Chương
Nghe vậy, Hồ Phi không khỏi kinh ngạc, dù sao anh ấy cũng là người duy nhất từng làm việc với Nguyễn Khánh Linh trong số tất cả những người ở đây.
Nụ cười trên khuôn mặt Hồ Phi ý vị sâu xa.
Đó cũng chính là lý do tại sao trước đó anh ấy đã ba lần bảy lượt mong Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ đề nghị của mình.
“Hồ Phi, không phải khen đâu nhưng lần này mắt nhìn của cậu tuyệt lắm. Cô ấy đúng là trời sinh làm người mẫu.”
Nhiếp ảnh gia thở dài khi xem các bức ảnh: “Tôi đã chụp ảnh lâu rồi mà chưa bao giờ thấy một thân hình ăn ảnh như vậy. Cứ nhìn vào khoảng cách giữa bả vai, eo và cổ của cô ấy xem. Đúng là tỷ lệ vàng … ”
Nghe những lời nhiếp ảnh gia nói, nụ cười trên gương mặt Hồ Phi ngày càng tươi.
Quả thật, lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, anh ấy đã biết cô là người mẫu trời sinh, thậm chí cô không cần trải qua trường lớp hay khóa huấn luyện nào. Ông trời đúng là không công bằng.
Sau khi công việc kết thúc, Nguyễn Khánh Linh phải đi ra ngoài, cô hơi lo lắng, sợ rằng khi quay lại sẽ muộn giờ.
“Cho tôi hỏi, chúng ta chụp ngoại cảnh ở đâu vậy?”
Hồ Phi nghe thấy câu hỏi của cô nên hỏi lại: “Tối nay có bận gì không?”
“Không, nhưng tôi không thể về quá muộn.”
Nguyễn Khánh Linh trả lời, Phạm Nhật Minh chắc chắn sẽ phát hiện ra nếu cô về quá muộn.
Nghe vậy, Hồ Phi suy nghĩ một chút rồi bàn bạc với mọi người để thay đổi địa điểm, vốn dĩ mọi người đã chọn chụp ở khách sạn, nhưng khách sạn ở xa, nếu nhanh cũng phải mất tầm vài tiếng.
Chỉ là, Hồ Phi không thể nghĩ ra địa điểm nào để phù hợp với không khí của buổi chụp hình này.bg-ssp-{height:px}
Đột nhiên, nhiếp ảnh gia nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh và đưa ra đề nghị: “Tại sao chúng ta không đến quán bar để chụp?”
Bởi vì chủ đề của bộ ảnh này là tình dục và ham muốn, một nơi tương tự như quán bar, chắc chắn là một địa điểm lý tưởng?
Nghe vậy, Hồ Phi hơi do dự.
Khi nghe đề nghị chụp ảnh ở quán bar, anh ấy vô thức nhìn Nguyễn Khánh Linh, bởi vì anh ấy biết Nguyễn Khánh Linh rất bảo thủ, không thể chấp nhận những chỗ như vậy: “Khánh Linh, cô thấy có được không?”
Hồ Phi hỏi, vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả nhân viên đều đổ dồn vào Nguyễn Khánh Linh.
Điều này càng làm cho Nguyễn Khánh Linh cảm thấy áp lực, quả thực Hồ Phi nói đúng, cô không muốn đến nơi phức tạp như quán bar để chụp ảnh, nhưng … vì cô, mọi người đã phải đổi địa điểm, nếu cô vẫn không đồng ý thì sẽ rất có lỗi với mọi người.
Vì vậy, cô không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
Một nhóm người hùng hổ khởi hành đến quán bar gần nhất.
Hồ Phi đã sắp xếp trước, người trong quán không thể đuổi họ đi nên đặc biệt làm theo yêu cầu của họ, chuẩn bị một chiếc ghế lô.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh và nhóm của Hồ Phi đến, họ bắt đầu chụp ảnh.
Hiệu ứng ánh sáng của quầy bar và bầu không khí thực sự làm nổi bật chủ thể của bức ảnh này.
Tuy nhiên, lúc đầu Nguyễn Khánh Linh không thể thả lỏng vì đang ở trong quán bar.