Sau khi bữa trưa kết thúc, Tuệ Mẫn cũng xin phép ra về.
Tiêu Ngạn liền hăm hở đòi đưa cô về nhà.
Tại thư phòng.
Lãnh Hàn lão gia và phu nhân ngồi một bên, Dục Phong và Thiên Nhi ngồi một bên, không khí nghiêm trang đúng kiểu ra mắt tiền bối.
Thiên Nhi căng thẳng nuốt vài ngụm nước bọt, bàn tay vô thức đổ mồ hôi
- Hai đứa bắt đầu từ bao giờ rồi?
- Tầm một tháng trước ạ.
- Thật sự có tình cảm với nhau chứ?
- Vâng
- Hai đứa, ta không mong có bất kì sự nhầm lẫn tình cảm nào vì khi đó cả hai đều sẽ phải chịu đau khổ.
- Con thực sự yêu Thiên Nhi, cô ấy là Lãnh Hàn thiếu phu nhân duy nhất mà con chấp nhận
Thiên Nhi cảm nhận được bàn tay ấm nóng của anh đang siết chặt bàn tay nhỏ bé nhỏ của mình
- Con cũng vậy! Con đơn phương chú từ ba năm trước rồi, vì vậy con biết mình không hề nhầm lẫn giữa tình yêu với tình thân, mong hai người tác hợp cho tụi con.
Hai ông bà nhìn nhau gật đầu một cái, lại bày ra dáng vẻ vui tươi hàng ngày
- Đó ông thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà, thể nào con bé cũng làm dâu nhà ta thôi! Hô Hô...!
- Được rồi tôi thua tôi thua, của bà đây.
Ông rút ra trong túi tấm thẻ bạch kim sáng loáng đưa cho vợ.
Chả là hai ông bà cá cược với nhau từ năm trước, vật trao đổi là tấm thẻ ngân hàng vừa rồi đó.
Thiên Nhi sững sờ, không ngờ hai người lại dễ thế.
Uổng cho cô nghĩ lên nghĩ xuống cách vượt qua ải phụ huynh này.
- Vậy hai đứa tính khi nào kết hôn? Rồi còn sinh cháu cho ta nữa chứ? Thật là mong chờ mà!
Thiên Nhi nhìn bà mà hạn hán lời.
Cô mới mà, kết hôn chi sớm vậy.
Dục Phong ngồi kế bên cô, vui vẻ mà ôm cô vào lòng.
truyện tiên hiệp hay
- Em là của anh thật rồi nha!
Cô cũng vui vẻ ôm lại anh.
Đúng là sau cơn giông trời lại sáng a, mọi thứ đã trở lại quỹ đạo của nó, thậm chí còn tốt đẹp hơn ban đầu...!
________________
Lãnh Hàn phu nhân kéo cô vào phòng rồi lấy ra chiếc hộp gỗ tinh xảo đưa cho cô
- Chiếc vòng này là? - cô nhìn bà
- Đúng vậy, chính là chiếc vòng gia truyền của Lãnh Hàn gia, chỉ có con dâu trưởng trong nhà mới có quyền giữ nó.
Nay ta trao lại nó cho con, chứng tỏ Lãnh Hàn gia đã công nhận con là con dâu.
Hi vọng sau này con sẽ nối tiếp ta bảo vệ nó chu toàn.
Bà lấy chiếc vòng ngọc bích sang trọng ra đeo lên tay cô cách nâng niu.
Thiên Nhi vuốt nhẹ chiếc vòng trên tay, cảm thấy vật quý giá này thật nặng nề.
- Mẹ, cảm ơn mẹ đã tin tưởng con.
Bà nhìn cô gái nhỏ trước mặt, gương mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, thật giống với Thiên Tuyết mà.
Chỉ tiếc cô ấy đã ra đi, nếu không bây giờ hai người đã là thông gia, rồi ríu rít chuẩn bị hôn lễ cho con mình.
Bà khẽ rơi nước mắt, nét buồn man mác khó giấu nổi
- Mẹ sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Để con gọi bác sĩ tới.
Thiên Nhi cuống quýt nhìn bà
- Không có, ta chỉ nhớ đến mẹ con thôi.
Chắc bà ấy cũng đang vui mừng cho con đó Nhi à! Bà ấy rất yêu con, nếu còn trên đời hẳn sẽ dạy con rất nhiều thứ trước khi làm dâu.
