Chương :
Chu Tú Mẫn nay nay , anh cả Chu Kính Nhân tuổi tác lớn hơn cô ấy rất nhiều. Lúc cô ấy chưa sinh ra, còn có một người anh hai, nghe nói bị bệnh qua đời, nhưng đó là nói cho người ngoài nghe mà thôi. Chu Tú Mẫn nghe được người làm trong nhà bàn tán nhau, thật ra là vì trúng độc mà chết, nghe nói xuống cái mộ gì đó, cực kì hung hiểm, hai ông chú của cô ấy chết ngay tại đó, anh hai may thay giữ được cái mạng quay về nhưng cũng không sống được bao lâu, lúc chết thi thể nhanh chóng được mang đi hỏa thiêu. Nhà họ Chu sợ tin tức không hay truyền ra ngoài, cũng sợ loại độc này phát tán, vội vàng hỏa thiêu, khu nhà vườn anh ấy ở cũng đóng khóa từ đó đến nay. Lúc nhỏ cô ấy có trộm chạy tới đó, bên trong có người quét dọn định kì, cũng không đến nỗi bẩn thỉu khó coi, ngược lại rất sạch sẽ. Nhưng ở đó có tồn tại một mùi thê lương, mạnh mẽ ép xuống tâm khảm khiến người ta không muốn ở quá lâu, cô ấy chỉ vào một lúc liền sợ chạy mất. Sau này cô ấy nói cho người lớn trong nhà biết, liền bị túm lấy đánh mấy roi vào mông, bị phạt quỳ hai ngày ở nhà thờ họ. Mẹ cô ấy vừa chảy nước mắt vừa chảy nước mũi: Sao con lại không ngoan, sao con lại không ngoan?
Bố mẹ cô sinh được bốn người cả trai lẫn gái. Trên Chu Tú Mẫn còn có một anh trai. Bố mẹ khi sinh ra cô ấy tuổi tác cũng đã cao, cộng thêm việc việc cô ấy thông minh lanh lợi từ nhỏ nên khiến mọi người vô cùng yêu thương. Phụ nữ không được "xuống đất", bởi vì phụ nữ thuộc tính âm, mà người chết, nghĩa địa cũng thuộc tính âm, âm âm tương dung, hung hiểm gấp trăm lần, cho nên, những việc đó đều do đàn ông phụ trách. Ở nhà họ Chu, phụ nữ chỉ có hai con đường: Đợi lấy chồng hoặc giúp việc kinh doanh trong nhà rồi đợi lấy chồng.
Họ Chu là dòng họ lớn trong huyện, những người sinh sống ở đây, hơn bốn phần mười đều mang họ Chu. Dựa theo ghi chép trong "Địa Phương Chí", nơi đây vốn là một vùng núi hoang dã, vào thời Hậu Ngụy, một gia tộc họ Chu tới khai hoang, đặt nền móng xây dựng thành thôn làng, sau đó các triều đại biến đổi, người người tụ họp, dần dần phát triển đến ngày nay. Nhưng người họ Chu ở nơi này vẫn rất đông, nguyên nhân là vì khi đó gia tộc họ Chu từ đời thứ nhất đã có quy định với người dân đến nơi đây lập nghiệp: Phàm là người nhận được giúp đỡ hoặc những hộ muốn định cư ở vùng đất này, đều phải đổi thành họ Chu. Trong "Địa Phương Chí" không nói rõ nguyên nhân, chỉ nói: Chu Thị ta hùng mạnh quả thật là có nguyên nhân.
Trên thực tế, nguyên chính là vì người tộc Chu Thị ngay từ đời thứ nhất lập nghiệp tại đây đã theo nghề trộm mộ chẳng mấy vinh quang. Đào mộ của người khác là chuyện vô cùng thiếu đạo đức, cũng chịu nhiều nguyền rủa, "Kẻ đào mộ ta, toàn gia đều phải chết". Hơn nữa những ngôi mộ của gia đình giàu có, để để phòng bị trộm liền thiết kế nhiều cơ quan cạm bẫy, vô cùng hung hiểm, khi đó khoa học kĩ thuật vẫn còn rất lạc hậu, bị cảm cũng dẫn đến chết người, nam đinh họ Chu cũng vì thế mà chết rất nhiều. Tộc trưởng họ Chu sợ "tuyệt hộ", nên đưa ra quy định này, "Bởi vì sợ chết nên các người phải theo họ ta, tránh cho họ Chu ta cứ thế mà tuyệt hậu!" Lời này đương nhiên là không thể nói trắng ra, mà chỉ nói, "Ngọn núi này, vùng đất này là do ta khai hoang, cây này là do ta trồng, thôn làng này là do ta dựng, nếu ngươi muốn định cư ở đây, không thể không góp chút công sức, tự nhiên phải cống hiến bằng cách theo họ ta". Một cái cớ rất hoàn hảo. Gia tộc họ Chu đào mộ, có tiền, có thể xây nhà cửa, trao đổi lương thực, mua ruộng mua đất, phát triển giáo dục, y tế, mời gọi nhân tài, những người nghèo khổ bần hàn vì để nhà có nóc, có cơm ăn, sinh bệnh có thầy thuốc, con trẻ có thể học chữ đọc sách, quan trọng hơn là có chỗ dựa, có ai không đồng ý, lũ lượt đổi sang họ Chu, từ đó mà phát triển. Họ Chu dần có thành tựu, hưng thịnh trăm năm, họ Chu đông đảo là chuyện rõ như ban ngày.
