Chương
Nghe vậy, Trần Hữu Nghị nhún vai: “Chắc là đã trả lại rồi, có điều bọn cướp muốn kéo người khác chết cùng. Cho nên lúc bị bắt đã vứt hòm tiền xuống biển, sau đó khi vớt lên, tiền ở bên trong đã bị ngấm nước, nhũn hết ra rồi.”
“Hả?” Sắc mặt Nguyễn Khánh Linh biến đổi, cô thấy hơi buồn: “Vậy số tiền ba trăm triệu bảng Anh đó đều mất rồi sao?”
Trần Hữu Nghị nhìn cô, nghi ngờ nói: “Không phải đó là ba trăm triệu của mẹ kế cô bỏ ra sao? Sao cô lại buồn hơn cả họ vậy?”
“Không phải, trong đó có năm mươi triệu bảng Anh của Phạm Nhật Minh.”
Nguyễn Khánh Linh giải thích.
Bây giờ tiền đã ngấm nước, cô chỉ lo với tính cách của Đặng Phượng, muốn lấy lại năm mươi triệu ấy cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc này, Giang Đức không nhịn được, cười nói: “Cô không phải đau lòng cho Nhật Minh, anh ấy không thiếu tiền.”
Nguyễn Khánh Linh mở miệng, còn đang định nói gì đó. Đúng lúc Phạm Nhật Minh đi lên, anh nhìn thấy ba người nói chuyện vô cùng vui vẻ, trong lòng cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Người phụ nữ này đúng thật là dễ làm quen, ai cũng có thể nói chuyện được.
Nhìn thấy Phạm Nhật Minh đi lên, tim Nguyễn Khánh Linh đập mạnh, cảm giác như tai lại nóng bừng lên.
Trần Hữu Nghị nhìn thấy Phạm Nhật Minh bê canh gừng lên, kinh ngạc tới nỗi cằm sắp rơi xuống đất. Cậu ta nói với giọng trêu đùa: “Nhật Minh, anh đúng là chiều cô vợ nhỏ của anh thật đấy, còn tự mình làm canh gừng nữa.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh không phản ứng lại, anh đặt cái khay xuống trước, sau đó nhìn Giang Đức, hỏi ngược lại: “Xem xong bệnh chưa?”
Giang Đức gật đầu, cũng mỉm cười.
“Xem xong rồi thì về sớm, tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Phạm Nhật Minh lên tiếng đuổi người, hai tên đàn ông này lại cứ ở trong phòng của Nguyễn Khánh Linh, không chịu đi?bg-ssp-{height:px}
Hai người Giang Đức và Trần Hữu Nghị nhìn nhau, càng cười lớn hơn.
Vẻ mặt Trần Hữu Nghị như đã hiểu rõ điều gì đó, nhìn Nguyễn Khánh Linh, lại nhìn Phạm Nhật Minh cười nói: “Được được được, không làm bóng đèn cản trở hai người nữa được chưa. Để thời gian lại cho vợ chồng hai người.”
Giang Đức cầm hộp y tế của mình lên, quay đầu lại nói thêm một câu bóng gió: “Nhật Minh, cơ thể của Khánh Linh vẫn còn yếu, cậu nên kiềm chế một chút.”
Nói xong, không đợi Phạm Nhật Minh lên tiếng, vội vã rời khỏi phòng.
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy bọn họ nói như vậy thì vô cùng xấu hổ.
Cô lén nhìn Phạm Nhật Minh một cái, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, Nguyễn Khánh Linh càng thấy xấu hổ. Lúc này, toàn thân cô đều cảm thấy không được tự nhiên.
Đều tại hai người kia.
Nguyễn Khánh Linh thầm mắng hai người đàn ông ấy.
Phạm Nhật Minh rất hưởng thụ biểu cảm ngại ngùng của cô, lông mày anh giãn ra, anh bê bát canh đến trước mặt Nguyễn Khánh Linh: “Vẫn còn nóng, em uống đi cho bớt lạnh.”
“Được, cảm ơn anh.”
Nguyễn Khánh Linh cúi thấp đầu nói, sau đó nhận lấy bát canh gừng, uống một ngụm nhỏ, bất giác nhíu mày.
Thấy vậy, Phạm Nhật Minh hỏi: “Sao vậy? Không thích uống sao?”