"Trạm Dẫn Lan giết người?" Tô Thi Thi ngồi ở trong phòng khách mở điều hòa chính đang đang uống nước, nghe được tin tức này thời điểm quả thực kinh ngạc nhảy dựng.
Tần Phong ngồi xuống cầm lấy một cái cốc, đoạt lấy ấm nước trong tay cô rót cho chính mình một chén, một ngụm uống cạn.
Anh hắn giọng lại mới nói: "Tôi đang cùng Hồng Hưng Nhiên còn không nói được mấy câu, cô ta đã bị người của Hồng Tinh Huy đưa tới. Không biết sao lại thế này, lấy dạo đâm vào người vị vệ sĩ kia, hiện tại người đã bị cảnh sát khống chế, vị vệ sĩ kia chính đang ở trong bệnh viện cấp cứu."
Tô Thi Thi há miệng thở dốc, tâm tư cực kỳ phức tạp, quay đầu nhìn Bùi Dịch ngồi ở một bên trầm mặc không nói một lời, không biết nên nói cái gì cho phải.
Chuyện này quả thật cực kỳ ngoài ý muốn, cô cho rằng Trạm Dẫn Lan đã rời khỏi Bắc Kinh, không nghĩ tới sẽ rơi vào trong tay Hồng Tinh Huy, sau đó lại xảy ra loại chuyện này.
"Giúp cô ta tìm luật sư tốt một chút đi." Tô Thi Thi trầm giọng nói.
Bùi Dịch nghe vậy quay đầu nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, nhẹ nhàng cầm tay cô, trong lòng là vui vẻ.
Hiển nhiên, Tô Thi Thi đã triệt để buông xuống chuyện quá khứ của anh cùng Trạm Dẫn Lan.
Tô Thi Thi tựa vào trong lòng anh, nhẹ vỗ về bụng mình, ở trong lòng yên lặng thở dài.
Cô cũng không phải thánh mẫu, không cách nào đi đồng tình một tình địchđã từng một cái vẻ nghĩ muốn hãm hại chính mình. Nhưng cùng là phụ nữ, cô lại vẫn là có chút khổ sở.
Tần Phong nhìn hai người liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Hiện tại cô ta rốt cục đem chính mình triệt để trở thành kẻ vô dụng phế tử."
Dace thu dưỡng Trạm Dẫn Lan, là vì lợi dụng cô ta. Còn Hồng Tinh Huy đem Trạm Dẫn Lan mang đến cho Hồng Tinh Nhiên, còn không phải là vì chọc tức bọn họ sao?
Mặc kệ cái người vệ sĩ kia thương tích như thế nào, Trạm Dẫn Lan đều sẽ bị hình phạt, cô ta đem nửa đời sau chính mình của đều đã hủy hoại, không còn có giá trị lợi dụng.
"Nói đến cùng, chúng ta cũng có trách nhiệm, tôi sẽ đi giúp cô ta mời luật sư tốt nhất, để cho người ta chiếu cố cô ta một chút." Tần Phong đứng lên, nhìn nhìn ra ngoài nói, "Tôi đến chính là muốn nói cho các người một tiếng, gần đây đừng đi trêu chọc Hồng Tinh Huy cái tên biến thái kia, chuyện của tôi cùng Quân nhi để chính chúng tôi giải quyết, các người an tâm chuẩn bị hôn lễ đi."
"Vị kia nhà cậu nhát gan như thế, thật sự không được thì đưa đến chỗ này ở một thời gian. Vừa lúc tôi cũng đang bận rộn, để cho cô ấy ở cùng Thi Thi bầu bạn." Bùi Dịch không biết đang nghĩ cái gì, vậy mà nói như vậy.
Tần Phong cười nói: "Thôi đi, đến lúc đó lại xảy ra cái tai họa gì nữa, tôi ngày mai mang cô ấy đi khám thai. Rồi đến nhà cha mẹ cô ấy ở một thời gian, cô ấy ở nhà có vẻ ngoan ngoãn hơn."
Tô Thi Thi yên lặng xoay người, lặng lẽ đưa điện thoại di động vừa mới ghi âm được lưu xong cất vào trong túi.
