Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

chương 189

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Một bóng người đang dựa vào ghế sô pha, bất động.

Nguyễn Khánh Linh cau mày, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Một lúc sau bóng dáng đó vẫn không nhúc nhích, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy lạ nên mạnh dạn bước xuống lầu, do ánh đèn mờ ảo nên cô không nhìn thấy người trên sô pha.

Nguyễn Khánh Linh không trực tiếp đối mặt người đó, cô lặng lẽ tiến đến từ phía sau, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của người đó.

Nhưng mà, khi Nguyễn Khánh Linh ở rất gần anh, chỉ còn cách một bước, bóng người đột nhiên đứng lên, quay người lại khống chế cô: “Ai?”

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông lọt vào tai cô.

Nghe tiếng, Nguyễn Khánh Linh nhận ra ngay đó là Phạm Nhật Minh!

Cô gần như quên mất rằng Phạm Nhật Minh vẫn chưa về.

“Tôi đây…”

Nguyễn Khánh Linh đáp lại, lúc này cô mới cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao cũng do cô nhận nhầm anh trước, còn rón rén, cảnh giác lại gần Phạm Nhật Minh.

Người đàn ông nghe thấy giọng nói của cô, nhưng không buông cô ra, thay vào đó, anh ta di chuyển bàn tay vốn dĩ đang giữ ở giữa cổ cô đến eo cô, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô và đặt đầu lên vai cô.

Nguyễn Khánh Linh bất ngờ, cô ngây người trong chốc lát, đứng yên để anh ôm.

Có lẽ hơi thở của anh quá nóng khiến mặt cô nóng bừng.

Hơi thở nam tính mạnh mẽ xen lẫn mùi rượu êm dịu phả vào trong khoang mũi của cô, Nguyễn Khánh Linh lắp bắp nói: “Anh … anh buông tôi ra…”

Nhưng không biết anh có nghe thấy lời cô nói hay không mà vẫn không thấy anh buông tay.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy nhịp tim của mình đạp rất mạnh, Phạm Nhật Minh có thể nghe thấy tiếng tim cô đập.bg-ssp-{height:px}

Cô có thể chắc chắn rằng Phạm Nhật Minh đang say rượu, nếu không, sao có thể làm những hành động như vậy?

Cô đợi anh trả lời, rồi xoay người trong vòng tay anh, đỡ lấy thân thể anh một cách khó khăn, rồi lại giúp anh ngồi xuống ghế sô pha.

Cô lập tức pha trà tỉnh rượu cho anh, cô lo lắng trà không đủ nồng nên đã ngâm nước mật ong cho Phạm Nhật Minh.

Anh uống nước cô mang đến mà không nói một lời.

Tuy nhiên, ánh mắt anh cứ nhìn Nguyễn Khánh Linh chằm chằm, và ngay lập tức cô cảm thấy mất tự nhiên, dù cô ngồi tư thế nào cũng không thấy thoải mái.

Nhưng Nguyễn Khánh Linh không thể nói cho anh biết, đành phải cố chịu đựng khó chịu, rót trà cho anh.

Ngay sau đó, Nguyễn Khánh Linh lại lo lắng, cô phải đỡ Phạm Nhật Minh lên lầu sao?

Cô suy nghĩ một chút, thử hỏi: “Anh có thể tự mình lên lầu được không?”

Người đàn ông vẫn không nói, chỉ nhìn cô.

Nguyễn Khánh Linh trở nên khó chịu hơn, cô trông chờ gì việc Phạm Nhật Minh sẽ trả lời lại mình, vì vậy cô đành cam chịu số phận, kéo anh lên khỏi ghế sô pha, sau đó để tay anh vòng qua vai cô, rồi cô đỡ anh lên.

Đỡ Phạm Nhật Minh lên lầu, nhưng do mệt quá nên cô bất giác thấy thương mình.

Thật đấy, khi say người ta hay nói đủ thứ chuyện, hoặc lăn ra ngủ, sao anh lại khác? Anh chỉ thích nhìn cô chằm chằm.

Nguyễn Khánh Linh mặc dù khó chịu nhưng vẫn đỡ Phạm Nhật Minh lên giường, cô thở hổn hển, nhìn người đàn ông nằm trên giường rồi bỗng thấy phiền muộn.

Chẳng lẽ, cô lại phải cởi quần áo giúp anh sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio