Thiên Nhi đẩy cửa vào thì thấy Dục Phong đang nói chuyện điện thoại, liền lên tiếng:
- Em không làm phiền anh chứ?
Dục Phong nghe tiếng cô vào liền cúp máy, khiến cô nghĩ mình làm phiền anh
- Không có, anh có bao giờ thấy em phiền đâu
Thiên Nhi cũng không nghĩ nhiều, gạt bỏ chuyện này sang một bên rồi lắc lắc cổ tay khoe anh chiếc vòng
- Đẹp không anh?
Dục Phong cười dịu dàng nắm lấy tay cô
- Vậy là mẹ đã công nhận em là con dâu rồi ha, hay bây giờ chúng ta...!- nhìn cô chằm chằm
- Chúng ta sao? - Nhi có một dự cảm không lành
Anh ghé sát tai cô, nói bằng giọng trầm khàn quyến rũ
- Chúng ta...làm chuyện vợ chồng đi vợ?
Thiên Nhi đỏ mặt ngượng ngùng lùi vài bước về sau, muốn mở cửa để trốn khỏi nanh nuốt của con sói già này, miệng lẩm bẩm phân tán ánh nhìn:
- Anh lưu manh vừa thôi nha! Đây là..là nhà chính, không phải nơi cho anh làm bậy!
Nhưng sói đã già thì chắc chắn khôn hơn con cừu non trước mặt.
Anh lần nữa áp sát cô vào cánh cửa, bàn tay to khỏe nhanh chóng chặn lại cánh cửa không cho mở ra.
- Anh không làm bừa mà vợ!
- Anh...anh...đã cưới em đâu? Em chưa phải vợ anh mà - lắp bắp
- Em yêu, chuyện cưới xin là sớm hay muộn thôi, còn chuyện hôm nay - liếm vành tai cô - em không thoát được đâu!
Nói xong, không đợi cô phản ứng lại thì anh đã cúi xuống gặm nhấm đôi môi anh đào mềm mại của cô.
Bàn tay to lớn men theo đường cong cơ thể mà vuốt ve, rồi dừng lại ở cặp mông tròn mà bóp mạnh một cái.
Thiên Nhi chính là không từ chối anh nổi, cơ thể như phản ứng tự nhiên, cứ thế phối hợp nhịp nhàng với từng cử chỉ của anh.
Khuôn mặt tinh tế sớm đã nhuốm một sắc đỏ động tình.
Anh thỏa mãn ngắm nhìn cô gái nhỏ vì anh mà điêu đứng, rồi không chờ một phút nghỉ, anh tiếp tục giáng xuống một nụ hôn cuồng dã hơn, như cơn lốc xoáy đi qua khoang miệng thơm tho của người con gái xinh đẹp.
Đôi nam nữ cứ thế cuốn lấy nhau, bàn chân vô thức nhích gần đến phía chiếc giường lớn, quần áo trên người từ lúc nào đã bị lột xuống sạch sẽ.
Hai thân thể trần trụi đè lên nhau mà lăn vài vòng trên tấm nệm trắng muốt.
- Em thật đẹp vợ yêu...!
Anh để cô ngồi lên bụng mình rồi từ từ ngắm nhìn từng góc cạnh nhỏ bé nhất trên cơ thể cô, tấm tắc ngợi khen bản thân mình chăm thỏ quá giỏi, thành quả thật là cực phẩm a.
Thiên Nhi ngại ngùng, hai tay hết che phía trên lại che phía dưới, nhưng không làm sao che lấp được con mắt nóng rực của nam nhân kia đang nhìn mình.
- Nhóc con, hay để tôi lấy thân mình che cho em nha
Anh vừa nói xong liền lật mình, đặt cô nằm dưới thân để cơ thể cường tráng của anh phủ lên trên.
- Đồ xấu xa, em không cần che kiểu này!
- Nhưng anh cần mà bảo bối!
Thiên Nhi hết nói nổi anh rồi, bao nhiêu lần vẫn lừa cô bằng mấy lời sến sấm đó.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cô rất thích anh như vậy a! Có chút dễ thương, lại ma mị quyến rũ chết người.
Anh không nhịn được nữa, cúi xuống ngậm lấy đỉnh ngọc, chiếc lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng chạm vào khiến cô run lên khe khẽ, tiếng rên nhẹ vang lên từ cổ họng.
Cảm nhận thấy có vật lạnh lẽo thâm nhập vào bên trong, Thiên Nhi khẽ cong người.
Anh càng thuận thế đưa thêm một ngón tay vào, bắt đầu từ từ sau đó là gấp gáp ra vào không ngớt.
- Aaaa chậm thôi...!
Thiên Nhi không kiềm được mà rên nhỏ
- Ở đây cách âm tốt lắm, ba mẹ không nghe được đâu.
Anh thì thầm với cô như thể đọc được suy nghĩ của cô vậy.
- Dù sao cũng...a...chậm...chậm chút...a...em chịu không nổi...ưm...!
Anh cười gian xảo nhìn cô, ngón tay hư hỏng càng tăng thêm một phần tốc độ.
- Chưa đến phần chính mà em yêu.
Anh rút ngón tay ra, trên đó còn dính dịch nhầy do cô bé của cô tiết ra, liếm nhẹ bằng đầu lưỡi.
Thiên Nhi ngại ngùng nhìn hành động của anh, đôi mắt trong suốt càng long lanh khi bị bao phủ bởi một lớp tình ướt át
Anh nhấc cô lên, để cô ngồi lên đùi của mình, rồi mạnh mẽ đưa cậu em của mình vào bên trong
Cô cảm thấy bên dưới bị lấp đầy hoàn toàn, cả cơ thể nhịp nhàng lên xuống theo từng đợt thúc của con mãng xà nóng bỏng.
Khi lên tới đỉnh điểm, cả hai cùng rên lên một tiếng thỏa mãn, anh bắn hết những tinh hoa vào bên trong khiến bụng dưới của cô có chút trướng.
Cô thở dốc, đầu dựa vào vai anh mệt mỏi.
Tưởng rằng thế là đủ nhưng có lẽ cô quá ngây thơ rồi.
Người đàn ông này đâu phải người thường
- Em yêu chưa ngủ được đâu
- Em mệt lắm, buồn ngủ...!
- Hửm, vậy em cứ ngủ, việc anh cứ làm
Anh cười gian rồi tiếp tục đè cô ra mà hành động.
Thiên Nhi chỉ biết khóc trong lòng, chịu đựng bao lần cao trào của anh.
Người ta nói đàn ông là sói, đàn ông không thể tin là quá chính xác.
Anh bảo cô cứ ngủ mà anh cứ cày quốc như vậy, cô ngủ bằng niềm tin à...!
Cuối cùng giờ sáng cô mới được buông tha, chả thèm tắm táp gì nữa, trực tiếp nằm trên ngực anh đi tìm chu công tâm sự.
Dục Phong âu yếm cô gái nhỏ trong vòng tay, chỉ ao ước khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
Trầm luân bên cô, cùng cô hòa làm một...!
Trong lúc đó...!
Ngoài cửa phòng hai ông bà Lãnh Hàn thay nhau áp tai vào cửa phòng
- Trời đất, tuổi trẻ đúng là manh động, mới đó đã không chịu được mà đè con gái nhà người ta ra rồi...chậc! - Lãnh Hàn phu nhân giọng điệu chê trách mà mặt tươi như hoa - Thật giống cha nó a!
- Con trai tôi có khác! Phòng cách âm tốt như vậy mà vẫn nghe được...!Chả mấy chốc là chúng ta có cháu rồi bà ạ! - Lãnh Hàn lão gia tán thưởng
Người làm xung quanh nhìn hai ông bà mà đỏ mặt thay cho đôi nam nữ bên trong.
Không biết hai người nhìn thấy cảnh tượng này thì có muốn đào lỗ chui xuống không nhỉ?
_____________________
Đầu năm có H, ngại ghê ý!
Cả nhà iu dấu, Năm mới vui vẻ! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhe
Hi vọng năm mới sẽ nhận được càng nhiều sự quan tâm.
Wish you a lucky year!.