Đợi Tần Phong đi tới, Bùi Dịch xoay người không hề chớp mắt nhìn cô, vươn tay: "Lấy ra."
"Cái gì?" Tô Thi Thi giả vờ vô tội.
Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, tươi cười đặc biệt thâm thúy: "Để cho anh ra tay?"
Anh nói xong liền hướng tới thân thể của cô sờ qua tới, Tô Thi Thi lập tức đem di động nhét vào trong tay anh, phụng phịu nghiêm trang nói: "Đừng động tay động chân!"
Tối hôm qua mới bị anh lăn qua lăn lại cả đêm, giờ mà bị anh ăn nữa thì mệt chết cô còn gì nữa!
Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, lấy di động lướt xem một hồi. Nhìn đến đoạn ghi âm kia khi đó mâu sắc thâm thâm, vẻ mặt tỉnh bơ gửi đến chỗ di động chính mình.
"Anh quá âm hiểm rồi." Tô Thi Thi vươn người nhìn qua, nhìn thấy anh đang đem đoạn ghi âm kia gửi đến cho Tần Phong, khinh bỉ nói.
"Đây là nhờ phu nhân dạy bảo tốt." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
Tô Thi Thi không nói gì.
Không cần nghĩ đều biết, Tần Phong nếu biết Tô Thi Thi đem lời nói mới rồi của bọn họ ghi âm lại, phỏng chừng sẽ tức chết đi được.
Quả nhiên không quá vài giây, Tần Phong liền gửi đến một đoạn giọng nói hổn hển.
"Bùi Dịch chính cậu tìm luật sư cho bạn gái trước đi. Cô ta biến thành như vậy chẳng lẽ cậu không có trách nhiệm? Lúc trước yêu đến muốn chết muốn sống, có người mới liền quên người cũ khóc..."
Thanh âm đột nhiên ngừng lại, Bùi Dịch vội vàng tắt điện thoại di động, đúng là đã không còn kịp rồi.
Tô Thi Thi ngồi ở bên cạnh cười như không cười nhìn anh: "Em cảm thấy được Tần tiên sinh vừa rồi nói mấy lời kia rất có đạo lý, anh không thể biến thành tên đàn ông cặn bã, đến lúc đó đến con cũng đều đã chê cười anh."
"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch nghiến răng, nhưng rõ ràng có chút chột dạ.
"Đêm nay anh đến thư phòng ngủ đi, cẩn thận suy nghĩ nên xử lý chuyện bạn gái trước của mình như thế nào đi!" Tô Thi Thi đỡ thắt lưng đứng lên, hướng tới phòng bếp tìm chút gì ăn rồi.
Bùi Dịch mặt đều đen, hận không thể xông lên đem người phụ nữ này bắt lại đánh một trận. Nhưng nhìn bộ dáng cô đỡ thắt lưng đi đường khó khăn, đâu nào chịu được.
Trước kia tạo nghiệt trước sau là phải trả, anh biết Tô Thi Thi vừa rồi là nói đùa. Nhưng mà đối với chuyện bạn gái trước nếu xử lý không tốt, thật đúng là sẽ dẫn nguy cơ gia đình lục đục. Phương diện này Bùi Dịch thấu hiểu rất rõ.
May mà Tô Thi Thi gần đây tính tình lớn, bệnh hay quên cũng lớn, ở trong phòng bếp ăn hai miếng bánh ngọt, chỉ chốc lát liền đem chuyện này đã cho quên.
Tần Phong ngoài miệng nói mặc kệ, nhưng vẫn lại là thay Trạm Dẫn Lan tìm luật sư.
Anh em là để làm gì? Còn không phải là chuyên môn thu thập cục diện rối rắm thì là gì!
Tô Thi Thi vào lúc ban đêm nhận được tin tức, vị vệ sĩ kia cũng không lo ngại, bất quá Trạm Dẫn Lan đã cấu thành tội cố ý gây thương tích.
Người nào cũng không biết con dao trong tay Trạm Dẫn Lan là từ đâu tới, cũng không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí, dám cùng một người đàn ông gần cả mét liều mạng.
