Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 290: 290: mộc cô nhai ra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Qua ngày hôm sau!

Tên thủ lĩnh nằm bất động trên nền đất thì đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt trừng lớn lộ ra từng sợi gân máu và gương mặt sợ hãi nhễ nhại mồ hôi trông giống như vừa gặp phải ác mộng.

Thình lình đứng dậy, hắn đưa tay sờ mó khắp cơ thể giống như muốn xác nhận lại thêm một lần nữa.

Và ngay khi thấy bản thân đã không còn bất cứ cảm giác dày vò đau đớn nào nữa thì vui mừng vô cùng.

Nhớ lại những ngày bị cấm chế giày vò khiến hắn không kiềm chế được mà run lên và bất giác chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nhìn tên thủ lĩnh giống như vừa chết đi sống lại, đám người lúc này bàn tán và chỉ trỏ cười nói.

“Thủ lĩnh, ngươi thấy tư vị đó như thế nào?”.

“...”.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, tên thủ lĩnh vẻ mặt tức giận nhìn qua đám người rồi lớn tiếng quát lớn một tiếng.

“Các ngươi còn dám hỏi ta? Muốn chết hay sao?”.

“Chỉ sợ ngươi không làm được điều đó?”.

Đám người kia lắc đầu.

“Ngươi và bọn ta bây giờ đều không thể tự mình hành động, ngươi nếu như muốn nếm trải cảm giác đó thêm một lần nữa thì cứ tự nhiên”.

“Đến lúc đó thì ngươi cũng đừng mong sẽ được tha dễ dàng như vậy?”.

“Các ngươi…”.

Tên thủ lĩnh nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống và trở nên khó coi vô cùng.

“Thôi được rồi?”.

Thấy bầu không khí đang dần trở nên nặng nề, Đế Nguyên Quân ngồi ở cuối hang động lên tiếng.

“Ngươi cũng nên thực hiện những lời mà ngươi nói hôm qua? Nói cho ta biết, ở xung quanh đây có những cơ duyên nào?”.

Liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân, tên thủ lĩnh cảm giác như toàn thân có một dòng điện chạy xẹt qua khiến hắn run lên trong vô thức và đứng ngẩn người ra một lúc rồi mới lên tiếng trả lời.

“Ta sẽ nói”.

Mộ lúc sau!

Đế Nguyên Quân nghe tên thủ lĩnh kể lại thì bất giác nở một nụ cười vui mừng ở trên gương mặt.

Hắn không ngờ được việc bản thân vừa mới đặt chân đến khu trung này chưa được bao lâu và xung quanh đây có đến bảy gốc Huyền cấp linh dược có phẩm chất tương đối cao.

Bên cạnh đó, Đế Nguyên Quân còn nghe thấy được một tin tức mà ngay cả hắn cũng không thể ngờ được là cách đây không xa còn có một gốc Địa cấp linh dược, tuy nó vẫn chưa thể đạt tới đẳng cấp đó nhưng Đế Nguyên Quân tin rằng.

Chỉ cần thu được gốc linh dược đó thì hắn có thể nắm chắc đột phá.

Không chần chờ thêm nữa, Đế Nguyên Quân ra lệnh cho tên thủ lĩnh dẫn hắn cùng đám người tìm đến những gốc linh dược ở gần đây.

Trước mắt không xa, Đế Nguyên Quân trông thấy một gốc linh dược màu đỏ tươi giống như máu đang tản mát ra một lượng huyết khí nồng đậm đến mức mà khiến huyết hải trong tim hắn không kiềm chế được mà sôi sục.

Nhưng để có thể đoạt được nó thì hắn cần phải giết chết được đầu hung thú trấn giữ ở bên cạnh kia.

“Đầu hung thú này ta giao lại cho các ngươi”.

Tuy nó chính là tứ cấp hung thú nhưng khí tức trên người nó toát ra lại có phần yếu hơn khí tức của tứ cấp hung thú khác.

Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Nó vừa mới đột phá tứ cấp không lâu nên thực lực vẫn đang dừng lại ở tam cấp đỉnh phong nên các ngươi phải giải quyết nhanh chóng, ta không muốn kéo thêm bất cứ phiền phức nào gây ảnh hưởng thêm nữa”.

