đi đi.”
Nguyễn Khánh Linh cười nói.
Lúc này Phạm Nhật Minh mới rời đi cùng những người kia.
Bọn họ tìm một chỗ yên tĩnh ở gần đó để ngồi xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh ở bên kia. Thế là Phạm Nhật Minh vừa bàn chuyện làm ăn, vừa âm thầm để ý đến tình hình của người phụ nữ của mình ở bên kia.
Sau khi Phạm Nhật Minh rời đi, Nguyễn Khánh Linh tiếp tục ngồi ở đó, quay đầu đi xem bọn họ khiêu vũ, còn xem vô cùng say sưa.
Bỗng nhiên, bên tai cô vang lên một giọng nói.
“Bà Phạm.”
Xưng hô này có chút lạ lẫm, bình thường sẽ không có ai gọi cô như vậy, cho nên Nguyễn Khánh Linh phản ứng hơi chậm một chút, một lát sau mới kịp phản ứng lại, giọng nói này chắc là gọi mình.
Cô quay đầu lại, ngay lúc đang tìm nơi phát ra giọng nói đó thì nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở đối diện, chính là người phụ nữ vừa rồi tới mời Phạm Nhật Minh khiêu vũ.
Nguyễn Khánh Linh cũng không tò mò đối phương làm thế nào biết thân phận của cô, có điều cô vẫn lễ phép nói: “Hả? Có chuyện gì sao?”
Diệp Trúc Sương nhìn gương mặt của cô, trong lòng chợt lóe lên sự ghen ghét.
Quả thật người phụ nữ đáng ghét vừa rồi nói không sai, vợ của Phạm Nhật Minh đẹp đến kinh người.
Có điều Diệp Trúc Sương cũng không tự ti, thậm chí cô ta còn vui mừng, người phụ nữ này càng xinh đẹp, năng lực sẽ càng không đủ, đương nhiên cũng không thể ưu tú như cô ta.
Thế là dũng khí để cô ta mở miệng nói chuyện lại càng nhiều hơn.