Chương
“Bắt đầu đi.”
Nguyễn Khánh Linh nói.
Diệp Trúc Sương bắt đầu khúc nhạc dạo trước, ngay sau đó cô ta lại xen kẽ vào trong đó hai đoạn điệp khúc có đồng thời hai âm cao thấp, cho nên có yêu cầu cực cao về độ ăn ý của hai người.
Tại lúc Diệp Trúc Sương đàn khúc nhạc dạo, Nguyễn Khánh Linh chăm chú lắng nghe, vốn dĩ cô có một chút căng thẳng, có điều sau khi cô nghe thấy người phụ nữ bên cạnh đàn sai liên tiếp mấy nốt, cô không khỏi thả lỏng hơn.
Cô còn tưởng rằng kỹ thuật đàn của Diệp Trúc Sương cao siêu đến mức nào, đến cả Lê Tuấn thời cấp hai còn đàn tốt hơn cô ta.
Hơn nữa khúc nhạc dạo còn là một bộ phận khá đơn giản trong toàn bộ bản nhạc, nhưng cô ta lại có nhiều lỗi như vậy, phần sau làm sao có thể đàn tốt được?
Có điều Diệp Trúc Sương lại không biết suy nghĩ của Nguyễn Khánh Linh, bây giờ cô ta còn đang đắm chìm trong phần trình diễn của mình mà đắc chí.
Rất nhanh, Nguyễn Khánh Linh cũng tham gia vào.
Ngón tay dài nhỏ trắng nõn của người phụ nữ nhảy nhót cực nhanh trên phím đàn, lần lượt đàn ra những âm thanh trong trẻo mà chính xác, có sự tham gia của cô, bản nhạc này mới không lộ ra vẻ quá khó nghe.
Nhưng Diệp Trúc Sương lại theo rất mệt mỏi.
Bản nhạc này vốn có giai điệu nhẹ nhàng cho nên tiết tấu rất nhanh, càng đến phần điệp khúc thì cô ta càng vất vả, đã liên tiếp đàn sai rất nhiều âm, vốn dĩ là một bản nhạc tuyệt vời, lại bởi vì sai lầm rõ ràng của Diệp Trúc Sương mà liên lụy đến cả màn trình diễn của Nguyễn Khánh Linh.
Lúc này, trong đám người đã có âm thanh phàn nàn và than thở vang lên.
Đương nhiên Diệp Trúc Sương nghe thấy có người nói cô ta đi xuống, nhưng cô ta vẫn cắn răng kiên trì, cô ta không thể từ bỏ vào lúc này, dù đàn sai thì thế nào? Chỉ cần cô ta không lạc ở đằng sau là được…
Nhưng người chơi đàn kiêng kị nhất là trong lòng không yên.
Lúc này, tâm tư của cô ta đã loạn rối tinh rối mù, lại thêm đối thủ quá mạnh, khiến cô ta cảm thấy tuyệt vọng.
Thế là lúc đàn phần điệp khúc thứ hai, cuối cùng Diệp Trúc Sương đã không theo được, cô ta từ bỏ thu tay về, mặc cho Nguyễn Khánh Linh diễn tấu một mình.
Quả nhiên, sau khi không có tiếng đàn của cô ta, khúc nhạc của Nguyễn Khánh Linh đã trở nên êm tai hơn.
Cho dù thiếu một người hợp tấu, nhưng dù sao đây vẫn là bản nhạc do bậc thầy truyền lại, thêm cả kỹ thuật đàn cao siêu của Nguyễn Khánh Linh, cuối cùng vẫn có thể đàn ra bảy tám phần ý nhị của bản nhạc gốc.
Mà Diệp Trúc Sương ngồi ở bên cạnh Nguyễn Khánh Linh như đang ngồi bàn chông.
Ánh mắt của những khách mời kia tựa như mang theo châm, từng châm một đâm vào trên người cô ta, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu không như ý, đáng giận hơn là, vốn dĩ cô ta muốn để Nguyễn Khánh Linh bẽ mặt, ai ngờ mặt mũi của cô ta lại sắp mất hết.
Diệp Trúc Sương chưa từng phải chịu xấu hổ như giờ phút này.
Cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình, lần này cuối cùng cô ta đã cảm nhận được.
Vất vả lắm mới kiên trì đến khi Nguyễn Khánh Linh đàn xong, tiếng vỗ tay như sấm của mọi người vang lên, nhưng mà những thứ này đối với Diệp Trúc Sương mà nói lại là một đợt tấn công dữ dội vào trong tim.