Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 307: 307: quỳ gối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn Thượng Kim Hào bị trọng thương, bốn vị trưởng lão nhìn thấy vậy thì hốt hoảng thốt ra.

“Gia chủ?”.

Sau đó, bọn họ đồng thời bộc phát khí tức của bản thân rồi giẫm mạnh chân.

“Bọn ta đến cùng gia chủ đây?”.

Thấy bốn vị trưởng lão đứng ở bên, Thượng Kim Hào khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhẹ.

“Bốn vị trưởng lão, cùng ta liều mình giết chết tên ma tu khốn kiếp này để trả thù cho những người trong gia tộc?”.

Nhưng chưa đợi họ gật đầu đồng ý thì ở trên cao, Đế Nguyên Quân bộc phát toàn bộ lực lượng đánh lên huyết chung rồi bắn ra một đạo sóng âm khủng bố đánh xuống.

Không kịp phản ứng, đám người bị công kích đánh rơi xuống đất.

Gồng mình đứng dậy, Thượng Kim Hào chỉ tay về phía huyết chung rồi quát lớn một tiếng.

“Cẩn thận, công kích của hắn ta đều liên quan đến cái chung đó? Các vị chia ra, ta tấn công hắn còn các vị nhân cơ hội đánh nát nó”.

Bốn vị trưởng lão đồng loạt gật đầu rồi cùng nhau xông lên.

Nhìn Thượng Kim Hào cùng bốn vị lão giả chia ra hai hướng đánh tới, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng.

“Muốn chia ra hai đường để đánh ta?”.

Sau đó, Đế Nguyên Quân một lần nữa phát lực đánh huyết chung hướng về phía bốn vị trưởng lão.

Nhưng khác với lần trước, họ bây giờ đã có sự chuẩn bị từ trước rồi nên khi công kích chuẩn bị đánh tới thì họ đã bộc phát toàn bộ khí tức và đẩy chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi tạo ra một lá chắn ở trước người.

“Chặn được sao?”.

Đế Nguyên Quân bộc phát toàn bộ thực lực truyền chân nguyên vào trong huyết chung khiến công kích càng ngày càng thêm uy lực và nặng nề.

Ngay khi màn chắn chân nguyên sắp bị đánh vỡ thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân cảm nhận có nguy hiểm đang tới gần, hắn liếc mắt nhìn qua thì trông thấy Thương Kim Hào dốc hết toàn lực đánh ra một quyền và đồng thời quát lớn một tiếng.

“Tên ma tu khốn kiếm? Chết đi?”.

Quyền kình chuẩn bị đánh tới, Đế Nguyên Quân nhanh tay rút thanh kiếm ở sau thắt lưng rồi đưa ra trước để ngăn cản và đồng thời thúc dục ba đại lực lượng lên đến đỉnh điểm.

Sau đó, hắn mạnh tay vung kiếm khiến trên đầu ngón tay Thượng Kim Hào hiện lên một vệt kiếm khiến máu tươi chảy xuống không ngừng.

Nhận thấy bản thân nếu cứ tiếp tục thì ngón tay có thể bị cắt đứt, Thượng Kim Hào bộc phát toàn lực rồi mạnh chân đá mạnh một cái.

Nhanh chóng phản ứng lại, Đế Nguyên Quân ý niệm vừa động thì huyết chung thu lại toàn bộ công kích rồi bay qua với một tốc độ nhanh đến mức khiến Thượng Kim Hào không kịp phản ứng nên bị đánh văng ra xa.

Kinh hãi với công kích vừa rồi, Thượng Kim Hào vẻ mặt khó tin thốt ra.

“Không thể nào? Tên này còn thông thạo cả kiếm khí? Hơn nữa, uy lực còn vượt qua cả kiếm khí đại viên mãn?”.

“Ở trong thành không có một người nào sở hữu kiếm khí khủng bố như thế này cả? Tên mà tu này rốt cuộc là ai?”.

Nhận thấy bản thân không thể làm gì được, Thượng Kim Hào đưa mắt nhìn những tộc nhân bị huyết vụ làm trọng thương nằm la liệt ở khắp nơi thì cắn chặt răng và thít chặt tay lại, vẻ mặt hắn có chút không cam lòng.

Thượng Kim Hào ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên Quân đứng ở trên cao rồi thở dài một hơi.

Sau đó, hai chân hắn quỳ rạp xuống đất rồi lớn tiếng nói.

“Xin tiền bối hãy thu tay? Ta biết thực lực của bản thân và bốn vị trưởng lão đều không phải đối thủ của ngươi”.

“Ta không muốn nhìn tộc nhân của ta thương vong hơn nữa và nếu ngươi cảm thấy tức giận thì ta nguyện dùng cái chết để đối lấy tính mạng của họ”.

“Gia chủ?”.

Đứng ở ngoài xa, bốn vị trưởng lão tức tốc la về phía hắn rồi lên tiếng.

“Xin ngươi hãy đứng dậy đi? Ngươi quỳ gối đại biểu cho Thượng gia ta chịu khuất phục, ngươi muốn chuyện đó xảy ra hay sao?”.

Thượng Kim Hào vẻ mặt buồn tủi nhìn bốn vị trưởng lão rồi thở dài một hơi, đáp.

“Là ta đã chọn sai? Là do ta đã chọn sai?”.

“Chỉ vì ta có tham vọng muốn rời khỏi ngoại ô để tiếp cận những gia tộc lớn nên mới dẫn đến hậu quả như thế này? Những chuyện này đều do sai lầm của ta mà ra? Vậy nên hãy để ta dùng tính mạng để trả giá, ta không muốn tộc nhân Thượng gia thương vong nhiều hơn nữa”.

