Chương
Lúc này, Lê Tuấn mới nhìn rõ Tống Ngọc .
Ấn tượng đầu tiên của anh ta là cô ấy cực kỳ gầy, nhưng không phải kiểu gầy da bọc xương mà trông rất cân đối và xinh đẹp.
Sau đó, Lê Tuấn bất giác nhìn vào mắt cô ấy.
Anh ta thực sự mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Khánh Linh trong mắt Tống Ngọc , có lẽ bởi vì ánh mắt của hai người bọn họ đều rất lanh lợi.
Điểm khác biệt là đôi mắt của Tống Ngọc không đẹp như Nguyễn Khánh Linh, hơi nhỏ nhưng cũng rất phương đông.
Tống Ngọc tự nhiên nhận thấy người đàn ông đối diện đang nhìn mình, nhưng cô ấy không để ý, còn thể hiện mình rất vô tư.
Rốt cuộc, cả hai đều đi xem mắt, vì vậy ai cũng đến để cho đối phương đánh giá.
Nhưng…
Tống Ngọc nhìn Lê Tuấn, cô ấy nhướng mày, vẻ mặt có chút khó chịu.
Trước kia cô ấy cũng đã từng nghe người nhà kể lại, thật ra một thời gian trước mẹ cô ấy cố ý mai mối cho cô ấy với anh ta, nhưng Lê Tuấn đã từ chối, lần này mẹ anh ta gọi điện thoại đến, vốn dĩ Tống Ngọc muốn từ chối, nhưng người ta đã nài nỉ mãi, nên cô ấy chỉ có thể đồng ý
Tuy nhiên, mặc dù Lê Tuấn trông khá ổn nhưng trông anh ta rất nhàm chán.
Tống Ngọc không có nhiều hy vọng ở anh ta.
Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, sau vài câu chào hỏi đơn giản thì không còn gì để nói.
Một lúc sau, Tống Ngọc không chịu nổi bầu không khí im lặng, thẳng thắn nói: “Tôi bị ép đến buổi xem mắt này. Tôi biết anh cũng giống tôi. Tôi nghĩ rồi chúng ta không ai làm khó ai, quay về thì nói với cha mẹ rằng không có cảm giác gì với đối phương, như thế sẽ tránh được phiền phức.”bg-ssp-{height:px}
Nghe vậy, Lê Tuấn ngạc nhiên nhìn cô ấy, như thể anh ta không ngờ cô ấy sẽ nói những điều như vậy.
Vốn dĩ anh ta cho rằng mẹ anh ta nói cô ấy là người hiểu lý hiểu tình thì cô ấy chắc chắn là người như thế, nhưng bây giờ, theo như cô ấy nói, thì cô ấy hoàn toàn khác với những gì Lê Tuấn nghĩ.
Tuy nhiên, những gì cô ấy nói quả thực là những gì anh ta nghĩ.
“Được.”
Lê Tuấn đồng ý ngay, sự xa lánh với cô gái trong lòng anh ta đột nhiên biến mất, hơn thế còn có cảm tình với cô gái này.
Sau khi thương lượng xong, hai người không ngồi lâu thêm nữa, họ cho nhau số điện thoại rồi ra về.
Lúc này Tống Ngọc đột nhiên nghe thấy một thanh âm khiến người ta nổi da gà.
“Anh Tuấn.”
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy vẻ mặt anh ta hơi chùng xuống, hiển nhiên, Lê Tuấn không ngờ Nguyễn Khánh Nga lại xuất hiện ở đây.
Sau khi ăn kem, Tống Ngọc đã rất hài lòng, cô ấy nhìn đồng hồ và thấy đã đến lúc về nhà.
Hai người tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy, về đến nhà họn họ không cần cố ý nói ra thì người nhà cũng sẽ cố hỏi chuyện, hơn nữa đã tối thế này rồi mà còn hẹn nhau ra ngoài thì nhất định không phải là bạn bình thường.