Đứng ở dưới diễn võ trường, Đế Nguyên Quân ánh mắt tò mò nhìn ngó xung quanh.
Vì đây là lần đầu tiên hắn tham dự nên còn có chút bỡ ngỡ và mong đợi.
Thấy dáng vẻ Đế Nguyên Quân có chút hiếu kỳ nên Lạc Tuyết Dung quay qua lên tiếng.
“Ngươi đang tò mò chuyện gì sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu.
“Tò mò thì cũng có một chút, ta chỉ hiếu kỳ một chuyện là số lượng người tham dự đông như thế này mà chỉ chọn ra mười người? Như vậy có lâu quá hay không?”.
“Ngươi lần đầu tham gia nên có lẽ không biết?”.
Lạc Tuyết Dung nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu.
“Số người tham dự có thể đông nhưng sẽ từ bỏ sớm thôi? Bởi vì luật của thiên kiêu tụ hội chính là đoạt cờ chiến, họ sẽ lấy ra mười vị thiên kiêu của năm trước làm người thủ vệ và những người ở phía bên dưới sẽ lần một lên để tranh đoạt”.
“Sau khi không có người tranh đoạt nữa thì những người thủ hộ sẽ tranh đấu với nhau để tranh giành những vị trí cao hơn”.
“Đúng là thú vị”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ, đáp.
Lúc này, đứng ở trên cao, một lão giả râu tóc bạc phơ đạp không lên tiếng.
“Chào mừng các vị thiên kiêu đến từ những gia tộc ở trong thành đã đến tham dự thiên kiêu tụ hội lần này”.
“Vẫn giống như trước kia, luật lệ của thiên kiêu tụ hội không có gì thay đổi và ta sẽ phổ biến luật lệ thêm một lần nữa”.
“Một khi bước chân lên lôi đài để tranh đấu thì thì không phân sinh tử vì thế nên các vị thiên kiêu có thể chọn cách nhảy xuống lôi đài hoặc lên tiếng nhận thua thì trận chiến sẽ kết thúc”.
“Mười vị thiên kiêu sẽ được ghi danh lên thiên kiêu bảng của Thanh Lan thành và nhận được những phần quà tương xứng”.
Sau đó, lão giả chỉ tay về phía mười lôi đài rồi hét lớn một tiếng.
“Xin mời mười vị thiên kiêu của năm trước bước lên lôi đài và đúng với thứ tự của bản thân”.
Đợi khi mười vị thiên kiêu bước lên lôi đài, Đế Nguyên Quân nhìn thấy cả ba người đứng ở vị trí lôi đài số ba, bốn, năm thì không khỏi kinh ngạc.
Trong đầu hắn suy nghĩ, với thực lực của ba người bọn họ vào một năm trước đã đạt được những vị trí cao và hiện tại thì còn cao hơn nữa.
Nhìn về phía lôi đài thứ nhất, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một nam tử anh tuấn đang nhắm mắt chờ đợi đối thủ thì không khỏi kinh ngạc.
Hắn tò mò không biết tên nam tử này là ai mà từ đầu đến cuối không có một ai dám bước lên tranh đấu cùng với hắn.
Nhìn ngó một lúc lâu, Đế Nguyên Quân gật đầu nhẹ một cái rồi nói.
“Hừm, tên này đúng là không tệ, nếu dốc hết toàn lực mà đánh thì có thể sánh ngang Hứa Tiểu Kiều”.
“Nhưng tại sao không có một ai bước lên tranh đấu với hắn hết vậy?”.
Bỗng, có một nam tử đứng ở bên cạnh lên tiếng.
“Ngươi lần đầu tiên đến tham dự đúng không? Nếu đúng là thế thì ngươi không biết về nam tử đó rồi?”.
“Có chuyện gì đặc biệt sao?”.
Đế Nguyên Quân hiếu kỳ, hỏi.
“Xét về thân phận thì hắn là đệ tử của Hồng sư, còn về thực lực và cảnh giới thì hắn là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong.
Hơn hết, hắn chỉ mới tham dự năm trước mà thôi nhưng thực lực đã khiến rất nhiều người phải kiêng dè, hắn chỉ dùng đúng một chiêu là đánh bại được người đang nắm giữ vị trí đầu tiên thời điểm đó và đẩy xuống vị trí thứ hai”.
“Ồ, có chuyện đó sao?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cảm thấy thích thú vô cùng.
Ở trên lôi đài thứ nhất, nam tử hai tay khoanh vòng ở trước ngực và nhắm mắt chờ đợi.
Nhưng một hồi lâu mà vẫn không có một ai tiến lên nên khiến hắn cảm thấy có chút nhàm chán.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có một tiếng bước chân bước lên lôi đài cùng với đó là những tiếng xì xào bàn tán của những người ở phía bên dưới thì hai mắt nam tử từ tử mở ra.
