Chương
Làm sao bây giờ? Dường như bây giờ chỉ mới nghĩ đến việc anh sẽ phải đi là cô đã bắt đầu khó chịu rồi…
Phạm Nhật Minh thấy cô cúi đầu không đáp, còn tưởng cô đang do dự, anh lại hỏi: “Anh đi lâu như vậy mà em không nhớ anh sao? Hả?”
Nghe vậy Nguyễn Khánh Linh liền nhíu mày, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai gò má ửng hồng, nhưng ánh mắt lại trong suốt sáng rỡ, điều làm cho Phạm Nhật Minh cảm thấy ngoài ý muốn là lần này cô gái nhỏ không hề thẹn thùng nhăn nhó, cô không chút do dự, trực tiếp gật đầu: “Được.”
Nghe vậy đầu tiên Phạm Nhật Minh ngẩn ra một lát, sau đó khóe miệng cong lên, ngay cả đuôi lông mày cũng nhiễm ý cười, mang theo vài phần ngạc nhiên, vui vẻ ngoài ý muốn, anh lập tức kéo lấy tay Nguyễn Khánh Linh xoay người trở về nhà.
Nếu Nguyễn Khánh Linh đã đáp ứng rồi thì cô sẽ không vì thẹn thùng mà cự tuyệt, cô cũng không nỡ xa người đàn ông này.
Trên đường hai người trở về bỗng nhiên bước chân của Nguyễn Khánh Linh dừng lại.
Lúc này Phạm Nhật Minh liền quay đầu lại hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Khánh Linh cúi đầu nhìn cổ chân của mình, miệng cũng phồng lên, giọng điệu lộ ra vài phần ỷ lại cùng làm nũng, cô nói: “Em mỏi chân.”
Phạm Nhật Minh nhìn thấy bộ dạng trẻ con của cô, không ngăn được sự yêu mến, trái tim cũng mềm mại đến tê dại, anh không nói hai lời, cơ thể cao lớn lienf trực tiếp ngồi xổm trước mặt cô, nói: “Lên đây, anh cõng em.”
Vốn Nguyễn Khánh Linh cũng muốn anh cõng, cô thấy anh chủ động nói, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng khôi phục ý cười, tay chân cô cùng hoạt động, ghé vào lưng người đàn ông, trên đầu gối truyền đến hơi ấm từ đôi bàn tay anh.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh không ngừng truyền đến.
Nguyễn Khánh Linh mím mím môi, lại nghĩ đến ngày mai anh sẽ đi tâm trạng nhất thời có chút phức tạp.
Dọc theo đường đi, Phạm Nhật Minh cõng người phụ nữ trên lưng vững vàng bước về nhà, mà cô gái nhỏ mọi ngày vẫn luôn líu ríu hôm nay lại phá lệ vô cùng im lặng.
Tận đến khi trở về nhà, anh đem cô đặt trên ghế sopha, đang định ngồi xổm cuống xoa bóp chân cho cô, bỗng nhiên cổ bị một đôi tay trắng noãn, tinh tế ôm lấy, cô gái mang theo thơm ngọt ngào như sữa nhào vào ngực anh.
Đầu cô vùi vào bờ vai anh, giọng nói có chút rầu rĩ, không vui.
Nguyễn Khánh Linh hỏi: “Em có thể đi cùng với anh không?”
Cô suy nghĩ suốt dọc đường, thật sự không muốn để cho Phạm Nhật Minh rời đi, cô cũng không biết có phải vì mang thai mà cô trở nên như thế hay không, nhưng dù sao thì cô cũng không muốn người đàn ông này xa cô, lại còn cách xa lâu như vậy.
Cô đã sớm hình thành thói quen mỗi ngày đều có anh ở bên cạnh, nếu anh không ở đây, cô cảm thấy trong ngực trống trơn, dường như thiếu mất một góc.
Phạm Nhật Minh nghe xong lời nói của cô, vẻ mặt lạnh lùng của anh cũng mềm mại đi vài phần, anh theo bản năng ôm lấy cô, ôm cô từ trên mặt đất đứng dậy, rồi lại một lần nữa đặt cô trên ghế sô pha.
Phạm Nhật Minh thay đổi tư thế, để ôm cô vào lòng cho thoải mái.
Anh sờ sờ đầu của cô, giọng nói dịu dàng trầm thấp vang lên, anh cũng không cự tuyệt cô luôn mà liền cười cười vuốt ve cằm của cô nói: “Luyến tiếc anh như vậy sao?”
Lần này Nguyễn Khánh Linh không che dấu, cô gật gật đầu, đôi môi xinh đẹp mím lại thành một đường thẳng tắp, cúi đầu đáp lời.
Ý cười trong mắt Phạm Nhật Minh lại sâu thêm vài phần, nhưng mà trên mặt cũng có vẻ bất đắc đắc dĩ.