Người nhiều rồi, thị phi cũng nhiều, thị phi nhiều, tranh chấp cũng nhiều. Chu Thị phát triển đến hôm nay liền chia thành hai phái chính: Bổn gia và Ngoại gia. Bổn gia để chỉ những người đầu tiên lập nghiệp tại đây cùng những đời sau. Ngoại gia là chỉ những người đến sau rồi đổi tên thành họ Chu, nhưng xét về thành tựu thì không thể xem thường, nên dần hình thành thế lực riêng. Bổn gia họ Chu rất hà khắc với Ngoại gia họ Chu, Ngoại gia bị lợi dụng và sử dụng đến tận gốc rễ. Trẻ con Ngoại gia được gửi đến Bổn gia từ khi còn nhỏ, thân phận vô cùng kiêm tốn, đứa trẻ nào chết đều được thông báo là chết bệnh, có khi ngay đến thi thể cũng không thể đem về. Ngoại gia đương nhiên đau lòng không thôi, nhưng người đứng dưới mái nhà, không thể không cúi đầu. Thế nên không tránh khỏi việc Ngoại gia âm thầm xây dựng thế lực, cuối cùng hình thành cục diện vai vế ngang bằng Bổn gia, từ đó phân thành Bổn gia, Ngoại gia.
Gia tộc của Chu Tú Mẫn thuộc dòng dõi Ngoại gia phát triển thành. Xã hội hiện đại không giống ngày trước, xã hội phân tầng không còn rõ ràng, có thể kiếm tiền, có tiền mới có thể chứng minh thực thực, nói chuyện mới có thể lớn tiếng, lưng mới có thể đứng thẳng. Hơn thế cụ ông, ông nội, bố, anh cả của cô ấy đều là người giỏi kinh doanh, kiếm được nhiều tiền, mạng lưới làm ăn cũng rất rộng, đương nhiên dần dà áp chế được Bổn gia. Vậy nên Chu Tú Mẫn không muốn học khảo cổ, cô ấy muốn học kinh doanh, nhưng gia đình không đồng ý, một phần là vì cô ấy là nữ, có học cũng vô dụng (ở phương diện nào đó). Người lớn trong nhà họ Chu tư tưởng đối với phụ nữ vẫn rất cổ hủ, có thể tự do tự tại, hành động bừa bãi như Chu Tú Mẫn đã là vô cùng khoan dung, loại khoan dung này được hình thành trên cơ sở cô ấy là con gái độc nhất của tộc trưởng, nhận được vô vàn nuông chiều. Một phần khác là về phương diện đồ cổ, cô ấy vô cùng có thiên phú, có thế nói là người trẻ tuổi giỏi nhất của gia tộc. Năm , tuổi đã có thể nhận biết các loại đồ cổ thời Tống Nguyên Minh Thanh, tuổi có thể đơn độc giám định cổ vật, có ngọn nguồn có gốc gác có chứng cứ lại rất hợp lí khiến chuyên gia cũng tín phục.