Nhưng con đừng lo, ta sẽ thay bà ấy chuẩn bị cho con.
Bà âu yếm ôm cô gái nhỏ tội nghiệp vào lòng.
Không có mẹ ở bên, con cái lớn lên thật không dễ dàng, đặc biệt là con gái.
Lần đầu đến tháng, lần đầu rung động, lần đầu lên xe hoa, lần đầu mang thai hay lần đầu làm mẹ, người mẹ đều đóng vai trò vô cùng quan trọng trong từng mốc đó.
Bà từng có một đứa con gái, vì vậy bà đã mong chờ biết bao được cùng con trải qua từng mốc, nhưng đáng tiếc, bà chưa kịp nhìn thấy con bé thì nó đã rời đi mãi mãi rồi.
Khi gặp Thiên Nhi, cô bé tuổi năm nào, bà thấy một cảm giác gần gũi kì lạ.
Khi đó bà nhớ đến đứa bé của mình, nếu con bé còn sống, năm nay nó cũng tuổi, hẳn là con bé cũng đáng yêu lanh lợi thế này ha? Về sau, bà muốn nhận nuôi Thiên Nhi một phần cũng vì điều này.
Suốt năm, bà thích chăm sóc cho Thiên Nhi vì bà đã coi cô như con gái của mình.
Không phải một người thay thế mà là một đứa con gái trời ban.
Bà bao bọc, yêu thương và làm mọi thứ cho cô như một người mẹ phải làm.
Rồi cho đến hôm nay, bà biết được tại sao mình lại thấy cô thân quen, vì bà đã thấy cô năm trước và cô đặc biệt rất giống mẹ - bạn thân bà Thiên Tuyết.
Có lẽ duyên phận năm đó đã đưa cô đến đây, và hai nhà Đàm - Lãnh Hàn một lần nữa được kết nối qua mối lương duyên của cô và con trai bà.
Ông trời thật giỏi sắp xếp a!
Thiên Nhi nghe bà nói nước mắt tuôn rơi
- Con cảm ơn mẹ nhiều! Đời nay có mẹ, có Dục Phong và mọi người ở bên là con quá may mắn rồi!
- Cô gái ngốc này, khóc gì chứ! Sắp gả đi rồi mà còn mít ướt chứ!
Bà cưng chiều lau nước mắt cho cô
- Dục Phong tính nó vốn khô khan lạnh lùng, ít bộc lộ suy nghĩ cảm xúc, càng không biết lãng mạn là gì, nhưng mẹ đảm bảo, nó là một người đàn ông tốt đáng để con dựa vào cả đời.
Không phải mẹ là mẹ nó nên nói tốt cho con trai mình, nhưng nếu nó đã xác định người muốn lấy làm vợ là con thì nhất định nó sẽ yêu thương, bảo hộ con bằng cả tính mạng.
Vì vậy sau này, mong con hãy chăm sóc thấu hiểu nó nhé! Hoặc có điều gì hãy nói với mẹ, mẹ thay con làm chủ a! Mẹ là người từng trải mẹ biết, đừng vì vài tranh cãi cỏn con mà bỏ lỡ nhau nha con.
Thiên Nhi gật đầu đồng ý với bà.
Lãnh Hàn lão gia lúc này đi vào, thấy hai mẹ con đang trò chuyện thì nói
- Hai người nói gì mà nước mắt nước mũi thế kia? Bà lại bắt nạt con bé à?
- Ông nghĩ cái gì thế hả? Tôi thương còn không hết chứ bắt nạt gì? Cha con ông đúng là! - bà tặc lưỡi
Thiên Nhi nhìn màn trước mặt mà cười, tình cảm vợ chồng của hai người thật đáng ghen tị a! Trong mắt ông bà luôn là cô gái bé bỏng cần được nuông chiều.
- Vậy ông bà nghỉ ngơi đi ạ, con xin phép.
- Tiểu Phong ở phòng đầu tiên lầu hai đó con, nó đợi con tâm tình nãy giờ rồi đó, đến đi kẻo nó trông!
Lãnh Hàn lão gia nói câu khiến cô đỏ mặt tía tai.
Anh đang đợi cô ở phòng sao? Đúng là hai người ở chung phòng lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên ở nhà chính, có chút hồi hộp thì phải.
Dòng suy nghĩ miên man, đến khi cô tỉnh lại thì đã thấy cửa phòng anh ở ngay trước mặt rồi..