Chỉ mong là các ngươi đừng bị giết sớm quá?!
Tuy không hiểu những gì mà Đế Nguyên Quân vừa nói nhưng chúng dường như đoán được ý định của hắn nên trông chúng lúc này rất là tức giận.
Hai mắt chúng hiện lên những sợi tơ máu và nhìn Đế Nguyên Quân mà rống lên những tiếng đầy sự tức giận.
Nhìn chúng thủ thế chuẩn bị lao đến, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười lạnh rồi nhìn chúng với một ánh mắt khinh thường, nói.
“Tức giận sao?”.
“Đúng là như thế thì lại như thế nào? Các ngươi nghĩ nhìn ta với ánh mắt và tiếng rống đó mà muốn khiến ta sợ hãi sao? Đúng là buồn cười?”.
Ám Ảnh Lang thủ lĩnh rống lớn một tiếng rồi toàn lực xông về phía Đế Nguyên Quân.
Liên tiếp, chúng nhe răng để lộ những cái răng này cùng với những bộ móng vuốt dài sắc nhọn dọa người đánh tới.
Nhưng mỗi khi công kích của chúng chuẩn bị đánh tới thì Đế Nguyên Quân lại dễ dàng lách người tránh qua một bên và từ đầu đến cuối hắn chưa từng một lần tung ra công kích của mình mà chỉ đơn thuần là tránh né mà thôi.
“Đúng là ta đã đánh giá thấp các ngươi?”.
Đế Nguyên Quân vừa lách người vừa liếc mắt nhìn chúng và nói.
“Biết tốc độ không theo kịp ta nên muốn dốc hết sức để áp sát sao? Tuy chưa sinh ra linh trí nhưng phán đoán của các ngươi đúng là không tệ?”.
“Muốn chạm vào người ta thì vẫn còn thiếu một chút?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân nhảy lùi ra sau rồi từ từ đưa tay phải ra trước ngực.
Chỉ thấy hắn ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi quát lớn một tiếng.
Cùng với tiếng quát lớn đó, từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra một đợt sóng xung kích mạnh bạo đẩy bay chúng ra xa.
Nhìn đám Ám Ảnh Lang nằm lăn lóc trên nền đất, Đế Nguyên Quân không chớp lấy cơ hội này để giết chúng mà đứng đợi ở đó.
Cho đến khi chúng đứng dậy hết và một lần nữa xông lên, bị Đế Nguyên Quân năm lần bảy lượt đánh bay khiến chúng càng ngày càng cảm thấy tức giận.
Hai mắt chúng dần chuyển qua màu đỏ tươi với một lượng sát ý kinh khủng, sắc mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cùng với sự tức giận đó thì tốc độ và cả sức mạnh đang ngày một tăng lên và toàn thân chúng bốc lên một làn khói màu đỏ giống như khí huyết đang bị bốc ra ngoài.
Chứng kiến một cảnh này, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn nhìn chúng lộ vẻ kinh ngạc, nói.
“Ồ, đây là muốn thiêu đốt huyết khí? Các ngươi đang định quyết một trận sống chết với ta sao?”.
Nhìn Ám Ảnh Lang đánh tới, Đế Nguyên Quân không một chút lo lắng liền bộc phát ra một cỗ khí tức mạnh bạo và một lượng lớn uy áp đè nén ra xung quanh khiến toàn thân chúng run lên vì sợ hãi.
Chúng tuy biết thực lực Đế Nguyên Quân đáng sợ nhưng chúng từ trước đến giờ chưa một lần sợ hãi trước thực lực của kẻ địch và cho dù có chết thì chúng cũng nhất quyết đánh đến hơi thở cuối cùng.
Cảm nhận chiến ý ngút trời cùng tử khí cuốn quanh người chúng, Đế Nguyên Quân khóe miệng vểnh lên nở một nụ cười lạnh, nói.
“Muốn liền mạng với ta? Đã vậy thì ta cũng không cần phải giấu nữa?”.
“Đến đây?”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa thúc đẩy chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi xông lên.
Chỉ thấy hắn từ từ đưa tay ra rồi mạnh tay bóp chặt cổ hai con Ám Ảnh Lang rồi mạnh tay ném ra xa.
Sau đó, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân một cái rồi thình lình xuất hiện trước mặt con thủ lĩnh rồi đưa tay lên chạm vào đỉnh đầu nó và bắn ra một đợt sóng xung kích đánh bay nó ra xa gần hai mươi trượng.
Ám Ảnh Lang thủ lĩnh gồng mình đứng dậy, ánh mắt nó lộ vẻ sợ hãi nhìn về phía Đế Nguyên Quân.
Nó không thể tin được là với tốc độ của Đế Nguyên Quân lại nhanh đến mức mà nó không kịp phản ứng lại.
Tuy sợ hãi là thế nhưng nó không vì thế mà cảm thấy nhụt chí, thay vào đó là ý chí liều chết xông lên.
“Ta rất công nhận quyết tâm giết chết kẻ địch của các ngươi nhưng ta bây giờ đã chơi chán?”.
Đế Nguyên Quan vung mạnh tay một cái rồi ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào vòng bàn tay rồi từ từ hợp ngón tay tạo thành kiếm và sau đó vung mạnh một cái.
“Kết thúc thôi?”.
Dạo kiếm khí hình vòng cung mãnh liệt đánh tới với một tốc độ cực kỳ nhanh.
Nó nhanh đến mức mà chúng chỉ nhìn thấy một đạo tinh quang ánh lên một cái rồi toàn thân cảm thấy vô lực và từ từ ngã gục xuống đất và triệt để mất hết sinh cơ.
“Đúng là không chịu được một kiếm?”.
Nhìn thi thể Ám Ảnh Lang nằm lăn lóc trên nền đất, Đế Nguyên Quân thở dài ra một hơi rồi bước đi qua thi thể chúng và đi vào trong sâu.
Ở trên đường đi đến điểm cuối cùng của hang động, Đế Nguyên Quân bị hơn mười đầu tam cấp hung thú khác mai phục nhưng chúng chỉ là những cá thể riêng biệt hoặc cao lắm thì cũng là hai ba đầu cũng xông lên.
Nhưng hắn bây giờ đã không còn có ý định chơi đùa nữa nên mạnh tay giết chết chúng chỉ với một chiêu duy nhất.
Đi đến nơi cuối cùng của hang động, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn xung quanh thì không khỏi kinh ngạc vì nơi này chẳng khác gì một căn phòng lớn với những cột đá góc cạnh đâm thẳng xuống đất giống như những cây cột đình to lớn.
Lúc này, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh thì thình lình lên tiếng.
“Ta đến đây rồi nhưng sao ngươi vẫn còn trốn tránh?”.
Bất chợt, hắn cảm nhận ở trên cao bông có một chút khí tức giao động liền ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy một đầu cự xà cuộn tròn quanh trụ đá nhìn xuống với hai con mắt màu vàng kim lớn trông rất dọa người.
Toàn thân được bao bọc bởi một lớp vảy màu đen trông giống như một bộ áo giáp trông rất chắc chắn.
Nhìn thấy cơ thể to lớn của đầu cự xà cùng với lớp vảy cứng in hình từng vết kiếm ở trên người.
Đế Nguyên Quân không dấu được cảm xúc mà nụ cười lạnh, nói.
“Ngươi đây rồi? Chỉ cần ta giết ngươi thì những thứ ở nơi này đều thuộc về ta?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân một cái rồi nhảy lên cao.
Trong ánh mắt của đầu cự xà nhìn thấy thân ảnh hắn xuất hiện cùng với đó là một nắm quyền chất chứa một lượng lớn chân nguyên đánh tới.
Không kịp phản ứng lại, đầu con cự xà bị một quyền Đế Nguyên Quân đánh trúng tạo thành một vết nứt lớn ở trên đỉnh đầu và trụ đá cũng vì thế mà bị đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ rơi xuống.
Đau đớn là thế nhưng đầu cự xà cũng nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt nói nhìn Đế Nguyên Quân một cái rồi vung mạnh cái đuôi lớn của mình để đánh bay hắn ra xa và đập mạnh vào vách tường.
Từ trên vách tưởng rơi xuống, Đế Nguyên Quân đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng rồi thở dài một hơi, nói.
“Công kích của hung thú tam cấp đỉnh phong đúng là không thể xem thường được? Nếu như vừa rồi ta không dùng chân nguyên để ngăn lại thì đúng là khôn lường thật?”.
Không để Đế Nguyên Quân có phản ứng, đầu cự xà lại một lần nữa phát động công kích của mình.
Trái với cơ thể to lớn đó, nó nhanh chóng áp sát về phía Đế Nguyên Quân rồi há miệng cắn xuống một cái.
Nhìn miệng lớn cắn xuống, Đế Nguyên Quân cảm tưởng bản thân bị nó cắn trúng thì khó lòng mà tránh được cái chết.
Nhanh chóng tránh né, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân nhảy lên cao và đồng thời ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào chân phải rồi sau đó đạp mạnh xuống đất.
Huyền cấp trung phẩm thoái pháp, Đạp Thiên!
Đạp mạnh đầu cự xà xuống đất, Đế Nguyên Quân nhanh chóng nhảy lùi ra rồi nhìn về phía đỉnh đầu của nó thì khẽ nhíu mày, hắn không ngờ được là một chiêu vừa rồi chỉ khiến lớp vảy ở bên ngoài hiện lên một vết nứt và một vết lõm không quá lớn thì thốt ra.
