Chu Ngọc nhìn đôi nam nữ hạnh phúc hôn môi nhau, rồi cùng nhau uống rượu giao bôi, cắt bánh kem...bà ta bắt đầu dấy lên nhiều hơn lo lắng về con gái mình.
Nếu Lãnh Hàn Thiên Nhi ở đây, thì Lâm Uyển Như con gái bà đâu? Vốn hồi sáng tâm tình nó đã không ổn định, gặp thêm cảnh này...bà sợ con gái sẽ nghĩ quẩn mất.
Bà ta liền nhìn Lâm Khanh ngồi cạnh.
Ông ta đang rất tức giận khi đứa con yêu dấu kia không thể thành công bước vào nhà họ Lãnh
- Mình à, tôi lo cho Uyển Như quá! - bà ta lay tay chồng
- Chết tiệt, loại con gái vô dụng đó thì lo với lắng gì! Có tí chuyện cũng làm không xong, rồi bà nhìn xem, mấy kẻ đó đều đang cười nhạo tôi kia kìa!
Chu Ngọc cắn răng nhìn Lâm Khanh.
Ông ta lo cho cái sĩ diện hão của mình hơn là đứa con ruột thịt.
Bà tự hỏi không hiểu ngày xưa tại sao lại chọn ông ta làm chồng mình nữa.
Bực bội, bất lực, bà mặc kệ ánh nhìn xăm xoi của kẻ khác, rời khỏi đại sảnh
[ Hahaa, mấy bà thấy chưa, Lâm phu nhân vừa nãy còn kiêu ngạo lắm cơ, giờ thì ngại đến mức muốn trốn về luôn rồi! ]
Lời nói xấu sau lưng nhưng âm lượng rất đủ nghe, không hề có ý định giấu diếm.
Lâm Khanh nghe xong, gương mặt lão tối sầm, không còn đủ mặt dày để ngồi tiếp nữa, liền rời đi, miệng lẩm bẩm: "Mẹ con hai người, hừ!"
Dục Phong nắm tay Thiên Nhi đi chào hỏi mọi người.
Cả Tuệ Mẫn, Tiêu Ngạn, Âu Phong và Bạch Sênh cũng đến
- Hai người được quá ha! Tưởng đâu toang rồi, ai ngờ còn cưới trước chúng tôi! - Tiêu Ngạn khịa
- Chú cứ nói nữa đi, Mẫn Mẫn thương con lắm, nhất định sẽ đuổi chú khỏi nhà! - Thiên Nhi chạy đến ôm tay con bạn thân lâu lắm không gặp
- Gớm, cô đi ra đi, tôi không quen cô! - Tuệ Mẫn đẩy kẻ nói dối ra khỏi người - Bảo là về thăm người ta, cuối cùng đến số điện thoại cũng chặn luôn! Thương với chả thương, tôi không thương cô nha! - dỗi
- Hoi mà, cho bé xin lỗi! Mẫn tỷ xinh đẹp, rộng lượng đừng chấp nhắt bé còn trẻ thơ! - Thiên Nhi dở mánh làm nũng ra, thành công khiến cô bạn bật cười bất lực
- Mày đó! Lần này phải sống cho hạnh phúc vào, nếu không tao cạch mặt mày luôn!
Nói chuyện xong với đám bạn, Thiên Nhi mới đủ can đảm đến trước mặt ông bà Lãnh.
Thấy cô rụt rè không dám nói, Dục Phong liền đánh tiếng hộ
- Cha mẹ, con đưa Thiên Nhi tới gặp hai người.
Bà Lãnh vừa thấy cô bé xinh đẹp trước mặt liền xúc động mà rơi nước mắt
- Cái con nhóc này, đi lâu như vậy mà không thèm gọi điện hỏi thăm mẹ một câu gì hết! Mẹ tưởng mày quên luôn bà già này rồi chứ!
Nói thì là trách, nhưng hành động thì là thương.
Bà vuốt ve khuôn mặt của cô, ngắm nhìn một lượt từ trên xuống dưới xem có sụt lạng nào không
- Đó, đi xa rồi chả có người chăm nom, con lại gầy đi mấy phần rồi!
Thiên Nhi ôm lấy bà, không kiềm được mà khóc nấc lên
- Mẹ, con nhớ người lắm! Là con bất hiếu, không biết quan tâm đến hai người!
Dục Phong đứng cùng ba, nở nụ cười hạnh phúc
Đúng lúc này, cánh cửa lớn lần nữa mở ra.
Người đàn ông bước vào cùng khí chất ngút ngàn thu hút ánh nhìn của mọi người
Dục Phong cong môi, tiến về phía ông
- Chủ tịch Cửu, ông đến muộn rồi đó...!
- Hahaa mau gọi ta một tiếng cha đi con rể! - Ông đi tới, cầm lên một li sâm panh rồi cụng li với anh một cái
Thiên Nhi cũng rời khỏi vong tay mẹ chồng, chạy vào lồng ngực của cha mà vui vẻ nói
- Cha, người cuối cùng cũng tới rồi! Con còn sợ cha sẽ bỏ lỡ tiệc đính hôn của con đấy!
- Con gái cha đi lấy chồng, làm sao mà bỏ lỡ được! Nào để ta ngắm con cái nào..
- xoay cô một vòng - con rể có mắt thẩm mĩ tốt đấy!
Trong khi hai cha con vui vẻ, ông bà Lãnh lại có biểu cảm lạ, vừa ngạc nhiên, vừa lo lắng, lại khó hiểu.
Hai người đồng loạt nhìn về phía con trai.
Dục Phong cũng hiểu cha mẹ đang nghĩ gì, liền dùng ánh mắt ra hiệu rằng mọi thứ ổn, hai ông bà mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.
Thiên Nhi khoác tay Cửu Hoàng Hiên tới để giới thiệu
- Cha mẹ, đây là cha nuôi của con, ông ấy đã giúp đỡ và yêu thương con rất nhiều trong năm ở Pháp.
- Xin chào anh chị thông gia.
Nghe con gái tôi kể về hai người đã lâu, giờ mới có cơ hội gặp mặt, thật quý hóa!
Ông gửi lời chào đến những người dù quen nhưng không quen này, đồng thời đưa li sâm panh về phía trước
Ông Lãnh cũng nhanh chóng đưa li ra, chạm nhẹ vào li của ông rồi nói
- Chúng tôi phải cảm ơn ông mới đúng, vì đã chăm sóc cho Tiểu Nhi của chúng tôi.
Một luồng không khí kì lạ phát ra từ hai người, nhưng chỉ chính họ mới cảm nhận được.
......!
Trong khi Lãnh Hàn gia đang tưng bừng ăn uống, nhảy múa thì tại biệt thự Lâm gia, Chu Ngọc đang ôm lấy con gái vào lòng, cô ta khóc nức lên đầy thương cảm.
Nhưng Lâm Khanh không giàu tình thương như thế.
Đối với kẻ tư sản như ông ta, tiền chính là thứ quan trọng nhất, mà đứa con gái này lại không thể giúp gì ngược lại còn khiến ông ta bẽ mặt tận hai lần liền.
Lâm Khanh liền quát lên
- Khóc cái gì mà khóc? Mày mà không nín tao cho cả hai mẹ con mày ra đường!
Chu Ngọc vỗ về con gái
- Ông không thương nó thì tôi thương! Vì vậy, im miệng đi!
Lâm Khanh đang nóng sẵn, lại càng nóng hơn
- Con mẹ nó! Chu Ngọc, hôm nay bà còn dám cãi tôi à? - ông ta kéo bà đứng lên rồi tát mấy cái vào mặt bà - Này thì cãi! Đã không biết đẻ con trai rồi lại còn nuôi ra một đứa con gái ngu xuẩn.
Đúng là năm xưa tôi mù mới lấy loại đàn bà như bà!
Lâm Uyển Như nhìn người cha đáng kính trọng kia, máu điên liền nổi lên
- Lâm Khanh, ông không được phép xúc phạm mẹ tôi thêm nữa! Chẳng phải năm đó chính ông quỳ xuống xin được cưới mẹ tôi sao? Cái Lâm gia nát bươm của ông được vực dậy cũng là công của mẹ tôi cả! Loại người như ông, không biết làm ăn, chỉ biết chơi bời khắp nơi, chỉ biết dùng quan hệ để che mắt thiên hạ...!
Lâm Khanh bị bóc trần mặt thật, máu dồn một cục lên não, liền đẩy bà Chu xuống đất, rồi đi tới xách cổ đứa con gái bảo bối lên
- Mày ăn nói với cha mày kiểu gì đấy hả?
- Tôi nói đó thì sao? - cô ta không nhường bước
Lâm Khanh liền dơ tay lên muốn đánh cô thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Ông ta chửi thầm một câu, tạm tha cho cô ta rồi nghe điện thoại
Không biết đối phương nói gì, nhưng coi bộ ông ta rất vui vẻ, vâng dạ liên mồm.
Nói xong, ông ta đi tới vỗ mặt Lâm Uyển Nhi vài cái
- Mày may đó con! Triệu tổng ngày mai muốn gặp mày nên hôm nay tao tạm thời tha.
Nhớ đó, nếu dám làm ông ta mất hứng thì con mẹ mày cũng đừng hòng yên ổn!
Chu Ngọc ngã trên sàn, nhưng thính lực còn tốt.
Lâm Khanh vừa nói Uyển Như đi gặp lão già họ Triệu đó sao? Ai chẳng biết lão ta là tên dê già khét tiếng? Sao Lâm Khanh ông ta có thể...!
- Lâm Khanh, ông làm gì tôi cũng được nhưng không được đụng đến con gái tôi.
Con bé còn đang mang thai nữa!
Bà dùng hết sức chạy đến chắn trước mặt Lâm Uyển Như.
Ông ta liền tóm lấy cổ bà
- Im ngay! Mang thai thì kệ mẹ nó! Tôi chỉ cần biết hợp đồng phải kí!
- Ông có còn là người không hả? - bà gào lên
Ông ta tăng thêm lực bóp đến mức bà gần như tắt thở, đôi đồng tử trợn ngược lên trên.
Lâm Uyển Như sợ hãi
- Mau buông mẹ tôi ra! Tôi chấp nhận được chưa!
- Tốt!
Ông ta nói rồi ra khỏi nhà
Chu Ngọc đau đớn ôm con vào lòng
- Mẹ xin lỗi, con gái à! Con gái đáng thương của mẹ!
______
Các chế thấy nữ phản diện đáng chít hay đáng thương??? Muốn tôi ngược bả sml hông nè?
Like, tim, vote và tặng quà cho tui nha mấy người!.