Thế nhưng cô ấy lại không thích học, cho nên anh cả và bà nội vô cùng đau đầu. Sau đó người trong nhà thay nhau khuyên nhủ cộng thêm việc đưa ra rất nhiều điều kiện ưu đãi, mới có thể khiến cô ấy miễn cưỡng mở mồm đồng ý đi học. Nhà họ Chu để cô học chuyên ngành Khảo cổ, một là yêu cầu từ việc kinh doanh của gia tộc, còn có thể trang trí học vấn ngoài cửa, quan trọng là, có rất nhiều tài liệu đặc thù chỉ phát cho học giả chuyên nghiệp. Bọn họ cũng có thể dùng quan hệ và tiền bạc thu vào tay, nhưng tự mình cầm được vẫn lợi nhất. Tài liệu không nói, một số đồ vật đặc thù được bảo vệ nghiêm ngặt, không thể dùng tiền hay quan hệ là có thể giành lấy, không phải chuyên gia thì khó mà động vào, cũng có thể nói là bọn họ muốn cài cắm người của mình vào trung tâm "thế giới đồ cổ", thu thập tài liệu, mở mang thế giới.
Chu Tú Mẫn có thiên phú như vậy, đương nhiên không ai có thể thay thế.
Chu Kính Nhân thuyết phục được Chu Tú Mẫn liền thở phào một hơi, nhưng với tư tưởng từ từ dạy của bà nội mà nói thì không đơn giản có vậy. Chỉ là con nhóc này khi còn nhỏ rất thích nghiên cứu các loại đồ cổ, lúc bé rất hay níu lấy hắn nói chuyện về phương diện này, lớn hơn một chút còn muốn theo hắn "xuống đất", mấy lần người trong nhà phải trói lại rồi cử người canh giữ mới có thể ngăn cản được cô ấy. Tại sao bây giờ lại không thích nữa rồi? Chu Kính Nhân thật không hiểu nổi.
Chu Tú Mẫn trêu chọc anh cả xong liền ra ngoài, một mình nhàm chán dạo trên phố, Chu Thanh Hà gọi điện tìm cô ấy, cô ấy bèn để chế độ im lặng, suốt ngày tìm cô ấy không chán à.
Đối với chuyện gia đình bắt cô đi học khảo cổ, trong lòng cô ấy sớm đã nhận mệnh, nhưng cố tình ngoan cố chống cự chẳng qua là để đổi lấy nhiều lợi ích hơn, bàn điều kiện với người nhà không dễ, nên phải biết nắm bắt cơ hội. Cô ấy sớm muốn chuyển ra ngoài ở, người nhà bèn mua một căn hộ gần trường cho cô, thuận tiện đi học, nhà đất đề tên cô ấy. Một căn nhà lớn với ba phòng ngủ hai phòng khách, đến lúc đó cô có thể cho thuê lại hai gian phòng, tích tiền nửa năm là có tiền để cô ấy đầu tư cổ phiếu rồi. Nghĩ đến đây, cô ấy hưng phấn đi xem nhà của mình, vừa hay mang theo chìa khóa, cô liền bắt một chiếc tắc-xi, đi thẳng tới thôn nhỏ kiểu thành thị nông thôn kết hợp bên cạnh Đại học Tây Hoa.
Chu Thành thuộc thành phố tuyến hai, nhưng giá cả ở trung tâm thành phố vô cùng đắt đỏ không thua gì những thành phố lớn tuyến một như Bắc Kinh, Thượng Hải hay Thâm Quyến. Nhưng có rất nhiều người làm công ăn lương dù tiêu pha rất tiết kiệm cũng muốn tìm nơi ở rộng rãi một chút, nguyện rằng phải làm việc vất vả hơn cũng không muốn sống ở vùng ngoại thành. Thế là những căn hộ đơn, nhà dân cho thuê cũng mọc lên như nấm. Đương nhiên rất nhiều công ty bất động sản nhìn thấy cơ hội kinh doanh, lũ lượt mua đất xây nhà, bán những căn nhà đã được lắp đặt thiết kế hoàn thiện sẵn tiết kiệm được một khoản tiền lớn, để thu hút người dân mua nhà. "Ngôi nhà lí tưởng" chính là những tòa nhà được phát triển từ phong trào này, khi xuất hiện trên thị trường cũng nhận được những phản hồi tích cực. Nhà họ Chu cũng mua cho Chu Tú Mẫn một căn hộ ở đây, vừa thuận tiện, ra cửa là trạm xe buýt, những xe dừng ở trạm này đều đi qua Đại học Tây Hoa, đi bộ cũng gần, khoảng mười phút đồng hồ.