“Không ngờ lớp vảy của nó lại cứng chắc như thế này?”.
“Cũng đúng mà thôi, nó dựa vào lớp vảy cứng ở bên ngoài nên mới có thể đánh đuổi được những người kia, còn không thì đã bị họ giết chết từ sớm?”.
“Đúng là có chút phiền phức?”.
Bị hai lần đánh trúng đỉnh đầu, cự xà ngẩng đầu nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi tức giận rống lớn một tiếng.
Nó nhanh chóng trườn về phía hắn rồi đột ngột xoay người và vung mạnh đuôi đánh tới.
Nhìn cái đuôi lớn chuẩn bị đánh trúng, Đế Nguyên Quân cười khẩy một tiếng và nói.
“Ngươi nghĩ một chiêu mà có thể dùng được hai lần?”.
Đế Nguyên Quân thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm và đồng thời đưa tay ra trước ngực rồi đan chéo hai tay lại với nhau.
Bỗng, một tiếng động lớn vang lên và cùng với đó là thân ảnh Đế Nguyên Quân bị đẩy lùi với hai chân chà mạnh xuống đất tạo thành hai cái rãnh sâu.
Cảm thấy hai tay truyền đến cảm giác đau nhói cùng khóe miệng ẩn ẩn chảy xuống một dòng máu tươi.
Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi thốt ra.
“Xém chút nữa là bị đánh gãy cả hai tay? Đúng là vẫn yếu kém một chút?”.
Dương mắt nhìn cự xà đánh tới, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra.
Hai đầu tay hắn hợp lại tạo thành một thanh kiếm và truyền vào đó toàn bộ chân nguyên cùng với đó là một lượng kiếm khí viên mãn cực kỳ kinh khủng.
Đế Nguyên Quân cắn răng quát lớn một tiếng.
“Đến đây?”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân một cái rồi lao lên.
Ngay khi sắp bị cự xà nuốt xuống, Đế Nguyên Quân xoay người một cái liền lách người qua một bên rồi vung mạnh kiếm chiêu.
Ngay sau đó, một thanh âm da thịt bị cắt đứt vang lên cùng với thi thể cự xà ngã xuống và đầu của nó bị phân ra thành hai nửa.
Đế Nguyên Quân lúc này mới có thể thở dài được một hơi.
“Đúng là xuýt xoát? Nếu như vừa rồi không kịp phản ứng thì ta đã bị miệng lớn của nó chấn diệt?”.
Không có thời gian nghỉ ngơi, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía lôi đi của hang động thì lộ ra vẻ ngưng trọng, nói.
“Với tình trạng của ta hiện tại thì không thể đối phó với những người ban nãy? Phải nhanh chóng rời khỏi đây?”.
Đế Nguyên Quân quay người đi về phía đống linh dược cùng với những thi thể nằm gục ở trên nền đất thì vung mạnh tay một cái liền thu hết toàn bộ linh dược và nhẫn trữ vật.
Sau đó, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn vào trong góc thì trông thấy một cái rãnh tương đối hẹp thì liền đi vào trong đó.
Tuy không biết nó sẽ dẫn tới đâu nhưng hắn dám chắc là nó sẽ dẫn hắn thông qua phía bên kia của ngọn núi.
Lúc này, ở bên ngoài hang động!
Đám người sau khi thoát được ra ngoài thì vẫn chưa thể lấy lại được sự bình tĩnh.
Họ không ngờ bản thân lại có thể thoát ra ngoài bằng một cách dễ dàng đến như vậy.
Họ có thể toàn mạng đi ra là một chuyện tốt nhưng nhìn biểu cảm của đám người thì không được thoải mái cho lắm.
Vì những người đi cùng họ khoảng chừng ba mươi người nhưng chỉ có mười người an toàn rời khỏi.
Trong số những người bị hung thú giết chết đó có không ít người là bằng hữu và người thân cận nên họ cảm thấy tự trách vô cùng.
Tuy họ biết thực lực của đầu cự xà rất là kinh khủng và hang động này rất là nguy hiểm nhưng họ lại không quan tâm đến điều đó mà mà vẫn nằng nặc đi vào.
Nếu như họ không cùng nhau đi vào thì chuyện này chưa từng xảy ra.
Đám người đứng đờ người ở bên ngoài một lúc thì bị những tiếng bước chân dồn dập từ phía bên dưới truyền đến thì ngay lập tức bừng tỉnh.
Ánh mắt họ nhìn về phía đám người thì biết đó chính là cứu viện của gia tộc phái đến.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Úi chà, lần đầu tiên truyện ta có hơn k view/ngày.
Cảm ơn mọi người.::.