Chương
Lúc này, Tống Lan Hương vừa nhìn cô ta, sắc mặt liền thay đổi, bà ta muốn giấu cái túi trong tay đi, nhưng Hà Thanh đã xông lên, nắm lấy tay bà ta rồi kéo chiếc túi xuống.
“Ơ, cẩn thận…”
Hà thanh đau khổ nhìn chiếc túi, trong lòng không khỏi mắng thầm.
Hà Thanh cuối cùng cũng nhìn rõ, đây là chiếc túi phiên bản giới hạn mới của LV. Giá một chiếc khoảng , tỷ, chiếc vòng bà ta đeo là chiếc vòng bản giới hạn mới nhất của Cartier. Phải hơn hai tỷ mới mua được.
Cô ta không tin vào mắt mình, cô ta cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói của mình, và hỏi: “Mẹ lấy đâu ra tiền mua những thứ này?”
Ánh mắt Tống Lan Hương né tránh, bà ta không trả lời, mà cầm lấy túi xách từ tay Hà Thanh, nói nhỏ: “Trả lại cho mẹ, nếu hỏng thì phải làm sao…”
Hà Thanh là con gái bà ta, cô ta biết bà ta như thế là lương tâm đang cắn rứt, cô ta nảy ra một ý, mặt liền đổi sắc, cô ta hỏi: “Mẹ lấy tiền con đưa cho mẹ để mua những thứ này à?”
Tống Lan Hương nhìn cô ta, bà ta nghĩ rằng nếu Hà Thanh đã đoán được rồi thì cũng không cần giấu nữa nên gật đầu.
Hà Thanh những muốn phát điên lên vì thái độ thờ ơ của bà ta: “Mẹ tiêu số tiền để trả nợ đó, mẹ không cần tay nữa sao?”
Hà Thanh cảm thấy Tống Lan Hương thật điên rồ, sao có thể lấy tiền dùng để cứu mạng mình ra để mua những món hàng xa xỉ này!
Tống Lan Hương cụp mắt mím môi, không lên tiếng.
Hà Thanh nhìn bà ta, càng nhìn càng tức giận, cảm giác tuyệt vọng mấy ngày trước lại một lần nữa dội lên trong lòng.bg-ssp-{height:px}
Làm thế nào đây? Tiền mẹ cô ta dùng hết rồi, còn nợ của bố thì sao? Chẳng lẽ cô ta lại đi mượn tiền Phạm Nhật Minh sao? Hà Thanh lập tức bỏ suy nghĩ đó.
Cô không thể để Phạm Nhật Minh biết rằng những người thân ruột thịt của cô là người như vậy!
“Còn lại bao nhiêu?”
Hà Thanh trấn tĩnh lại, hỏi.
Tống Lan Hương nhìn cô ta, bà ta không dám nói, sau mấy lần mấp máy nhưng nhìn thấy sắc mặt Hà Thanh bà ta lại thôi không nói nữa.
Tuy nhiên, Hà Thanh nhận ra điều đó, vẻ mặt của cô ta trở nên nghiêm túc hơn, nói: “Mẹ nói đi.”
Có lẽ chính giọng ra lệnh của cô ta đã khiến lửa giận trong lòng Tống Lan Hương đột nhiên dâng lên, bà ta buột miệng nói: “Không có ai tới đòi nợ hết!”
“Sao cơ?”
Đồng tử Hà Thanh đột nhiên co lại, giọng nói của cô ta đột nhiên trở nên sắc bén: “Vậy trước đó mẹ dựng chuyện lừa con chỉ để mua những thứ này thôi sao?”
Sau khi Tống Lan Hương nói ra sự thật, cô ta không lo lắng như lúc đầu nữa, mà cảm thấy bình tĩnh hơn.
“Vậy thì đã sao? Con lớn như vậy rồi, mẹ cho con cái này, cho con cái kia, thế mà mẹ mới mua cái túi con đã thấy tức giận sao? Hơn nữa đó là tiền của Phạm Nhật Minh, không phải của con.”
Nhìn thấy vẻ mặt như mọi chuyện xảy ra đều không sai của mẹ mình, Hà Thanh Thâm chỉ cảm thấy tức giận: “Tiền đó không phải của con sao? Số tiền đó con mượn Phạm Nhất Minh, sau này phải trả lại đấy!”