“...”.

Đám người nghe thấy vậy thì gật đầu đồng ý rồi ngay sau đó xông lên.

Chỉ thấy mười người họ bộc phát khí tức của bản thân và liên tiếp tung chiêu đánh về phía đầu hung thú.

Chẳng mấy chốc, nó bị đám người dồn ép đến mức không thể chống trả lại và chỉ có thể cam chịu bị giết chết ngay sau đó.

Nhanh chóng thu lấy gốc linh dược vào trong nhẫn trữ vật, Đế Nguyên Quân liếc mắt thì trông thấy đám người tỏ vẻ không được vui thì lên tiếng.

“Ta không phải dạng người thu lấy hết toàn bộ cơ duyên, ta chỉ lấy những thứ ta cần còn lại thì ta sẽ căn chứ theo khả năng của các ngươi để phân chia”.

“Vậy nên các ngươi lo lắng mà hãy làm việc cho tốt”.

Nghe thấy vậy, đám người lúc này mới cảm thấy an tâm được phần nào đó và cam tâm làm theo mệnh lệnh của Đế Nguyên Quân.

Trong vòng một buổi sáng, Đế Nguyên Quân nhờ có mười người bọn họ nên đã thu về được hết những gốc linh dược mà tên thủ lĩnh đã nói.

Và đáng mừng thay, Đế Nguyên Quân may mắn thu được linh dược đều có phẩm chất tốt và công dụng của nó vừa hay lại có thể đáp ứng yêu cầu luyện đan của hắn.

Tranh thủ nghỉ ngơi một lúc, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn đám người rồi lên tiếng.

“Các ngươi nếu đã hồi phục thì tiếp tục thôi, mục tiêu là gốc Địa cấp linh dược kia”.

“...”.

Tên thủ lĩnh nghe thấy vậy thì tỏ ra vẻ ái ngại lên tiếng.

“Ta nghĩ nên suy tính lại chuyện này cho thật kỹ vì bên cạnh gốc linh dược kia có một đầu hung thú tứ cấp đỉnh phong trấn giữ”.

“Với thực lực của mười người bọn ta thì không thể nào chống đỡ”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu một cái giống như cho có lệ và đáp.

“Chuyện này thì các ngươi không cần phải lo lắng, lát nữa sẽ có trợ thủ hỗ trợ các ngươi”.

Cảm thấy có chút nghi hoặc, đám người đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân giống như muốn nói gì đó nhưng rồi thôi.

Họ không biết trợ thủ trong miệng Đế Nguyên Quân là ai và có thực lực mạnh yếu như thế nào mà họ chỉ biết là thực lực của đầu hung thú kia là cực kỳ đáng sợ.

Đi vào sâu trong khu trung, tên thủ lĩnh dẫn đám người tìm đến một vách núi cao ở gần đó rồi chỉ tay về phía thung lũng ở dưới chân núi và nói.

“Gốc linh dược đó ở dưới kia”.

Nhìn ngắm gốc linh dược thêm một lúc, Đế Nguyên Quân bất giác run lên một cái và không giấu được nụ cười vui mừng ở trên khóe miệng.

Hắn không thể ngờ được là bản thân hắn lại may mắn đến như vậy.

“Thật không ngờ nó lại xuất hiện ở đây?”.

Tên thủ lĩnh ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn qua, hỏi.

“Ngươi biết gốc linh dược này sao?”.

“Ta không chỉ biết mà còn hiểu rất rõ công dụng của nó”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Gốc linh dược này ta bắt buộc phải lấy cho bằng được”.

Không thể chờ đợi thêm được nữa, Đế Nguyên Quân chỉ tay xuống phía bên dưới rồi lên tiếng.

“Bắt đầu đi”.

Nhanh chóng di chuyển xuống phía bên dưới, đám người đứng nép mình ở sau những gốc cây đại thụ lớn ở xung quanh đó nhìn ra ngoài.

Bởi vì thung lũng trước mặt họ quá trống trải nên việc ẩn nấp của đám người gặp phải không ít khó khăn nên họ chỉ có thể đứng quan sát ở cách đó một khoảng xa.

Nhìn đầu hung thú tứ cấp đỉnh phong đang toát ra khí tức của bản thân, Đế Nguyên Quân bất giác nhíu mày.

“Đúng là đáng sợ, khí tức nó toát ra đã tiếp cận với ngũ cấp hung thú?”.

“Đáng tiếc, gốc linh dược này có thể đột phá Địa cấp thì ta có thể nắm chắc đột phá được mấy cái tiểu cảnh nhưng không thể tham lam như thế được”.

Nhìn cơ thể hung thú to lớn đang nằm ở bên cạnh gốc linh dược, Đế Nguyên Quân cảm giác như bản thân chỉ cần có một hành động nào đó không cẩn thận sẽ khiến bản thân bị bại lộ và như thế sẽ nguy hiểm vô cùng.

Đợi đám người vào vị trí, Đế Nguyên Quân từ từ đưa tay lên ra hiệu cho đám người rồi cùng lúc xông lên.

Chỉ thấy họ bộc phát ra toàn bộ khí tức của bản thân rồi xông ra khỏi lùm cây và xông thẳng về phía đầu hung thú.

Ngay khi họ vừa bước vào phạm vi cảm nhận thì đầu hung thú ngay lập tức đứng dậy, nó đưa mắt nhìn về phía đám người rồi “Rống” lớn một tiếng.

Sau đó, nó giẫm mạnh chân xuống đất rồi nhảy lên không trung và hít vào một hơi thật sâu rồi thổi một luồng gió xiết mang theo lực lượng của nó đánh về phía đám người.

“Nhanh, tất cả tránh ra?”.

Tên thủ lĩnh cảm nhận thấy nguy hiểm từ trên cao đánh xuống thì hét lớn một tiếng.

Nhanh chóng tránh thoát, đám người đưa mắt nhìn về phía công kích của đầu hung thú đánh xuống khiến một vùng đất lớn ở phía bên dưới bị lõm xuống một hố sâu gần ba mươi trượng thì bất giác nuốt xuống một ngụm khí lạnh.

Chưa dừng lại ở đó, đầu hung thú quay người và dùng cái đuôi lớn đánh ra một đạo công kích hình vòng cung sắc bén và đáng sợ còn hơn cả kiếm khí đánh tới.

Nhưng may mắn thay, đám người đã có sự chuẩn bị và liên tiếp tránh né qua một bên và tiếp tục xông thẳng về phía trước.

Cùng với đó, đám người phát động khí tức của bản thân và liên tục đánh ra từng đạo công kích hướng về phía đấu hung thú mà đánh.

Nhìn từng đạo kiếm khí, chưởng ấn đánh tới.

Đầu hung thú ngẩng đầu rống lớn một tiếc rồi sau đó giẫm mạnh hai chi trước xuống một cái liền bắn ra một đạo sóng âm xung kích bổ vây về phía đám người.

Sau đó, hai mắt nó đột nhiên ánh lên một đạo tinh quang và thả ra uy áp khủng bố khiến đám người phải khụy chân xuống đất.

“Cái gì?”.

Cảm giác trên lưng giống như đang cõng cả một ngọn núi lớn, đám người nhìn về phía đầu hung thú lộ ra vẻ kinh hãi thốt ra.

“Trọng lực công kích? Đầu hung thú này đáng sợ quá rồi?”.

Nhìn đầu hung thú đang lao về phía mình và thấy nó dần đưa hai chi trước lên cao và chuẩn bị đánh xuống với uy lực kinh khủng vô cùng.

Đám người không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo và chỉ biết nhắm mắt chờ đợi cái chết.

Tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc, đám người đã nhắm mắt và chờ đợi cái chết đang đến gần thì đột nhiên.

Thanh âm Đế Nguyên Quân vang lên từ sau lưng họ cùng với đó là một làn gió thổi qua giống như vừa có thứ gì đó lướt qua người họ.

“Mộc Cô Nhai, ra”.

- --.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio