Từ sáng sớm, Dục Phong đã gọi cha đi đánh gôn
- Sao hôm nay lại rảnh rỗi tìm ông già này đi đánh gôn vậy? Bình thường Phong tổng bận rộn lắm mà?
- Cha à! Con cũng là con trai cha mà, thỉnh thoảng phải dành thời gian cho cha mình chớ đúng không?
- Thôi, anh không phải diễn.
Nói đi, anh muốn cái gì nào?
Lãnh Hàn lão gia lạ gì cái dáng vẻ ngoan ngoãn này của con trai nữa.
Bình thường bá đạo, ngang ngược, có mấy khi nó cụp đuôi nằm ngoan cạnh ông.
Chắc chắn là có việc nhờ vả mới cố ý lấy lòng như vậy.
- Vậy không giấu cha nữa.
Con muốn hỏi về chuyện năm trước, tại dinh thự Đàm gia, Diêu Thành.
Nghe anh nhắc lại chuyện cũ, ông có chút khó hiểu
- Sao nay lại quan tâm chuyện xưa lắc xưa lơ thế? Con cần tìm kiếm điều gì sao?
- Thiên Nhi tên thật là Đàm Thiên Nhi
- Con bé, là...là con gái của Vĩ Thành sao?
- Vâng
- Sao không nói với ta sớm hơn! Thảo nào trông con bé có chút quen mắt, hẳn là giống cha mẹ nó ha, lớn lên thật xinh đẹp.
Giọng ông có vui vẻ, xen lẫn chút buồn man mác khi nhớ lại người bạn quá cố
- Con muốn giúp con bé điều tra cái chết của họ sao?
Dục Phong gật đầu, đúng là không gì qua khỏi mắt cha anh
- Con hẳn đã đoán được kẻ đứng sau không hề tầm thường?
- Vâng
- Vẫn muốn đâm đầu sao?
Dục Phong lần nữa gật đầu.
Hôm trước, anh bảo Thiên Nhi quên đi chuyện trả thù, nhưng không có nghĩa anh cũng quên.
Kẻ đó làm tổn thương cô gái của anh sâu sắc như vậy, anh muốn tận tay bóp chết hắn.
Chỉ là anh nghĩ nếu để cô tham gia vào thì quá nguy hiểm, cách tốt nhất là làm mọi thứ trong bí mật.
Có nguy hiểm gì anh chịu là đủ rồi, cô chỉ cần hạnh phúc mà thôi.
- Con điều tra được những gì rồi? - Lão gia hỏi
- Từ Triệu Kính Đình, con biết được hắn ta là Cửu gia.
Nhưng cho người điều tra thì cái tên này dường như không tồn tại, không hề có một chút thông tin nào
Lãnh Hàn lão gia chống cằm trầm tư
- Vậy đúng là Cửu gia sao? Năm đó ta đoán không nhầm nhỉ?
- Ý cha là sao?
Anh thấy ý mập mờ trong lời nói của ông
- Con có nhớ, năm đó mẹ con đang mang thai em gái con không?
Anh gật đầu coi như lời đáp
- Em gái con mất cũng là do hắn cả.
____________
năm trước (đoạn này được kể đầy đủ chi tiết, không phải hồi tưởng của Lãnh Hàn lão gia, Lãnh Hàn lão gia chỉ biết sơ qua thôi!)
Diêu Thành, dinh thự Đàm gia - giờ
- Xin cảm ơn các quý ông quý bà, anh em, bằng hữu đã tới đây chúc mừng con gái tôi đầy tháng.
Đàm Vĩ Thành phát biểu xong, phía dưới râm ran tiếng vỗ tay chúc mừng.
- Sau đây buổi dạ tiệc xin được bắt đầu.
Hi vọng mọi người có một tối vui vẻ đáng nhớ!
Tiếng ông vừa dứt, dàn hợp tấu liền nổi nhạc.
Các cô cậu tiểu thư, quý tử cùng nhau khiêu vũ trong sảnh tiệc sang trọng, lộng lẫy.
Các quý ông tìm góc bàn chuyện làm ăn.
Còn các quý bà kéo nhau đến chỗ Đàm Thiên Tuyết - Đàm phu nhân, muốn ngắm nhìn cô công chúa nhỏ tháng tuổi
- Tiểu thư thật đáng yêu quá đi!
- Tiểu thư thật giống Đàm lão gia a!
Họ thi nhau khen lấy lòng.
Đàm Thiên Tuyết bồng con trên tay chỉ cười hiền, bà không để ý nhiều đến họ, bảo bối của bà vui là được.
Thiên Nhi nằm an tĩnh trong lòng mẹ, chốc chốc lại cười toe toét.
Lãnh Hàn phu nhân đi tới.
- Tuyết, để mình ẵm con gái cậu chút nào, thật đáng yêu mà!
- Cậu đang mang thai mà, bụng lớn thế kia rồi sao mà ẵm? - bà cười bạn
- Cậu thật là! Con gái mình ra đời chắc chắn sẽ đẹp hơn con gái cậu đó!
- Vâng vâng!
- À đúng rồi, cho mình biết tên con cậu...!
Bà chưa nói hết cậu thì một tiếng Bùm lớn vang lên.
Đàm phu nhân ngay lập tức ôm con gái vào lòng che chắn.
Lãnh Hàn phu nhân cũng vội ôm bụng mình lại, ngồi thấp xuống.
Phía tây tòa dinh thự bị đánh bom, hệ thống điện cũng theo đó mà vụt tắt.