Luật sư sau khi hiểu rõ tình huống, có thể giúp cô ta biện hộ thành tự vệ chính đáng, nhưng mà tình huống cũng không phải rất khả quan.
Lúc Tô Thi Thi biết mấy tin tức này thời điểm, chỉ cảm thấy thế sự vô thường.
Bùi Dịch không có đi thăm Trạm Dẫn Lan, trái lại Tần Phong không chối từ vất vả đến thăm cô ta một hồi.
Ngày hôm sau, Tô Thi Thi sáng sớm liền nhận được tin tức Ôn Ngọc. Hai người vừa lúc đều phải đi khám thai, tiện thể hẹn ở bệnh viện gặp mặt.
Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc hiện giờ đều đang nghỉ đẻ, chuyện của công ty đều là Tống Trọng Hạo một người gánh vác. Cho nên nhàn rỗi vô sự, các cô cũng không có muốn làm chuyện gì đặc biệt, giống như những người phụ nữ có thai khác một dạng, đều đã ngoan ngoãn xếp hàng chờ gọi số đi vào kiểm tra.
Có thai giai đoạn trước cùng có thai giai đoạn cuối kiểm tra khác nhau. Ôn Ngọc trên đường bị Tần Phong mang đi rồi.
Ôn Ngọc cũng không phải lần đầu tiên tới kiểm tra thai, nhưng không biết như thế nào, hôm nay đặc biệt khẩn trương.
Vừa đến cửa phòng siêu âm, cô vỗ về nổi bụng dưới nổi lên của mình, lôi kéo tay Tần Phong, khẩn trương đến nỗi trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
"Cô bé ngốc, này có cái gì phải sợ, em chỉ cần đi vào ngoan ngoãn nằm, chuyện khác cái gì đều không cần làm." Tần Phong ôn nhu nói.
"A...." Ôn Ngọc rất muốn gọi anh cùng nhau đi vào, nhưng mà nhìn đến còn nhiều người phụ nữ có thai ở phía sau chờ, cảm thấy được làm như vậy có chút dọa người, xoay người tội nghiệp đi vào phòng kiểm tra.
Bắc sĩ kiểm tra là một vị nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt hòa nhã, nhìn thấy cô cười nói: "Là lần đầu tiên mang thai đi? Không sao đâu không cần khẩn trương, nằm lên giường đem quần áo vén lên."
"A...." Ôn Ngọc ngơ ngác gật gật đầu, có chút vụng về nằm lên giường.
Mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt đó là trần nhà trắng. Ôn Ngọc không biết người khác kiểm tra cần bao lâu thời gian, cảm thấy được bác sĩ cầm dụng cụ ở trên bụng cô soi thật lâu thật lâu.
"Bác sĩ..." Ôn Ngọc khẩn trương chỉ cảm thấy bụng đều có chút co rút, giọng nói khô cằn, mang theo một tia âm rung.
"Không cần khẩn trương." Bác sĩ hoàn hồn, đối với y tá một bên gật gật đầu.
Y ta đi đến đem Ôn Ngọc đỡ xuống giường, thay cô kéo lại quần áo.
Vị nữ bác sĩ kia nhìn Ôn Ngọc liếc mắt một cái, hơi than thở nhẹ một tiếng, đối với y tá nói: "Kêu người nhà vào một chuyến."
Ôn Ngọc mạnh nghiêng đầu sang chỗ khác, trong lòng hiện lên quét xuống bối rối.
Bác sĩ vội nói: "Cô đừng khẩn trương, chỉ là trình tự thông thường, nói cho người nhà của cô một chút chuyện quan trọng cần chú ý. Trước mặt người nhà mỗi người phụ nữ có thai, tôi đều dặn dò qua."
"A...." Ôn Ngọc lúng ta lúng túng gật gật đầu.
Cô vừa rồi quá khẩn trương, cũng không nhớ rõ vừa rồi vị thai phụ vào trước người nhà có tiến vào hay không.
Mọi người sớm hảo. Tui đang ham hố dịch bộ Dụ hoặc miêu yêu. Có ai đọc bộ đó ko ta