Chủ Nhân Cầu Nại Hà

chương 77: nỗi buồn của lí tuyết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi nói chuyện điện thoại với Nha Cô xong, tôi liền đi xuống dưới lầu. Lí Tuyết vẫn đang ngồi chờ tôi, tôi đến ngồi bên cạnh cô ta, nghiêm túc nói: “Tôi nói thật với cô thế này, cô sắp chết thật rồi.” “Tôi… …” Lí Tuyết nhìn tôi, cuối cùng lại cúi đầu xuống thở dài: “Tôi cũng tự mình đoán ra được.” “Nhưng chúng tôi vẫn có cách cứu cô.” “Cách gì vậy?” Tôi thành thực nói với cô ta: “Cách gì thì tôi không biết, dù sao sếp tôi cũng đang trêи đường trở về rồi. Cô ấy đặc biệt căn dặn tôi là phải thu tiền của cô trước.” “Bao nhiêu tiền?” “Những gì mà tôi nói bây giờ không phải giá có thể giải quyết được mọi việc, chỉ là giá mà để cô sống tiếp được, phí là vạn.” “ĐẮT QUÁ!” Lí Tuyết lập tức đứng dậy: “Có chút chuyện vặt mà những vạn?” Tôi lạnh lùng đáp: “Nếu như cô cảm thấy là việc cứu được mạng sống của cô chỉ là chuyện vặt, vậy thì chúng tôi cũng không còn gì để nói nữa rồi.” “Tôi …” Lí Tuyết nhìn tôi một cách ngây ngốc, cuối cùng khóa òa lên: “Sớm biết như vậy, ban đầu tôi đã đồng ý vứt đống đồ kia đi rồi!” Tôi bình tĩnh nói: “Cô đừng khóc trước mặt tôi như vậy, tôi không có hứng thú với nước mắt của cô đâu. Sếp tôi cũng đã nói rồi, đây không phải là nhân cơ hội mà làm tiền cô, cô ấy thu giá này gần như là giá vốn rồi, tôi tin lời cô ấy nói là thật.” “Đây mà gọi là giá vốn sao?” “Đúng vậy, sếp tôi thích nhất là tối đa hóa lợi nhuận, bây giờ cô ấy cứu cô là để kiếm mớ tiền lớn hơn về sau, cho nên bây giờ không hét cao giá hơn với cô nữa đâu.” Lí Tuyết chầm chập ngồi sụp xuống ghế, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Cô ấy lau nước mắt, cuối cùng thút thít nói: “Tôi thực sự không có nhiều tiền đến như vậy.” “Ít tiền thì mạng của cô không giữ được.” “Nhưng mà tôi…” “Đừng có lừa tôi, cô căn bản là không thể không có tiền….” tôi lạnh lùng đáp, “Không phải trước đây cô từng nói với tôi rằng tiền của cô đều dùng để trẻ thẻ tín dụng sao, tôi thực sự không tin, vì đồ trêи người cô vừa nhìn biết ngay là hàng giả rồi, cô bình thường căn bản không có đời sống cao đến như vậy?” “Á?” Lí Tuyết ngây người ra nhìn tôi, không nhịn được mà hỏi: “Sao cậu biết vậy?” Tôi vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng mà trả lời: “Nếu như cô thực sự có nhiều đồ hiệu đến như thế, vậy thì tại sao lại không nỡ vứt đi vài món đồ kia đi? Vả lại cái trấn nghèo cũ kĩ mà chúng ta ở bây giờ, đến một cái trung tâm thương mại còn không có thì sao có thể đáp ứng được nhu cầu tiêu pha nhiều như của cô? Chỉ e là cô toàn tự mua đồ giả, chỉ có đồ mà người đàn ông kia tặng mới là thật!” Lí Tuyết cúi đầu không nói lời nào. Tôi tiếp tục nói: “Làm nô ɭệ của đồng tiền thực không có ý nghĩa gì cả, nếu như cô sống không nổi qua đêm nay, vậy cô giữ nhiều tiền như vậy để làm gì? Nói cho tôi biết, tiền của cô đi đâu hết rồi?” Lí Tuyết do dự một lúc, cuối cùng nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu: “Cậu có thể đưa tôi đi lấy tiền không?” “Là ý gì?” “Tiền tôi cất ở chỗ bố mẹ tôi, cậu có thể đưa tôi đi lấy không?” “Sao cô không tự mình đi?” “Tôi không dám đi một mình, tôi muốn cậu đi cùng tôi.” “Ừm, được.”, tôi gật đầu đáp. Lí Tuyết thở phào một hơi nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta đi tôi, tôi đưa cậu đi đến nhà bố mẹ tội. Mấy năm nay, tôi gửi ở nhà bố mẹ cũng phải được vài chục vạn rồi, bọn họ có lẽ sẽ đưa tiền để cứu tôi thôi.” Tôi tò mò hỏi: “Bố mẹ cô có biết cô làm cái nghề này không?” “Biết.” “Ồ, thảo nảo cô không dám, chắc là cảm thấy xấu hổ không dám gặp bọn họ.”, tôi nói trong vô thức. Lí Tuyết cười đau khổ nói: “Cậu sai rồi…Lí do mà tôi là cái nghề này ấy, cũng chính là vì bị bố mẹ tôi ép vậy! Họ ép tôi đi làm gái, tôi không chịu, cuối cùng lại làm gái tiếp hát quán karaoke!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio