Chương
Chuốc say chi rồi, để xem một lúc nữa chị làm sao chạy?
Cuối cùng, trong lúc Nguyễn Khánh Nga đưa tay lấy rượu, Nguyễn Khánh Linh rút được tay ra, cô quay người rời đi, nhưng lại bị đảm bạn Nguyễn Khánh Nga ngăn cản lại.
Nguyễn Khánh Linh là người như thế nào, Nguyễn Khánh Nga không cần phải giới thiệu thì bọn họ cũng biết, người con gái gã vào nhà họ Phạm, mặc dù không biết Phạm Nhật Minh rốt cuộc dáng dấp như thế nào, nhưng bây giờ vợ của anh ta đang ở đây, trực tiếp hỏi không được sao?
Khả Như ngoặc khéo lên một cái, mở miệng ra liên hỏi: “Chị, nhìn bộ dạng này của chị, trước đây có lẽ chưa từng đến quán bar bao giờ đúng không? không đợi Nguyễn Khánh Linh trả lời, Khả Như che miệng cười, to tiếng nói: “Có phải cơ thể cậu Phạm không đầy đủ, xấu trai phát chán, hơn nữa lại không có chút sức lực nào, vì vậy chị mới chạy đến quán bar tìm thú vui mới?”
Cô ta cố ý lên giọng, làm cho đảm bạn xung quanh đủ nghe thấy
Lúc này, đám người bọn họ dần dân nhỏ tiếng xuống, dường như rất có hứng thú với câu trả lời của Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh vốn dĩ không thèm để ý đến bọn họ, nhưng lúc này lại nhìn thấy sự khiêu khích của người phụ nữ trước mắt, vả lại còn dùng Phạm Nhật Minh để giễu cợt với cô.
Ngay lập tức có phản bác: “Chồng tôi là một người tuấn tú hào hoa phong nhã.” Cô vừa nói vừa liếc nhìn một vòng xung quanh, kiêu ngạo mà ngẩng cầm lên: “Những đàn ông ở đây đều không thể nào sánh được với chồng tôi!”
Nhìn thấy bộ dạng của Nguyễn Khánh Linh vì chồng mà sinh kiều như vậy khiến cho nụ cười của Nguyễn Khánh Nga càng thêm rét lạnh.
“Chị, em biết bình thường chỉ là người sĩ diện, nhưng bây giờ ở trước mặt bao nhiêu người như vậy thì chị cũng không nên nói xạo đầu nha.” Nguyễn Khánh Nga dừng lại một chút, dường như có chút khó mà mở miệng.bg-ssp-{height:px}
“Anh rể rốt cuộc có bộ dạng như thế nào, thật ra mọi người ở đây đều biết, chị đừng nên bảo vệ anh ấy nữa.”
“Đúng đó, nhìn thấy bộ dạng có nói nghiêm túc như vậy, hình như thật là như vậy.” Nghe thấy lời của Nguyễn Khánh Nga, nhóm người xung quanh cũng vừa cười vừa phụ họa theo.
Nghe thấy tiếng trêu chọc của bọn họ, Nguyễn Khánh Linh không thể nào nhịn được nữa, cô mở miệng muốn phản bác, nhưng mà giọng nói của cô rất nhanh đã bị che lấp trong sự chế giếu của mọi người, cuối cùng lại khiến cho hai má của cô tức đến ứng hồng.
Lúc này, nơi hàng ghế vip ở góc tối vừa hay có thể nhìn thấy một màn trước mặt không sót một chút nào. Đồng thời, các cô ấy ở nơi đó đang nói chuyện gì cũng đều có thể nghe rõ ràng cả. Một người đàn ông ngồi ở vị trí chủ, ngoài ra đứng bên cạnh đều là nhân viên phục vụ của quán bar
Bọn họ cần thận từng li từng tỉ quan sát vị khách trước mắt này, rõ ràng là tướng mạo cao quý thanh tao, khí chất lạnh lùng. Dù họ nghĩ thế nào cũng không thể kéo được mối liên hệ giữa anh với quán bar
Người đàn ông này tiện tay lấy ra một thẻ, quả thực chính là tầm thẻ vàng đen số lượng có hạn trong quán bọn họ.
Cho dù thế nào thì thân phận của anh ta không phủ cũng quý, nhất định phải chiếu cổ thật tốt mới được.
Phạm Nhật Minh bưng ly rượu lên. Đương nhiên anh đã nghe thấy cả rồi, không ngờ rằng cô gái nhỏ này khi ở bên ngoài khen ngợi anh lại không hề cảm thấy xấu hổ. Chiều nay lúc anh trở về thì thấy Nguyễn Khánh Linh không có ở nhà, chú Hùng kể lại cuộc nói chuyện giữa hai người ở vườn hoa cho anh nghe. Đương nhiên là anh có thể nghĩ ra được nơi cô gái này đi đến.