Chương
Sau khi chép xong một bản, Nguyễn Khánh Linh thở dài một hơi. Sau đó cô đưa nó cho Phạm Nhật Minh như dâng lên vật quý, hi vọng anh có thể nể tình mình chép nghiêm túc như vậy, bỏ qua cho mình lần này.
Người đàn ông nhìn lướt qua, “ừ” một tiếng, không nhìn cô, chỉ cúi đầu tiếp tục xem tài liệu: “Còn chín lần.”
“…”
Nguyễn Khánh Linh muốn khóc, cô thất bại nằm lên mặt bàn, đành bắt đầu chép lần thứ hai.
Chỉ là, cô còn chưa chép được bao lâu thì mí mắt đã bắt đầu dính vào nhau.
Buồn ngủ quá…
Trong đầu Nguyễn Khánh Linh chỉ còn một câu này, cô không muốn chép nữa, buồn ngủ quá đi! Mỏi tay quá! Tay sắp gãy mất rồi!
Cô lại chép thêm một lát, khi không chịu nổi nữa, cô len lén liếc Phạm Nhật Minh một cái, thấy người đàn ông đang cúi đầu nghiêm túc xem tài liệu. Vậy là cô quyết định chợp mắt trước một chút, sau khi hết buồn ngủ lại chép tiếp, chắc là anh sẽ không phát hiện ra đâu.
Khi Nguyễn Khánh Linh vừa nghĩ như vậy xong thì hai mắt đã nhắm chặt lại.
Phạm Nhật Minh nhìn tài liệu một lát, lại không nghe thấy tiếng động gì bên chỗ Nguyễn Khánh Linh. Anh đi đến bên người cô, thấy cô nhắm chặt hai mắt, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, thậm chí trên bàn còn có một “vũng” nước lấp lánh khả nghi.
Anh cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Cũng không trách cô ngủ, anh xếp tài liệu lại, tắt máy tính, cẩn thận ôm lấy Nguyễn Khánh Linh, ôm cô vào phòng.bg-ssp-{height:px}
Phạm Nhật Minh đặt Nguyễn Khánh Linh lên giường, vốn dĩ muốn xoay người rời đi, nhưng tay chân người con gái ấy lại ôm chặt lấy anh, không hề có một chút ý định buông tay, tựa như một chú khỉ nhỏ vậy, vừa đáng yêu vừa dính người.
Vậy nên Phạm Nhật Minh cũng không định rời đi nữa, anh dứt khoát nằm xuống, nằm chung chăn chung gối đi ngủ với người con gái, Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn không biết gì về tất cả những việc này.
Sáng sớm ngày hôm sau, lịch sử lúc nào cũng lặp lại một cách bất ngờ.
Cô nhìn thấy Phạm Nhật Minh vậy mà lại ở bên cạnh mình, hơn nữa, tay của cô còn ôm lấy cổ anh!
Nguyễn Khánh Linh giật mình, kinh hãi đứng bật dậy khỏi giường, tiện tay kéo cả tấm chăn ở trên giường lên, giữ chặt để che chắn trước ngực mình.
Động tĩnh của cô rất lớn, Phạm Nhật Minh đương nhiên cũng bị đánh thức.
Anh mở mắt, cất lên một giọng trầm thấp khàn khàn phát ra từ cổ họng mình: “Tỉnh rồi à?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn anh, người đàn ông này bây giờ nhìn đã không còn vẻ non nớt của ngày trước, ngược lại lại có phần đẹp trai, gợi cảm với vẻ lười biếng và tùy hứng, cô đột nhiên có chút không khống chế được trái tim đang đập loạn xạ của mình.
“Anh … anh sao lại ở trên giường tôi?”
Nguyễn Khánh Linh lắp bắp hỏi.
Phạm Nhật Minh lúc đó cũng đã tỉnh táo rồi, anh không nói gì, lại cố ý dùng ánh mắt mờ ám không rõ ràng nhìn cô.
Nguyễn Khánh Linh bị anh nhìn lại càng lúng ta lúng túng: “Anh anh anh… nhìn tôi như vậy làm gì? Chắc chắn không phải tôi ép anh lên giường tôi…”