Nhà cửa mới hoàn thành, thiết bị máy móc đồ dùng gia đình cũng rất đầy đủ, chỉ cần xách hành lí đến và ở. Chu Tú Mẫn lướt qua căn nhà của mình, nghĩ ra các loại giả thiết, ví như cho người thế nào thuê, chỉ cho nữ thuê hay nam nữ không giới hạn? Chu Tú Mẫn không sợ bất tiện, cô quyết định bản thân ở tại phòng chính, bên trong phòng có nhà vệ sinh riêng, đóng cửa vào ai còn quan tâm ai chứ. Còn về nguy hiểm, cũng không phải không có khả năng, nhưng khả năng không cao, ai lại cho những người không đoàng hoàng thuê nhà? Phải chọn người mà cho thuê chứ! Nhưng nghĩ đến việc nam sinh không quá sạch sẽ, cô ấy quyết định chỉ cho nữ sinh thuê, tốt nhất là người sạch sẽ, như vậy việc vệ sinh sẽ không phiền phức nữa, cô ấy rất không thích làm việc nhà.
Nghĩ đến đây, cô ấy cảm thấy nên ra tay ngay lập tức, nếu không mấy ngày nữa bắt đầu đi học, có người đến thuê nhà lại không tiện, thế là viết tay vài tấm biển cho thuê nhà, dán ở bảng thông báo dưới tầng và bến xe buýt. Sau đó cô cảm thấy mấy người học Nghiên cứu sinh ở Đại học Tây Hoa có lẽ cũng không muốn trọ trong trường, có thể có ý định ra ngoài trọ, thế nên cô ấy đi in thêm vài tờ rồi chạy đến Đại học Tây Hoa. Vừa đến cổng trường, những luồng khí nóng nực từ "bên trái cùng bên phải" đồng thời hướng đến phả lên mặt. Những cô cậu khoác lên mình bộ đồng phục rằn ri khẽ lắc lư, đôi mắt họ còn không mở nổi, hơn nữa những khuôn mặt nhỏ kia như thể sắp biến thành màu trái đất mất rồi, làm người ta nhìn thôi cũng đủ lo lắng. Chu Tú Mẫn nghĩ trong lòng, may mà mình vẫn chưa đến, trong ngày hè nóng nực, ai mà muốn mặc bộ quần áo xấu xí kia để vã mồ hôi cơ chứ?
Cô ấy đến Đại học Tây Hoa không chỉ một lần, rất quen đường quen lối, thành thục tìm tới bảng thông báo chuyên về chuyển nhượng đồ đạc, tìm đồ lạc, tuyển người làm các thứ rồi dán tờ quảng cáo của mình lên. Điện thoại liền vang lên, có người nhìn thấy tờ thông báo cô ấy dán ở trạm xe buýt, liền gọi điện tới hỏi tình hình, Chu Tú Mẫn không chút lạ lẫm mà thành thục giới thiệu. Tuy cô ấy chỉ mới đến căn nhà đó hai lần, lần đầu là đi xem nhà, lần sau là vừa ban nãy, người ta muốn xem nhà luôn, cô ấy nói được, cô ấy lập tức quay về. Cúp điện thoại, cô ấy liền rời đi, vừa đi xuống nhà ăn của kí túc xá liền gặp phải hai lớp huấn luyện vừa được giải tán, những bộ đồng phục rằn ri từ khắp nơi đổ về, Chu Tú Mẫn dạt về một phía, trong lòng thầm nghĩ: Mặc bộ đồng phục này lên ai nhìn cũng giống nhau, đáng sợ quá.
Nhưng cũng không phải, có một người không giống.
Lặng lẽ bước đi một mình, không giống những người khác túm năm tụm ba thành nhóm cười cười nói nói hoặc làm bộ ỉu xìu trông rất mệt mỏi, có lẽ cô không hợp với đám người này, một người đơn độc mà đi, da trắng tới chói mắt nên đặc biệt thu hút người khác. Hai người đi lướt qua nhau, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hai người không nói lời nào, Chu Sa khẽ gật đầu rồi đi qua. Chu Tú Mẫn nhún nhún vai, cũng không để tâm mà rời đi.
Tuy sau này hai người sẽ trở thành bạn học, nhưng bạn học cũng không nhất định phải thân thiết, nhìn quan hệ của cô và những người khác liền biết. Chu Tú Mẫn biết kí túc xá Đại học Tây Hoa phân bốn người một phòng, đại học rộng lớn hơn rất nhiều so với cấp ba, nhiều khi cùng phòng kí túc còn thân thiết hơn cùng lớp, nên việc không quen người khác phòng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa cô ấy cũng không ở trong kí túc, thân quen với ai có quan hệ gì chứ.
Hơn thế, cô ấy ghét loại người vừa thành thật vừa ngốc nghếch lại nghèo khó, nhưng lại không biết rõ mình. Thật ra, cô ấy ghét tất cả những người có vẻ ngoài ngu ngốc.
Giày quân đội, có tất cả!