Chương
Anh ta không hề biết rằng hắn ngoại hình anh tuấn mang đậm nét phương Tây của mình cộng thêm nụ cười mê người đó có lực sát thương lớn thế nào đối với con gái.
Nhưng Nguyễn Khánh Linh lại chú ý tới điều này.
Lúc này, đã có không ít nhân viên đang thì thầm nói chuyện với nhau.
Nguyễn Khánh Linh sợ bọn họ hiểu lầm, lại truyền đến tai của Phạm Nhật Minh, thế là, cô liền nói: “Gavin, cậu đi theo tôi, chúng ta tới chỗ khác nói chuyện.”
Tất nhiên Gavin sẽ không từ chối, anh ta vui tươi hớn hở đi theo Nguyễn Khánh Linh.
Đợi bọn họ rời khỏi văn phòng, trong chớp mắt, toàn bộ người trong văn phòng rộng lớn liền nổ tung.
Một số người bàn luận về người đàn ông nước ngoài đẹp trai kia, một số người vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nghi ngờ quan hệ giữa hai người. Tóm lại, để tài của họ vây quanh hai người mới rời đi.
Nguyễn Khánh Linh dẫn Gavin tới phòng tiếp khách, trong phòng không có một ai.
“Mời ngồi”.
Nguyễn Khánh Linh lễ phép mời, Gavin theo lời cô nói ngồi xuống, anh ta nhìn chằm chằm cô gái ngồi trước mặt, cảm thấy bản thân lại thích cô thêm mấy phần, mỗi lần gặp cô anh ta đều có tâm trạng như gặp lại người quen xa cách đã lâu.
Cứ như vậy, Gavin càng thêm chắc chắn, Nguyễn Khánh Linh chính là người mình đang muốn tìm.
Anh ta nói: “Khánh Linh, tôi biết cậu sáng tác, hành văn rất tốt, cho nên lần này tìm cậu là muốn nhờ cậu làm bản thảo giúp”.
Nguyễn Khánh Linh không trả lời ngay, cô suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không tiện giúp đỡ việc này lắm: “Thật xin lỗi, tôi không thể giúp cậu được”.
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Gavin liền suy sụp, như thể anh ta nhận được tin dữ nào đó, khổ não nói: “Khánh Linh, cậu cũng biết, tổng biên tập tạp chí Hương Xuân hiện tại vẫn còn đang bị giam trong ngục, trong nhất thời tôi cũng không thể tìm được một tổng biên tốt tới thay thế vị trí đó “bg-ssp-{height:px}
“Cho nên tôi chỉ có thể tự mình làm. Có điều, những người tôi liên lạc được, câu chuyện của họ… tất cả đều không phải thứ tôi muốn, tôi thật sự không tìm được người mới tới đây tìm cậu. Dù sao trước kia cậu cũng làm ở Tạp chí Hương Xuân, biết rõ phong cách sáng tác của tạp chí như thế nào”.
“Coi như là đáp lại ân tình lần trước tôi đã cứu cậu, có được không?”
Nghe Gavin nói như vậy, Nguyễn Khánh Linh cho dù muốn từ chối cũng không thể nói ra miệng được.
Cuối cùng, cô đành phải đồng ý, hỏi lại anh ta: “Cậu muốn viết bài như thế nào?”
“Bài lần này viết về chuyện có thật của một người, gần giống như bài viết lần trước của cậu vậy”.
Nguyễn Khánh Linh nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được rồi, tôi có thể giúp cậu viết, có điều…” Cô nhìn gương mặt sáng rỡ của Gavin, không nhịn được mà giội gáo nước lạnh cho anh: “Nhưng tôi không chắc bài viết có giống với ý định của cậu không”.
Gavin phất tay, sắc mặt vui vẻ hơn nhiều: “không sao, cậu cứ viết đi, tôi tin tưởng năng lực của cậu, nếu cậu không viết được tôi cũng không tới đây mời cậu viết bài”.
Gavin ngoài miệng nói lời đàng hoàng, trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Chỉ cần có thể cho anh có nhiều cơ hội gặp Nguyễn Khánh Linh là được rồi, những cái khác đều không quan trọng.
Dù sao lần này anh ta hẹn cô viết bài đều là vì có thể gặp cô thêm nhiều lần nữa, anh ta chỉ tùy tiện tìm một cái cớ thôi, kết quả sao cũng được.
“Về phần tiền công, tôi ứng trước trước cho cậu, nếu còn cần gì cậu cứ nói với tôi”.