Ngọn lửa bên đó lớn dần rồi nhanh chóng lan ra sảnh tiệc.
Chưa đợi đủ phút, quả bom thứ hai lại phát nổ.
Lần này là ở ngay phía trên sảnh tiệc.
Trần nhà cẩm thạch vỡ nát, đèn chùm mất chỗ treo liền rơi xuống dưới.
Mọi người đều hoảng loạn, xô đẩy nhau mà chạy trốn, nhưng số người ra được goài chỉ là /, / còn lại không bị đè chết thì cũng chết cháy.
Khung cảnh thảm họa vô cùng.
Lãnh Hàn lão gia tìm kiếm vợ trong biển người, thật may bà kịp chui xuống dưới gầm bàn nên không bị thương, nhưng do ngạt khói quá nhiều nên cái thai tháng đã không giữ được.
Trước đó, Đàm phu nhân đã được người làm dẫn ra ngoài theo cửa phụ, Thiên Nhi được vú nuôi ẵm chạy ra sau, Đàm lão gia cũng nhanh chóng đến đó đoàn tụ gia đình, nhưng đồng thời lại đem theo tin dữ:
- Là Cửu gia, hắn muốn giết cả nhà chúng ta!
Đàm Thiên Tuyết nghe xong, cả người lo lắng dựa vào gốc cây.
Người được gọi là Cửu gia đó từng cứu bà mạng, đồng thời cũng đem lòng yêu bà.
Hắn ta quyền cao vọng trọng, là chính trị gia tài giỏi nhưng thực chất lại là kẻ cầm đầu băng đảng mafia lớn nhất nước Mĩ.
Vì vậy hắn rất tàn độc, còn tính chiếm hữu cao, bất kì nam nhân nào lại gần bà hắn đều giết sạch, thậm chí còn lôi cả nhà người đó đi bồi táng.
Bà vốn chỉ coi hắn là bạn là ân nhân, lại càng không ngờ hắn độc ác như vậy, bà sau đó tìm cách né tránh gặp mặt hắn, hoặc gặp cũng tỏ ra lạnh nhạt.
Sau đó năm, hắn không xuất hiện nữa.
Bà cũng trở lại nhịp sống bình thường, rồi bắt gặp Đàm Vĩ Thành và trao trọn trái tim cho người đàn ông này.
Tưởng đâu mọi chuyện đã yên ổn, không ngờ đến hôm nay, tròn hai năm hắn biến mất, hắn lại xuất hiện lần nữa, và lẫn nữa khiến cuộc sống của bà vào bế tắc.
- Vĩ Thành, anh đưa con đi trước đi, em sẽ nói chuyện với hắn
- Không được - ông kiên quyết - anh không để em gặp nguy hiểm được.
Có đi thì cùng đi.
- Anh à - bà mệt mỏi mà ngồi bệt xuống đất, nước mắt rơi đầy mặt - Làm ơn, để em đi, em không muốn thêm bất kì ai chết vì em nữa!
Đàm Vĩ Thành đau đớn nhìn vợ.
Cũng tại ông không đủ mạnh để có thể bảo vệ bà khỏi nanh vuốt của hắn, đành gật đầu ẵm con rời đi.
Một lát sau, quả thật người đàn ông tên Cửu gia đó đã đứng trước mặt bà
- Thiên Tuyết, lâu rồi không gặp, em nhớ tôi không?
Bà nhấc đôi mắt mỏi mệt của mình lên nhìn hắn, giọng đầy oán trách
- Anh hài lòng chưa? Mọi thứ của tôi anh đều lấy đi rồi, cả con gái tôi, chồng tôi đều chết hết rồi.
Sao anh có thể độc ác như vậy hả? - nói dối
Hắn ta ngồi xổm xuống nhưng vẫn cao hơn bà cái đầu, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm xinh đẹp, cao hứng mà nói:
- Đâu thể trách tôi được? Nếu lúc đó em chọn ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi làm Cửu phu nhân thì biết đâu bây giờ em đã sinh cho tôi bảo bối đáng yêu, rồi nhà ba người chúng ta sẽ hạnh phúc biết bao?
Bà chết lặng, hắn có còn là người không vậy? Nhân tính của hắn bị chó gặm mất rồi sao
- Đồ khốn nạn, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ ở chung một chỗ với kẻ điên như anh, càng không muốn sinh con cho anh.
Hắn tức điên, bóp mạnh cằm bà
- Tôi kém gì hắn ta cơ chứ? Tại sao em không chọn tôi?
Bà cảm thấy cằm mình sắp vỡ vụn ra mất rồi, nhưng vẫn không khuất phục
- Anh không có tư cách so sánh với anh ấy!
Mắt hắn nổi lên tia máu, cánh tay gồng sức đến độ nổi gân xanh, chuyển hướng từ cằm xuống cổ.
Đàm Thiên Tuyết nghĩ mình sắp chết rồi, nhưng thà vậy còn hơn ở bên cạnh hắn.
Đúng lúc đó, tiếng súng vang lên, một viên đạn bạc xuyên qua cánh tay hắn, cắm vào thân cây phía sau.
Hắn vì đau mà buông bà ra, quay sang nhìn về nơi viên đạn xuất phát.
Bà cũng tò mò muốn biết ai giúp mình, liền quay sang, nhưng người này khiến bà thấy đau hơn bị bóp cổ nhiều.
Tại sao Đàm Vĩ Thành ông ấy lại quay lại?.