Trong phòng họp, không khí như ngưng đọng vì hơi lạnh tỏa ra từ người đàn ông ngồi tại vị trí cao nhất.
Trưởng phòng đang trình bày kế hoạch, giọng nói lắp bắp, chốc chốc lại lau mồ hôi trên trán, lòng thầm cầu nguyện báo cáo của mình không có sai sót, nếu không chỉ sợ hôm nay khó mà toàn mạng ra khỏi đây.
Dục Phong ngồi vắt chân, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay tròn chiếc bút bi, ánh mắt thâm trầm khó đoán.
Không biết ai can đảm lại dám chọc vào ma vương này nữa, mặt mày tăm tối như chuẩn bị giết người đến nơi.
Vừa nãy, thư kí riêng của anh vừa vào báo lại rằng có cô gái đã tự tiện vào phòng anh, hơn nữa còn lời qua tiếng lại với Thiên Nhi.
Nếu không phải đang trong giờ họp, anh chắc chắn sẽ chạy ngay đến bên cô.
Nhưng công tư phải phân minh, đó là nguyên tắc của anh.
Và cũng chính vì người một nơi linh hồn một nẻo nên mới làm phòng họp này vốn đã khô khan nay càng thêm giá rét như địa ngục trần gian vậy.
Chỉ khổ anh trưởng phòng kia, chắc sáng nay bước chân trái ra khỏi cửa trước nên mới xui tận mạng thế này!
Vừa hết giờ họp anh đã phóng thật nhanh về phòng, đập vào mắt là Thiên Nhi lạnh lùng nhìn xuống người phụ nữ ngã trên sàn, hai tay ôm má.
Vừa thấy anh cô ta đã nhào đến, ôm lấy anh, tranh thủ dụi cặp đào chín vào ngực anh, khuôn mặt đẹp đáng thương nhìn anh rưng rưng nước mắt:
- Lãnh tổng, anh xem, cháu anh như vậy là thế nào! Em vừa nhắc nhở cô ấy mấy câu thôi cổ đã đánh em thành thế này này!
Anh không nhìn cô ta, chỉ lạnh lùng buông câu
- Cút ra!
Cô ta không nghe, còn cố tình lộ ra khuôn mặt ủy khuất
- Phong, anh quát em sao? Chẳng phải hôm trước khi chúng ta ân ái anh còn nói chỉ yêu mình em sao?
Dục Phong nửa ánh mắt cũng không nhìn cô ta, từ đầu đến cuối chỉ nhìn cô gái nhỏ của anh đứng mình bên kia.
Trong lòng anh có chút bất an.
Vì vậy anh phải giải quyết con ả này trước đã, không để Nhi của anh hiểu lầm được
- Chết tiệt cô chán sống rồi sao?
Dục Phong chỉ bằng tay, không hề thương hoa tiếc ngọc, bóp cổ cô ta nâng lên khỏi mặt đất.
Cô ta sợ hãi giãy giụa, mặt mày đỏ lựng lên vì thiếu ô xi.
Lúc này thư kí của anh mới chạy đến ngăn lại, nếu anh giết người ở đây thì có vẻ không ổn lắm.
Muốn giết cũng cần chọn chỗ khác.
Cô ta được thả ra, nhưng bọn đàn em của anh nhanh chóng bắt lại giải đi.
Nhưng từ đầu đến cuối cô ta không hề lộ chút hối hận, vì nhiệm vụ đã hoàn thành.
Dục Phong tiến lại phía Thiên Nhi, muốn nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên nhưng bị cô né tránh, bàn tay bơ vơ giữa khoảng không đành rụt lại, nắm chặt thành quyền
- Nhóc con, em đừng hiểu lầm, anh và cô ta thực sự không có gì, hôm nay là lần đầu anh gặp cô ta, đến tên cũng không biết...!
Anh chưa nói hết lời thì cô đã chặn họng anh bằng câu nói
- Chú...!Hay là...chúng ta tạm thời đừng gặp nhau được không? Cháu...cháu muốn suy nghĩ lại về mối quan hệ này! Có lẽ...!chúng ta không hợp nhau!
Câu nói của cô như đạp anh từ mặt đất xuống tầng địa ngục vậy.
- Em không tin anh sao? Em thà tin một kẻ lạ mặt chưa gặp bao giờ thay vì tin anh?
Lời nói chứa đựng nỗi buồn, thất vọng và cả tức giận
Thiên Nhi không nói gì nữa, cô im lặng như ngầm đồng ý.
Dục Phong lòng rối như tơ vò.
Chỉ biết ôm lấy cô thật chặt vào lòng mà thủ thỉ:
- Làm ơn, em đừng im lặng như vậy! Em đánh mắng anh cũng được mà!
Nhưng đổi lại, cô đẩy anh ra rồi rời đi.
Từng tiếng giày nện xuống sàn như từng mũi dao găm vào tim anh.
Dục Phong tự hỏi anh nên trách cô, trách tình cảm của cô quá mỏng manh hay nên trách bản thân mình không đủ cho cô tin tưởng?
___________
NightAngle, h đêm
Tiêu Ngạn gấp gáp chạy đến, nhìn dáng vẻ bê bết thảm hại của Dục Phong, giọng lo lắng
- Mày sao vậy hả? Đừng uống nữa! Chẳng phải tiểu bạch thỏ không thích mày uống sao?
Dục Phong đã đến đây sau khi Thiên Nhi rời đi.
Anh cứ uống mãi uống mãi, anh muốn mượn rượu giải sầu, nhưng càng uống anh càng nhớ cô hơn.
Rượu này có vẻ anh không say được, vì anh đã quá say cô rồi! Cô chính là loại rượu mạnh nhất, độc nhất, nhưng cũng khiến anh tự nguyện đắm chìm.
Chắc cô không biết, từ khi đưa cô về nhà, anh đã mơ về tương lai có cô và những đứa trẻ của người, cùng nhau trải qua những ngày ấm áp bình yên.
Tự nhiên anh muốn gặp cô quá!
Tiêu Ngạn nhìn anh nãy giờ vẫn không thấy anh trả lời.
Rượu uống như nước, hết li này đến li khác.
- Dục Phong, mày sao vậy? Uống rượu thế này là không cần mạng nữa à?
Hắn giật li rượu trên tay anh nhưng anh vẫn không để ý, cầm cả chai rượu lên đổ vào miệng.
- Chết tiệt thằng này! Gọi tao đến thì nói gì đi, không tao về đấy!
Hắn bực mình gắt thì anh mới quay sang nhìn, như thể giờ mới nhận ra có người ngồi cạnh mình vậy.
- Mày đến rồi sao?
Tiêu Ngạn:"..."
- Nào uống với tao đi!.