Chương
Người thì đi lấy thức ăn cho mèo ăn, người chạy bộ thì vẫn chạy bộ, nhìn bên ngoài thì có vẻ không khác gì hai người vẫn hòa bình, thế nhưng Phạm Nhật Minh rõ ràng cảm thấy Nguyễn Khánh Linh đang lạnh nhạt với anh.
Sáng sớm hôm đó, Phạm Nhật Minh cùng Nguyễn Khánh Linh vẫn ra ngoài chạy bộ cùng nhau, hai người đều không nói gì.
Trên đường, Phạm Nhật Minh nhận được một cuộc điện thoại, anh liếc nhìn, là Trần Hữu Nghị gọi đến, thế là anh dừng bước, nhận điện thoại.
Nguyễn Khánh Linh đương nhiên sẽ không đợi anh. Cô tiếp tục chạy về phía trước, rất nhanh đã chạy hết một vòng.
Khi chạy đến chỗ rẽ, cô nhìn thấy một khuôn mặt đã lâu không gặp.
Dáng người đàn ông cao lớn, chắn trước ánh sáng mặt trời, dường như chính anh ta đang tỏa ra những tia sáng ấm áp.
“Đàn anh?”
Bởi vì Nguyễn Khánh Linh đã không nhìn thấy Lê Tuấn trong một khoảng thời gian dài, vậy nên lúc này khi gặp lại anh ta, cô chủ động chào hỏi.
Lê Tuấn cũng nhìn thấy cô, anh ta rất bất ngờ, nở một nụ cười.
Hôm nay anh ta đến để tìm người, không ngờ lại gặp được Nguyễn Khánh Linh ở đây, anh ta cười nói: “Khánh Linh, trùng hợp thật.”
“Đúng vậy.”
Nguyễn Khánh Linh cũng cười nói, cô chạy đến trước mặt Lê Tuấn, sau đó dừng bước lại, lúc này, Lê Tuấn lại nói: “Gần đây anh có đăng ký một cuộc thi ma-ra-tông, em có muốn tham gia không?”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi kích động.
Cô rất thích vận động, mà trong tất cả các bộ môn vận động, cô thích nhất là chạy bộ,. Vậy nên, ngày nào cô cũng kiên trì chạy vào sáng sớm. Đối với cô, cuộc chạy ma-ra-tông lần này rất có sức hút.bg-ssp-{height:px}
“Được thôi.”
Nguyễn Khánh Linh không suy nghĩ quá lâu, trực tiếp trả lời.
Dù sao thời gian làm việc của cô cũng rất tự do, chạy ma-ra-tông có lẽ cũng không ảnh hưởng gì.
Lê Tuấn nghe thấy cô trả lời như vậy thì càng cười lớn hơn, điều này không ngoài dự liệu của anh ta: “Anh còn nhớ, trước đây em rất thích vận động, đến bây giờ sở thích này vẫn không thay đổi nhỉ.”
Nguyễn Khánh Linh cũng cười nói: “Anh đã nói là sở thích rồi còn gì, sở thích thì có bao giờ thay đổi tùy tiện được đâu.”
“Cũng phải.”
Hai người nói cười như trước kia, tâm trạng của Lê Tuấn lúc này rất tốt.
Anh ta cảm thấy Nguyễn Khánh Linh không kiêng dè mình như lúc trước nữa.
Anh ta nhìn Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt vô cùng dịu dàng, đột nhiên anh ta phát hiện những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán cô, Lê Tuấn vô thức đưa chiếc khăn lên, định lau mồ hôi giúp cô.
Tay của anh ta vừa đưa lên đã bị một bàn tay khác ngăn lại trong không trung.
Phạm Nhật Minh lạnh lùng ngăn cản cánh tay của Lê Tuấn lại, tay kia của anh kéo Nguyễn Khánh Linh ra sau người.
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào Lê Tuấn.
“Lê Tuấn, anh muốn làm gì vợ tôi vậy?”