Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 313: thiên kiêu tụ hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rời khỏi Lạc gia, cả bốn người dẫn nhau đi đến một tửu lầu có tiếng ở gần đó.

Tại đây, cả La Thiên và Thanh Lương các chủ hai mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi mà không kiềm chế được mà gật đầu công nhận.

Sau đó, họ đưa mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Nguyên Quân công tử, bên ngoài thì nhìn ngươi không khác gì một tên cuồng tu nhưng số đào hoa của ngươi cũng không hề thấp.

Có lão bà không chỉ xinh đẹp và về phương diện thiên phú, thực lực cũng không hề kém một chút nào cả.

Đúng là có số hưởng thụ”.

“Đúng thế, ta thì thấy hai người rất xứng đôi.

Nếu như có thêm một tiểu hài tử nữa thì đúng là trọn vẹn”.

“...”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì hai gò má ửng hổng, cô cúi đầu và liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân, nói.

“Hai vị tiền bối nói quá lời rồi?”.

“Haha…”.

Thanh Lương các chủ cười lớn một tiếng rồi nói tiếp.

“Có gì đâu mà quá lời, ta thấy nói như vậy là còn hơi thấp.

Nếu mà nói đúng thì hai người phải là nhân duyên thiên định rồi”.

Bất giác, sắc mặt Thanh Lương đột nhiên trầm xuống và nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Thế hai người lúc nào mới có quý tử đây?”.

“...”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình một cái, dáng vẻ cô lúc này luống cuống nhìn Đế Nguyên Quân rồi thốt ra.

“Tiền bối, ta vẫn chưa có dự định đó?”.

“Haha… Nhìn kìa”.

La Thiên ngồi bên cạnh cũng lên tiếng đáp lời.

“Lâm tiểu thư luống cuống và ngại ngùng như vậy thì trong đầu chắc cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi?”.

“Lúc trước ta bằng tuổi hai người thì đã tính đến chuyện yên bề gia thất rồi? Hay hai người cũng nhân cơ hội này…”.

Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi ngượng ngùng, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn hai người rồi thở dài một hơi.

“Hai người đừng trêu ghẹo nữa được không?”.

“Bây giờ nói vào chuyện chính đi?”.

Đế Nguyên Quân uống vào một ngụm linh trà rồi lên tiếng.

“Không biết hai vị tìm ta gấp như vậy là vì chuyện gì?”.

Truyện Truyện Teen

Thanh Lương các chủ liếc mắt nhìn La Thiên rồi bỗng nhiên phá lên cười lớn một tiếng.

“Không có chuyện gì to tát cả đâu? Chỉ là La Thiên không chịu được áp lực khi ở trong gia tộc nên muốn đến Thanh Lan thành tạm trú một thời gian”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Chuyện này đúng là phiền phức thật, có trách thì tự trách bản thân ngươi thôi La gia chủ?”.

“Haha… Thôi nào”.

La Thiên phất tay ra hiệu rồi lên tiếng đáp lời.

“Ngươi đừng nghe tên này có không nói có.

Mà hai ta lần này đến đây là vì thiên kiêu tụ hội ở Thanh Lan thành”.

“Thật không dám giấu, thời gian gần đây bọn ta có nghe một cái tin tức hết sức chấn động.

Không biết tin tức này có đúng hay không nhưng nếu như đúng là sự thật thì thời gian tới sẽ có chuyện xảy ra”.

“Chà, ngươi nói rườm rà như vậy làm gì?”.

Thanh Lương các chủ lên tiếng.

“Thời gian tới sẽ có một động phủ mở ra ở trong Nam Hoang Sơn Mạch, nói đúng hơn thì động phủ này cứ mỗi một trăm năm sẽ mở ra một lần nhưng đã hơn ba trăm năm nay vẫn chưa từng xuất hiện và thời gian đổng phủ mở ra vẫn chưa xác định được”.

“Nên bọn ta đến đây cũng vì chuyện này, nếu đến lúc động phủ mở ra thì ta mong ngươi có thể đi cùng”.

“Có chuyện đó sao?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày.

“Đến lúc đó ta sẽ đi cùng hai người”.

“Nhưng quy mô của động phủ này chắc là rất rộng lớn nên phải tốn thời gian dài như vậy mới có thể mở ra.

Nhưng với thực lực của ta hiện tại thì chỉ sợ rất khó”.

“Đúng thế”.

La Thiên gật đầu, vẻ mặt có chút dè chừng, đáp.

“Theo như những gì mà ta được biết thì cường giả đi vào trong đó đa phần đều là Thiên Địa cảnh và giới hạn của động phủ là Tinh Cực cảnh trở xuống”.

“Chưa kể, ở các tông môn lớn ở gần đây chắc đã từng đặt chân vào trong động phủ nên họ một khi đi vào thì đối thủ của ta là những đệ tử, những trưởng lão của tông môn lớn”.

“Thiết nghĩ, ngươi bây giờ nên đẩy nhanh tốc độ đột phá cảnh giới và gia tăng thực lực lên nhanh nhất có thể”.

“...”.

Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.

“Ta biết rồi”.

Một lúc lâu sau, cả bốn người bàn luận chuyện động phủ sắp tới sẽ mở ra thêm một lúc thì trọ tại một khách điếm ở gần đó.

Không biết ma xui quỷ khiến hay sao mà khách điếm bốn người đi vào lại chỉ còn đúng duy nhất ba phòng.

Và La Thiên và Thanh Lương các chủ ngấm ngầm hiểu ý nhau nên nhanh tay tranh mất hai phòng và để lại hai người với dáng vẻ khó xử đứng ở trước quầy.

Đế Nguyên Quân nhìn dáng vẻ hai người khoái chí rời đi thì đoán được ý định của họ thì nở một nụ cười nhẹ.