“...”.

Nhìn dáng vẻ Thượng Kim Hào quyết tâm, tôn vị trưởng lão không còn cách nào nữa ngoài việc lắc đầu.

“Ta là người đồng tộc nên trong chuyện này ta cũng có phần sai”.

Bốn vị trưởng lão đi vòng ra sau lưng hắn rồi quỳ mạnh hai chân xuống nền đất rồi lớn tiếng nói tiếp.

“Xin tiền bối trách phạt?”.

“...”.

Nhìn năm người đang quỳ gối ở phía bên dưới, Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nhìn xuống và nói.

“Các ngươi đang diễn trò cho ta xem? Các ngươi ban đầu không phải xem ta như một tên ma tu khốn kiếp và muốn giết chết ta? Sao các ngươi bây giờ lại làm ra chuyện này trước mắt ta?”.

Thấy dáng vẻ năm người quyết tâm và sẵn sàng đón nhận cái chết, Đế Nguyên Quân bất chợt phá lên cười lớn một tiếng.

“Các ngươi rất quyết đoán”.

Thu lại toàn bộ huyết vụ, Đế Nguyên Quân từ trên cao từ từ đi xuống phía bên dưới rồi đứng ở trước mặt của năm người.

“Tuy các ngươi là Thiên Địa cảnh tầng thấp nhưng thực lực chẳng khác Ngưng Hải cảnh đỉnh phong là mấy.

Thiếu thốn tài nguyên, công pháp và thiếu chỗ hậu thuẫn”.

“Đây là quyết định cuối cùng của các ngươi?”.

Thượng Kim Hào không một chút suy nghĩ liền gật đầu trả lời.

“Đúng”.

Sau đó, hắn nhắm chặt hai mắt lại và chờ đón cái chết đang đến rất gần.

Chỉ trong phút chốc, ở trong đầu hắn dần hiện lên những khung cảnh bản thân lúc nhỏ cho đến khi trở thành gia chủ.

Nhìn lại những cảnh tượng đẹp ở trước mắt, Thượng Kim Hào chìm đắm trong những chuyện tốt đẹp trước đây rồi bất giác nở một nụ cười vui mừng cuối cùng trước khi chết.

Nhưng hắn chờ đợi một lúc nhưng không thấy Đế Nguyên Quân ra tay thì cảm thấy nghi hoặc vô cùng.

Hai mắt hắn từ từ mở ra rồi nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt cực kỳ khó hiểu.

Theo như những gì hắn suy đoán thì một ma tu sẽ không từ mọi thủ đoạn để hành sự và hắn nghĩ bản thân hắn cũng sẽ bị như thế.

Nhưng…

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân cười nhẹ ở trước mặt thì lên tiếng.

“Không phải ngươi muốn giết ta hay sao?”.

“Ban đầu ta đã có ý định giết chết ngươi?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Nhưng ta hiện tại đang thưởng thức ngươi nên ta đã suy nghĩ lại chuyện đó”.

“Nếu như ngươi mở miệng chối bỏ hết tất cả mọi chuyện và đổ lỗi cho Mạc gia hay bất cứ thế lực nào khác thì ngươi rất đáng chết”.

Sau đó, Đế Nguyên Quân quay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng trước lúc đó thì hắn không quên quay qua nhắc nhở cũng như cảnh báo Trịnh Kim Thành một tiếng.

“Ta nhắc nhở ngươi một chuyện, nếu như ngươi còn có ý định với Trịnh gia và Nam gia thì ta sẽ không để yên chuyện này.

Cho dù sau lưng các ngươi có thế lực lớn nào đó chống lưng cũng không ngăn được sự tức giận của ta”.

“Nếu chuyện đó xảy ra thì mọi chuyện sẽ không dừng lại như thế này? Đây là lời cảnh báo đầu tiên và cũng là cuối cùng của ta dành cho ngươi”.

Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân trước mắt họ đột nhiên ánh lên một cái rồi biến mất trong đêm tối khiến cả năm người bị giật mình.

Đợi Đế Nguyên Quân rời đi một lúc, đám người lúc này mới từ từ đừng dậy, họ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời thở dài một hơn.

Lúc này, Thượng Kim Hào nhìn lên trời cao thì bất giác nở một nụ cười nhưng trên gương mặt hắn lại lộ rõ sự hãi hùng và hai hàng nước mắt vui mừng dần chảy xuống.

Hắn vui không phải vì bản thân còn sống mà hắn vui vì những tộc nhân vẫn còn sống.

Thấy biểu cảm khó nói của Thượng Kim Hào, bốn vị trưởng lão đứng ở bên cạnh lên tiếng.

“Gia chủ, chuyện này tính sao đây?”.

Nghe thấy câu hỏi, sắc mặt Thượng Kim Hào đột nhiên trầm xuống.

“Ta cũng không biết hiện tại nên làm gì mới phải? Một bên là mệnh lệnh của Mạc gia và một bên là an nguy của cả gia tộc”.

“Ta không cần nói thì các vị trưởng lão cũng đoán được ý định của ta.

Bây giờ nếu làm trái mệnh lệnh của Mạc gia thì cao lắm cũng chỉ bị trách phạt và bị đuổi ra khỏi ý định của họ.

Còn người mang mặt nạ đáng sợ đó thì khác, ta có dự cảm không lành nếu ta vẫn cứ tiếp tục”.

“...”.

Bốn vị trưởng lão nghe thấy vậy thì cúi đầu rồi thở dài một hơi.

“Chuyện này cứ theo ý của gia chủ”..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio