Câu nói của Lâm Uyển Như văng vẳng bên tai Thiên Nhi
"Lãnh Hàn Thiên Nhi, tao cho mày phút nữa, mau kết liễu ông ta đi hoặc tao sẽ kết liễu thằng người yêu mày"
Lòng cô dù đang lo lắng, run rẩy cùng bất an, nhưng ánh mắt và vẻ mặt luôn bày ra vẻ lạnh lùng, căm phẫn.
Đúng vậy, cô đang cố gắng diễn thật tròn vai diễn này theo ý ả, chỉ hi vọng trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà ả đang bị lừa, Dục Phong có thể tìm ra cách..
Dục Phong cẩn thận đánh mắt xung quanh, nhưng căn bản không thể nhìn thấy rõ vì quá tối tăm.
Lại nhìn Thiên Nhi đang lần nữa giương súng vào đầu Cửu Hoàng Hiên, đầu anh cũng trở nên rối như tơ vò.
Chả nhẽ lại chịu chết trước tình hình này?
Anh biết rằng, dù Thiên Nhi có tự tay giết chết cha mình, Lâm Uyển Như có thỏa mãn lòng căm thù trước khung cảnh máu me tuyệt đẹp ấy, thì việc ả để anh và cô toàn mạng rời khỏi đây vẫn là không thể xảy ra.
Nhưng anh biết, Tiểu Nhi lương thiện của anh sẽ không bắn, và cô đang tìm cách để cả người cùng được an toàn.
Mặt khác, khi cô buông súng xuống, chắc chắn Lâm Uyển Như sẽ bắn cô trước.
Anh, sau đó, dù xác định được hướng viên đạn xuất phát và thành công tiễn ả về địa ngục, thì cô gái của anh, khả năng cao cũng sẽ mất mạng, vì nơi rừng rú thế này khó có thể cứu người.
Khi đó, anh và ông ta còn sống cũng là sống trong dằn vặt, đau khổ và thương nhớ.
Đó là ý đồ thâm sâu của ả.
Vì vậy, anh phải hành động trước khi Thiên Nhi buông súng và ả mất hết kiên nhẫn.
Thiên Nhi từng bước tiến về người đàn ông đang chôn chân một chỗ.
Ông có vẻ bàng hoàng, cùng đau lòng, chứ không sợ sệt trước cái chết.
Hoặc ông đã chuẩn bị dùng mạng của mình để chuộc lại lỗi lầm? Cô có nên tiễn ông lên đường luôn không? Hẳn là mẹ cô và cha Đàm sẽ hài lòng trước quyết định này.
"Mau bắn đi Thiên Nhi, tao không đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa đâu! Đừng có mà giở trò kẻo thiệt thân đó con khốn!"
Lâm Uyển Như đã vã đến chảy mồ hôi rồi, tay cầm súng cũng thấy hơi mỏi.
Ả rất muốn một phát kết liễu con ranh kia và gã đàn ông yêu thương nó nhất.
Nhưng toàn ả ra tay thì nhàm lắm.
Thiên Nhi cắn chặt môi, lần nữa lên đạn...!Ngay sau đó là một tiếng Đoàng vang lên giòn giã.
Cửu Hoàng Hiên giật mình tỉnh khỏi cơn mộng mị, nhìn về phía tiếng súng.
Thiên Nhi cũng vậy, người bắn không phải cô mà là Dục Phong...!
Dục Phong quan sát xung quanh nãy giờ, cuối cùng phát hiện ra một thứ chất lỏng đặc sệt chảy ra từ mấy chục cái thùng sắt lăn lóc trên sàn.
Thì ra chúng chứa đầy xăng dầu bên trong, đây hẳn là kế hoạch hoàn mĩ của đi - thiêu sống cả người trong biển lửa.
Anh suy tư một lát rồi quyết định đánh liều.
Rút khẩu súng từ túi áo ra rồi bắn về phía mấy cái thùng.
Xăng dầu vừa gặp nhiệt độ nóng bỏng của viên đạn thì liền cháy lên phừng phừng, không gian tối tăm bỗng chốc bừng sáng lên.
Anh nhanh chóng quét mắt qua một lượt tầng hai, nhưng khung cảnh trước mắt càng làm anh phải sửng sốt vì không ngờ tới: hơn mười khẩu súng tự động đều đang hướng về phía họ, còn Lâm Uyển Như thì không thấy đâu.
Đúng lúc đó, hàng loạt tiếng súng đột ngột vang lên, cùng giọng nói điên cuồng của ả
- Hahaaa, chúng mày không ngờ tới đúng không? Hahaaaa, hôm nay coi như tao tốt bụng làm một nấm mồ chôn cả chúng mày cùng nhau, đường tới suối vàng cũng khỏi cô đơn rồi! Hahaaa
Âm thanh loạn xạ của đạn, va chạm vào tường, vào sàn, vào mấy thùng sắt, lửa càng cháy nhiệt tình hơn, bao kín họ
- Dục Phong à, lần này anh tính sai rồi! Anh không thể cứu được cả bản thân cùng cô tình nhân nhân bé nhỏ đó đâu! Giá mà tháng trước anh lấy tôi, chúng ta hiện tại sẽ đang hạnh phúc biết bao! Hahaa
Ả ngông cuồng nói, đôi mắt gian xảo không ngừng quan sát camera, nhìn vào con người nhỏ bé đang cố chống chọi để bảo vệ mạng sống.
Ngay khi tiếng súng đầu tiên vang lên, Cửu Hoàng Hiên và Dục Phong nhờ kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm mà phản ứng rất nhanh.
Hai người họ mau chóng che chờ thân thể nhỏ nhắn của Thiên Nhi rồi chốn vào một góc kín.
May mà đạn không bắn tới đây.
Nhưng trốn mãi không phải cách, đạn không tới nhưng lửa thì có thể.
Hơn nữa Dục Phong đã dính viên đạn ở eo, còn Cửu Hoàng Hiên lãnh trọn viên vào sau lưng và cánh tay trái.
Nhưng họ không quan tâm bản thân mình mà chỉ lo cho cô gái nhỏ
- Con ổn chứ Nhi?
- Em không sao chứ?
Cô nghẹn giọng, lắc đầu mấy cái.
- Hai người...đều dính đạn rồi!
- Không sao...- đồng thanh
- Không cái gì chứ! Thừa biết cô ta sẽ đặt bẫy sao hai người còn dấn thân tới đây?
Hai người im lặng, dịu dàng nhìn cô.
Thiên Nhi thừa biết là tại mình ngu ngốc nên mới để ả tóm được.
Tại mình quá yếu đuối không thể tự thoát ra nên mới lôi thêm họ vào nguy hiểm cùng.
Nhưng cô vẫn trách họ, như một cách để trách chính bản thân mình.
- Hai người thật ngốc!
Miệng là vậy, nhưng cô đang muốn khóc nấc lên vì cảm động.
Nhưng biết rằng giờ không phải lúc nói chuyện, mùi xăng và khói đang dần bao kín không gian, cùng với cỗ đạn đang không ngừng bắn ra...!
- Lâm Uyển Như không ở đây, hẳn là cô ta đang nấp ở phòng kín an toàn nào đó để chờ đợi chúng ta chết dần chết mòn.
- Dục Phong nói
- Vậy phải làm sao đây? - cô hoảng loạn
- Như vầy đi...Lát nữa, những khẩu súng kia sẽ tạm ngừng trong khoảng nửa phút để nạp đạn.
Em hãy đưa ông ấy - chỉ vào người đàn ông đang hô hấp khó khăn - ra ngoài trước.
Anh đã bật thiết bị phát tín hiệu từ nãy, mấy người Tiêu Ngạn sẽ sớm đáp trực thăng xuống đây...!
- Còn anh thì sao?
- Anh sẽ tìm cô ta...Phải diệt trừ tận gốc mối họa này!
- Em đi cùng anh...!
- Không được! - ngắt lời - Hãy lo cho cha em trước đi.
Tình hình của ông ấy có vẻ đang rất tệ.
Anh sẽ sớm trở về với em mà!
Thiên Nhi do dự.
Cửu Hoàng Hiên khó thở, sắc mặt cũng nhợt nhạt, chiếc sơ mi trắng người sớm đã đẫm máu, ánh mắt cũng đờ đẫn, có vẻ sắp mất ý thức luôn rồi.
- Anh nhất định phải bình an!
Không thể bỏ mặc cha mình, Thiên Nhi đành đồng ý.
Tiện thể xé tà váy của mình ra rồi băng bó tạm thời vết thương trên eo Dục Phong.
Anh gật đầu.
Tiếng súng đã ngớt dần rồi tạm dừng lại.
Anh nhanh chóng ném một quả lựu đạn mini về phía cửa lớn.
Sau tiếng nổ giòn, cánh cửa đổ sụp xuống.
Thiên Nhi vội vàng đỡ lấy thân hình to lớn của ông rồi cố gắng rời đi nhanh nhất có thể, nhưng ánh mắt vẫn không quên nhìn lại phía sau, chỉ thấy bóng lưng to lớn của anh nhỏ dần...!
Lâm Uyển Như bị tiếng bom làm cho giật mình.
Hoàn hồn lại thì đã thấy cô thoát ra khỏi tầm mắt của camera.
Ả giận run người, sợ rằng kế hoạch lần này không thể giết chết cô, liền chạy vội ra ban công.
Quả nhiên thấy Thiên Nhi đang đè chặt vết thương sau lưng cho ông, nước mắt giàn dụa
- Cha à, ông không được phép có chuyện gì đâu! Ông còn chưa trả giá đủ cho cha mẹ tôi mà!
Cô ôm lấy lưng ông, vì vậy không nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của ông trước khi nhắm chặt đôi mắt già nua lại.
Lâm Uyển Như cười khẩy, rút súng ra rồi bắn thêm cho ông ta thêm viên đạn nữa
- Để tao giết ông ta hộ mày nha Thiên Nhi!
Cô không quan tâm ả, chỉ nhìn viên đạn thứ ba găm sâu vào tấm lưng to lớn của ông, máu chảy ra đầm đìa còn ông thì im lặng.
Tim cô hẫng lại một nhịp, giờ mới phát hiện ra ông đã bất tỉnh từ bao giờ.
- Không...!không...!cha ơi! Cha không thể bỏ con như vậy được! Cha sẽ nói sẽ chăm sóc con suốt đời mà, còn phải dẫn con vào lễ đường nữa chứ! Huhuuu
Cô khóc đến đáng thương, nhưng Lâm Uyển Như thì vô cùng hả dạ vì khung cảnh tang thương này.
Đúng lúc này, Dục Phong đi đến và kịp cho ả một phát súng vào cổ tay và một phát vào chân trước khi ả kịp bấm cò thêm lần nữa.
Anh đứng tại nơi ả gục xuống, giẫm giày lên bàn tay ả mà xoáy mạnh khiến nó vang lên những tiếng giòn giã
- Á...!chết tiệt, đau quá! - ả hét lên, anh càng dẫm mạnh, như thể đang trút giận thay cho cô bé đáng thương của anh.
- Tiểu Phong, chúng tôi tới rồi!
Tiêu Ngạn cùng trực thăng vừa hay đến kịp.
Anh gật đầu rồi bảo hắn đáp xuống dưới để đưa Thiên Nhi và Cửu Hoàng Hiên đến bệnh viện trước.
Nhin Thiên Nhi như người mất hồn, cứ khóc rồi lặng lẽ nắm tay ông, đôi mắt đau đớn và tuyệt vọng, anh càng phẫn nộ hơn với ả đàn bà dưới chân.
..............!
Nay up chap giữa đêm nè! Ai đọc sớm nhất nào?? Hihiii
Like, vote và tặng quà tui nha các tình iu!!!.