Chương
Thoáng cái Lãnh Nhược Giai đã phản ứng lại.
Hừ, bạn của người phụ nữ kia bị cô ấy chế nhạo như vậy, đoán chừng là cô ta ngồi không yên rồi, cho nên chạy đến bên kia khóc lóc kể lể với Lãnh Hàn Vũ chứ gì.
Đến cả ánh mắt nhìn Lãnh Hàn Vũ của Lãnh Nhược Giai cũng mang theo một chút thái độ thù địch.
Dù thế nào cô ấy cũng không thích cái cô Vân Minh Nguyệt kia, nếu như anh trai quyết tâm muốn kết hôn với cô ta, vậy thì cô ấy, cùng lắm là cô ấy cắt đứt lui tới với anh trai là được!
Tuy rằng Lãnh Nhược Giai nghĩ thì dễ dàng lắm, nhưng vừa nghĩ tới sau này không gặp lại Lãnh Hàn Vũ nữa, trong lòng cô ấy vẫn không khỏi đắng chát.
Cô ấy lại không quen với loại tâm trạng này, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Nguyễn Khánh Linh thấy chưa được bao lâu, vậy mà trước mặt Lãnh Nhược Giai đã đặt bốn ly rượu trống không.
Trước giờ cô không biết rằng, hóa ra Lãnh Nhược Giai lại uống giỏi như vậy.
Có điều, Nguyễn Khánh Linh có thể nhìn ra, hình như tâm trạng của Lãnh Nhược Giai không được tốt, trên mặt cô ấy cũng không còn cái kiểu kiêu ngạo tùy ý như trước đó nữa, trái lại có chút không giống cô ấy.
Thế là Nguyễn Khánh Linh thử hỏi: “Lãnh Nhược Giai, cô, có chuyện gì xảy ra à?”
Nghe vậy, cuối cùng Lãnh Nhược Giai mới đặt ly rượu xuống, cô ấy nhìn cô gái ở trước mặt, mắt của cô quả thật trông rất đẹp, đôi mắt sạch sẽ thanh thuần, cũng rất trong suốt, đặc biệt là khi trong đó chứa sự quan tâm thuần túy, khiến người ta không nhịn được mà vành mắt đau xót, có ham muốn thổ lộ ra hết.
Đúng lúc này, Phạm Nhật Minh đi tới, bởi vì Nguyễn Khánh Linh quay lưng về phía anh cho nên Lãnh Nhược Giai đã trông thấy trước.
Vốn dĩ cô ấy đã há miệng, nhưng sau khi nhìn thấy Phạm Nhật Minh đi đến, cô ấy lại đổi giọng thành nụ cười không thèm để ý, cô ấy nói: “Tôi có thể có chuyện gì được?”
“Nhưng mà, trông cô…”
“Chồng cô tới tìm cô rồi kìa.”
Lãnh Nhược Giai cũng kéo khóe miệng ngắt lời cô.
Nguyễn Khánh Linh quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Phạm Nhật Minh đã đến đây rồi.
Người đàn ông dừng lại ở bên cạnh cô, Lãnh Nhược Giai nhìn dáng vẻ xứng đôi của hai người, nụ cười của cô ấy lại càng thêm đắng chát, có điều, trong mắt cô ấy lại không có chút ghen ghét nào.
Cô ấy đặt ly xuống, chỉ nói: “Tôi không làm bóng đèn của hai người nữa, trong này ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hít thở không khí.”
Nguyễn Khánh Linh nhìn Lãnh Nhược Giai rời đi, trên mặt cô có sự nghi hoặc, lại liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, không chắc chắn mà hỏi: “Chẳng lẽ anh lại nói gì với cô ấy rồi hả?”
“…”
Phạm Nhật Minh nghe mà thấy vừa bất đắc dĩ vừa vô tội, anh nói: “Anh dám khẳng định, cô ta như vậy không phải là bởi vì anh.”
“Được rồi.”
Thật ra Nguyễn Khánh Linh vốn nghĩ như vậy, nhưng sau khi Phạm Nhật Minh phủ nhận, cô lại cảm thấy kỳ lạ, vậy Lãnh Nhược Giai khó chịu vì chuyện gì nhỉ? Hơn nữa hôm nay là ngày đính hôn của anh trai cô ấy, cô ấy nên vui mừng mới đứng chứ.