“Hai người này đúng thật là?”.

Đi vào trong phòng, Lâm Tuyết Nhi bẽn lẽn ngồi trên giường với gương mặt đỏ bừng trông ngại ngùng vô cùng.

Nhìn dáng vẻ của cô hiện tại thì Đế Nguyên Quân cũng chỉ biết thở dài một hơi rồi lắc đầu.

Thấm thoát, thời gian dần trôi qua và đã đến ngày thiên kiêu tụ hội diễn ra.

Và trong thời gian này, Đế Nguyên Quân biết được tình hình của Lạc gia lúc này đang khó khăn vô cùng.

Kể từ lúc bị hất cẳng ra khỏi liên minh, Lạc gia đã chạy vạy khắp nơi nhưng không có bất cứ thế lực nào chịu đứng ra cả.

Ngay cả Mạc gia, một gia tộc có mối quan hệ rất tốt cũng đang dần xa cách với nhau.

Mất đi nguồn cung ứng linh dược, Lạc gia bước vào thời điểm khủng hoảng nhất từ trước đến giờ.

Mọi hoạt động đều bị đình trệ hết tất cả và chỉ trong thời gian gần hai tháng, Lạc gia bị Luyện Đan Hội hất cẳng ra khỏi thế lực luyện đan ở trong thành.

Mất đi vị thế, vị trí của Lạc gia giống như đang ở trên tầng mây cao bỗng nhiên xuống vực thẳm.

Từ một gia tộc lớn bị hạ thấp xuống thành gia tộc hạng hai hạng ba ở trong thành.

Nặng nề hơn là những gia tộc có mối quan hệ tốt với Lạc gia cũng đang dần quay lưng lại với họ khi nhận thấy tình hình của Lạc gia không còn ổn định giống như trước kia.

Trong những lúc khó khăn, Lạc gia đã hạ thấp mình để có thể tìm kiếm những thế lực có thể hỗ trợ nhưng không có một ai đồng ý.

Đến bước đường cùng, họ chỉ còn cách là tỏ ý muốn gia nhập Luyện Đan Hội nhưng đã bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

Mất đi hết toàn bộ mọi thứ, Lạc Thanh Ngạc lúc này mới biết bản thân đã ngu ngốc đến nhường nào và cảm thấy hối hận vô cùng.

Hắn không ngờ bản thân vì cái lợi ở trước mắt mà phạm phải một tội lớn và không thể lường trước được hậu quả.

Không chỉ đánh mất toàn bộ vị thế và không còn một chút thanh danh nào nữa, bị những thế lực khác ở trong thành khinh nhục.

Lạc Thanh Ngạc lúc này đã đánh mất tất cả mọi thứ và không còn cách nào khác ngoài việc đến cầu xin sự giúp đỡ của La Thiên và Thanh Lương các chủ nhưng đã bị từ chối ngay lập tức.

Tuy tình hình của Lạc gia hiện tại đang cực kỳ tồi tệ nhưng Lạc Tuyết Dung thời gian này đã ghé qua không ít lần và mối quan hệ của họ hiện tại vẫn rất tốt với nhau.

Nhưng cũng vì thế mà cô gặp phải không ít phiền phức khi cha cô suốt ngày cứ đến yêu cầu cô níu kéo mối quan hệ và muốn xây dựng lại nhưng tất cả đều bị cô từ chối và cô cho đó chính là hậu quả mà cha cô và Lạc gia phải gánh chịu.

Thậm chí, cô còn cảm thấy chán ghét ngay chính người cha của mình.

Nhớ lại thời gian trước, mối quan hệ ở trong và ngoài gia tộc đều rất tốt nhưng kể từ lúc cô gặp chuyện ở Nam Hoang Sơn Mạch và quay trở về thì tính tình của cha cô đã hoàn toàn thay đổi.

Từ một người ân cần và biến lo lắng cho gia tộc nhưng về sau lại biến thành một người ham mê địa vị và không từ mọi thủ đoạn để theo đuổi nó.

Tuy cô ngoài mặt thì từ chối yêu cầu của cha nhưng trong lòng cô cũng muốn Đế Nguyên Quân có thể ra mặt, trợ giúp nhưng cô chưa một lần mở lời.

Và hắn cũng cảm nhận được tâm ý của Lạc Tuyết Dung nhưng hắn cũng lờ đi chuyện đó.

Bởi vì hắn không bao giờ giúp đỡ người đã từng phản bội mình.

Mãi cho đến ngày diễn ra thiên kiêu tụ hội, cả bốn người vui vẻ cùng nhau rời khỏi khách điếm để đi đến diễn võ trường ở trung tâm thành.

Nhìn dòng người tấp nập đi qua đi lại ở trước mặt và những người quan chiến ở xung quanh bao phủ trùm cả một vùng.

Và ở trên diễn võ trường có hơn ngàn đệ tử thiên kiêu của các thế lực tham dự với tâm thế tự tin vô cùng.

Và trong số những người đó, Đế Nguyên Quân cảm nhận được không ít người có khí tức mạnh mẽ và mạnh nhất lại chính là Lạc Anh Nghiêm.

Đứng quan sát ở trên khán đài, La Thiên cùng Thanh Lương các chủ đưa mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười thích thú.

“Không biết hắn sẽ khuấy động lần thiên kiêu tụ hội này như thế nào đây? Thật đáng mong chờ?”.

“Ta thì mong trận chiến giữa tên tiểu tử đó và tên Mạc Anh Nghiêm, nhìn biểu cảm thì ta đoán chắc hắn đã ghi thù và sẽ không buông tha cho tên thiên kiêu Mạc gia đó đâu?”.

“Haha… Đúng là khiến người khác cảm thấy thích thú mà?”.

- --.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio