Chương
Cô mím mím môi, lại nhìn thời gian phát hiện cách thời gian đăng ký cũng không còn bao lâu nữa cô cũng chỉ có thể mở miệng để Phạm Nhật Minh rời đi.
“Anh đi đi.”
“Được.” Phạm Nhật Minh lên tiếng trả lời, trước khi anh anh rời đi liền thuận tiện vén tóc mai vương trên gò má của cô lên, ôm lấy mặt cô, giọng điệu yêu chiều lộ ra một chút lưu luyến, dịu dàng: “Ở nhà chờ anh trở lại nhé? Ngoan một chút, biết không?”
Nguyễn Khánh Linh một bên đáp ứng, một bên lại buồn bực nghĩ, khi nào thì cô không nghe lời chứ?
Cuối cùng Phạm Nhật Minh nhìn về phía lái xe đứng ở cách đó không xa, anh khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một, nói: “Đưa mợ chủ an toàn trở về nhà.”
“Vâng.”
Sau khi Phạm Nhật Minh rời đi, Nguyễn Khánh Linh liền ngồi lên xe trở về nhà, mặc dù người đàn ông không ở bên cạnh cô nhưng hương vị quen thuộc của anh vẫn còn lưu lại ở bên trong xe.
Cô chỉ cảm thấy tâm trạng lập tức sa sút, vẻ mặt bất mãn, ngay cả cơ thể cũng không có chút sức lực nào cả, một câu cũng không muốn nói.
Hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy, cũng không có mấy lần thực sự xa cách nhau như bây giờ.
Nguyễn Khánh Linh đã có thói quen có Phạm Nhật Minh ở bên cạnh bầu bạn, lần này anh rời đi, lại trong thời gian cô đang mang thai, cô liền không tránh khỏi có chút đa sầu đa cảm, trong lồ ng ngực cũng cảm thấy trống rỗng.
Mà cảm xúc đó của cô, chú Hùng cũng đã nhìn ra.
Phạm Nhật Minh mới rời đi ba ngày, cả ngày Nguyễn Khánh Linh mệt mỏi nằm ở trên giường, bình thường cũng không xuống dưới, ngay cả ăn uống cũng không được tốt lắm.
Chú Hùng nhiều lần lên khuyên cô xuống dưới đi bộ một chút nhưng đều bị cô cự tuyệt.
Vài lần như vậy, chú Hùng lo lắng Nguyễn Khánh Linh buồn bực mà sinh bệnh, chú Hùng liền gọi điện thoại cho Phạm Nhật Minh, trình bày lại một lượt tình huống bên này.
Ở xa ngàn dặm, sau khi Phạm Nhật Minh biết được việc này, trước tiên anh cho dừng cuộc họp sau đó liền gọi điện thoại cho Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh thấy điện thoại của anh cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện chút ánh sáng.
Trước đó hai người đều gọi điện thoại cho nhau vào buổi tối, hơn nữa thường xuyên không nói được vài câu Phạm Nhật Minh đã bị người khác gọi vội vàng rời đi, mặc dù cô không muốn cũng chỉ có thể ngắt cuộc gọi.
Nhưng mà hôm nay anh lại gọi điện thoại cho cô vào lúc này, chẳng lẽ công việc của anh đã xử lý xong rồi? Anh chuẩn bị về nhà sao?
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh dâng lên vài phần chờ mong, cô nhanh chóng nhận điện thoại.
“Ông xã, anh sắp về nhà sao?”
Nguyễn Khánh Linh nóng lòng hỏi, trong giọng nói không giấu được vẻ cao hứng.
Đầu bên kia Phạm Nhật Minh đột nhiên trầm mặc, vẻ mặt hiện lên vài phần không đành lòng, nhưng anh vẫn nói: “Ừm, sắp rồi.”
“Thật vậy sao? Em sẽ cùng lái xe tới đón anh.”
Nguyễn Khánh Linh lập tức nói
Lúc này giọng nói của Phạm Nhật Minh cũng trầm xuống vài phần, anh nói: “Trước tiên đừng vội, khi nào anh trở về sẽ gọi cho em trước.”