Chương
Hà Thanh chỉ cần nghĩ đến cảnh hai người vui vẻ với nhau là trong lòng cô ta lại tức giận và đố kỵ.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy, thấp thoáng còn có một chút chế nhạo, Hà Thanh đột nhiên dùng sức đẩy anh ấy ra, trầm giọng nói: “Anh cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp anh.”
Lúc này, người đàn ông lại tiếp lời: “Báo đáp như thế nào? Cô có tiền sao?”
Câu này của anh ấy đã chọc vào chỗ đau của Hà Thanh, cô ta đúng thật không có tiền, thậm chí còn nợ Phạm Nhật Minh một trăm bảy mươi lăm tỷ, người đàn ông này là trợ lý của Phạm Nhật Minh, chắc chắn anh ấy cũng biết.
Hà Thanh cảm thấy bối rối: “Đúng là tôi không có tiền, thế nhưng nếu như tôi đã nói sẽ báo đáp anh, tôi nhất định không nuốt lời đâu.”
Nghe vậy, Trung Huy cười lạnh, hỏi ngược lại: “Lấy thân báo đáp sao?”
Hà Thanh bị hỏi đến cứng họng, một chút cảm kích còn lại của cô ta với Trung Huy đã hoàn toàn biến mất, vậy nên giọng nói của cô cũng bắt đầu trở nên khó chịu: “Lấy thân báo đáp? Chắc anh nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong, cô ta đánh giá Trung Huy một lượt từ trên xuống dưới.
Thân hình cao lớn của người đàn ông trước mắt làm bộ quần áo trên người càng vừa vặn hơn, gương mặt của anh ấy cũng rất anh tuấn, cộng thêm tính khí lạnh lùng và cứng nhắc, trông rất đàn ông, là cùng một loại với Phạm Nhật Minh.
Thật ra, kiểu đàn ông mà Hà Thanh thích cũng như vậy, thế nhưng bây giờ cô ta cảm thấy người trước mặt mình chỉ được phần ngoại hình, tính cách của anh ấy quá tệ.
Cô ta ngẩng đầu lên, giọng nói hà khắc: “Cho dù tôi không có tiền đi chăng nữa, may mà ông tôi và ông Phạm Nhật Minh là đồng ngũ, nếu có chuyện gì ông của anh ấy cũng sẽ giúp tôi. Thế còn anh, anh có gì? Không phải chỉ là một trợ lý nhỏ của Phạm Nhật Minh thôi sao, tôi gả cho anh thì được lợi gì chứ?”
Những lời của Hà Thanh mang đầy ác ý, muốn làm tổn thương người đàn ông không biết trời cao đất dày đang đứng trước mặt này.bg-ssp-{height:px}
Cô ta thật sự không hiểu, anh ấy chỉ là một trợ lý nhỏ của Phạm Nhật Minh mà thôi, lấy đâu ra sự tự tin như vậy, thế mà lại dám vênh váo trước mặt cô ta. Rõ ràng cô ta mới là bạn gái cũ của Phạm Nhật Minh, người nên kiêu ngạo là cô ta chứ không phải anh ấy.
Thế mà Trung Huy nghe xong những lời cô ta nói thì nhếch miệng cười, anh ấy nhìn Hà Thanh, không biết đang cười hay đang chế giễu: “Cô Hà Thanh à, cô đừng tưởng bản thân mình có sức hút như vậy.”
Hà Thanh không nghĩ anh ấy sẽ nói ra những lời này, cô ta đã lớn như thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy người khác chê bai ngoại hình của mình.
Anh ấy nói cô ta không có sức hút, vậy thì ai có sức hút? Nguyễn Khánh Linh sao?
Hà Thanh tức giận đến nỗi toàn thân đều run rẩy, cô ta trợn to mắt nhìn Trung Huy, nghiến chặt răng nói: “Tôi đi đây.”
Sau đó cô ta quay người bước đi, để lại người đàn ông đằng sau nhìn theo bóng hình cô, ánh mắt mang theo sự thích thú.
Chương : Không làm phiền anh động tay
Biệt thự nhà họ Phạm.
Hai ngày nay, Phạm Nhật Minh phát hiện, Nguyễn Khánh Linh luôn cố ý tránh mặt anh.
Bình thường hai người cùng xuống tầng ăn cơm, bây giờ cô nhất định phải đợi anh ăn xong mới chịu xuống tầng. Buổi sáng khi chạy bộ, cho dù Phạm Nhật Minh và cô cùng đi với nhau, thế nhưng cô chỉ coi anh như một người trong suốt.