Chương
“Sở dĩ tôi gọi hai người tới, kỳ thật cũng không muốn trách hai người, dù sao hai đứa đều còn trẻ, lại đang yêu đương, xảy ra loại chuyện như thế này, một nửa nguyên nhân cũng là do chúng tôi đã không dạy Ngọc thật tốt.”
Bà Tống ở một bên hoà giải.
Sau một lát, bà nhìn Lê Tuấn và Tống Ngọc, mở miệng nói: “Vậy thì kết hôn đi.”
“Không được!”
Người nhà họ Lê còn chưa mở miệng, Tống Ngọc đã lên tiếng nói trước, trên mặt cô ấy là vẻ bối rối và lo lắng, thấy biểu tình nghi hoặc của mẹ mình, cô ấy ho lên hai tiếng, có chút mất tự nhiên nói: “Con còn chưa muốn kết hôn sớm như vậy.”
Nhưng mà, bà Tống lại đưa tay vỗ đầu con gái mình, bà biết bình thường Tống Ngọc khá tùy tiện, cũng không để những chuyện này ở trong lòng, thế nhưng bây giờ ngay cả trinh tiết cũng đã không còn, vậy mà vẫn chưa muốn kết hôn sao?
“Con thì biết cái gì chứ?”
Bà Tống mở miệng dạy dỗ cô ấy.
Tống Ngọc bĩu môi, không tiếp tục nói nữa.
Lúc này, hai vợ chồng nhà họ Lê cũng mới hồi thần lại, mặc dù bọn họ cũng rất thích Tống Ngọc, nhưng mà nếu để Lê Tuấn kết hôn sớm như vậy, thực sự bọn họ chưa từng nghĩ tới.
Chỉ là, bây giờ Lê Tuấn đã phát sinh quan hệ cùng với con gái người ta, cho dù hai người là anh tình em nguyện, nhưng mà nói cho cùng thì chuyện này vẫn nên để bọn họ chịu trách nhiệm…
Nếu không thì cũng không biết người nhà họ Tống sẽ nhìn nhà bọn họ thế nào nữa.bg-ssp-{height:px}
Ông Lê mở miệng trước, ông trầm giọng nói: “Ừm, đúng là nên như vậy, chúng ta tìm thời gian thích hợp rồi để hai đứa trẻ này đi đăng kí kết hôn đi, sau đó còn phải tổ chức tiệc cưới nữa chứ.”
“Bố…”
Lê Tuấn nghe thấy bố mình nói như thế, kêu một tiếng, nhưng ông Lê lại trừng mắt nhìn anh ta một cái, ra hiệu cho anh ngậm miệng.
“…”
Lê Tuấn đành phải ngậm miệng, hiện tại tình hình thế này, cho dù anh có giải thích thế nào đi chăng nữa thì người nhà hai bên cũng sẽ không tin tưởng, nhưng mà chẳng lẽ anh phải ngậm bồ hòn làm ngọt? Rõ ràng cô gái anh muốn cưới là Khánh Linh…
“Con không gả!”
Tống Ngọc thấy Lê Tuấn trầm mặc, cô lại bắt đầu sốt ruột, trực tiếp nhìn bố mẹ mình, nói: “Con nói bây giờ con còn chưa muốn kết hôn, chuyện này nói sau không được sao?”
Bà Tống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Ngọc à, vấn đề này con không có quyền lên tiếng!”
“Vì sao con lại không có quyền? Là con gả, cũng không phải hai người gả!”
“Tống Ngọc!”
Ông Tống vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, ánh mắt của ông rất sắc bén, nhìn chằm chằm con gái của mình, khiến cô ấy cảm thấy có chút chột dạ.
“Con có biết bây giờ là tình huống gì hay không? Nếu không phải bởi vì con và Lê Tuấn, hai người các con phát sinh quan hệ, chúng ta sẽ ép con như vậy sao? Đến bây giờ con vẫn không biết tình huống hiện tại của mình sao?”