Trước mắt hắn, một bóng người chạc tuổi hắn nhưng khí tức ở trên người mạnh mẽ vô cùng.
Thấy người đang nắm chặt thanh trường thương trước mắt thì khẽ cau mày.
“Mạc Anh Nghiêm?”.
“Ồ, ngươi biết ta sao?”.
Đáp lại, Mạc Anh Nghiêm khẽ nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Năm trước ta không tham dự nên để ngươi và Hồng sư đoạt mất vị trí thứ nhất.
Nhưng nay ta đã quay lại thì ngươi đừng mong nhận được vị trí này?”.
“Ngông cuồng, tự đại?”.
Nam tử nghe thấy vậy thì lộ rõ sự tức giận, hắn nhanh tay rút kiếm và chỉ về phía Mạc Anh Nghiêm rồi quát lớn một tiếng.
“Muốn biết ta ngông cuồng, tự đại hay không thì tại sao ngươi không đến đây mà kiểm tra?”.
Mạc Anh Nghiêm khinh thường nở một nụ cười.
Sau đó, hắn bộc phát khí tức Thiên Địa cảnh mạnh mẽ tản mát ra xung quanh, nói.
“Ta muốn nhìn xem, thực lực của thiên kiêu đứng đầu mạnh yếu như thế nào?”.
“Thiên Địa cảnh?”.
Cảm nhận khí tức khủng bố, nam tử sắc mặt đột nhiên trở nên trầm xuống.
Hắn không ngờ được là Mạc Anh Nghiêm chỉ đến Ngạn Tương Môn tu luyện gần hai năm liền đột phá Thiên Địa cảnh.
Và đáng sợ hơn là thực lực lúc trước của hắn đã khiến nam tử cảm thấy áp lực rồi chứ đừng nói đến việc Mạc Anh Nghiêm đột phá.
Tuy cảnh giới cách biệt nhau rất nhỏ nhưng thực lực của hai người lúc này không khác gì một trời một vực.
Cho dù Mạc Anh Nghiêm chưa dùng thiên địa nguyên khí để tẩy luyện nhưng cách biệt của hai cảnh giới vẫn hiện hữu trước mắt hắn.
Thấy nam tử không có chút phản ứng, Mạc Anh Nghiêm được đà lấn tới.
“Ngươi đang sợ hãi sao? Thì ra đây chính là bản mặt thật sự của đệ nhất thiên kiêu?”.
“Ngươi câm miệng?”.
Lấy lại sự tự tin, nam tử bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân ra ngoài rồi quát lớn một tiếng.
“Cho dù ngươi là Thiên Địa cảnh thì như thế nào?”.
Sau đó, nam tử bộc phát hết toàn bộ thực lực lao tới.
Chỉ thấy hắn đổ dồn một lượng lớn chân nguyên vào trong lưỡi kiếm rồi vung mạnh một cái bắn ra một đạo kiếm quang kinh khủng đánh tới.
Nhìn kiếm quang đang lao về phía mình, Mạc Anh Nghiêm không mấy quan tâm mà chỉ nở một nụ cười khinh thường.
Sau đó, ý niệm hắn vừa động một cái thì thình lình, một thanh trường thương bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Sau đó, Mạc Anh Nghiêm không tránh không né liền dùng mũi thương sắc bén đâm về phía trước.
Chỉ thấy mũi thương cùng kiếm quang va chạm và đẩy lùi hắn ra sau hai bước.
Nhưng Mạc Anh Nghiêm đâu có để ý đến, hắn mạnh chân giẫm mạnh xuống một cái rồi vận lực toàn thân đâm mạnh mũi thương khiến kiếm quang bị phá vỡ ngay tức khắc.
Nhìn thấy một màn này, nam tử cảm thấy không thể tin được.
Cho dù cảnh giới của bản thân đã là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong và đánh ra một kích toàn lực nhưng lại bị Mạc Anh Nghiêm phá tan một cách dễ dàng như vậy.
Thực lực của cả hai người quá chênh lệch.
“Thực lực của ngươi chỉ có thế thôi sao?”.
Mạc Anh Nghiêm mạnh tay chống trường thương xuống đất rồi khinh thường lên tiếng.
“Thực lực của đệ nhất thiên kiêu cũng chỉ đến như vậy?”.
“Khinh người quá đáng?”.
Quá tức giận, nam tử mặc kệ thực lực cách biệt liền dốc hết toàn lực rồi một lần nữa xông lên.
Chỉ thấy thanh kiếm trong tay hắn đột nhiên ánh lên rồi nhanh tay đánh ra gần mười đạo kiếm chiêu hướng về phía Mạc Anh Nghiêm.
Nhưng đáng tiếc thay, toàn bộ công kích bị phá tan một cách dễ dàng.
Thậm chí, dáng vẻ Mạc Anh Nghiêm trông không giống như đang tham chiến mà đang dạo chơi vậy.
Còn những kiếm chiêu của nam tử kia chỉ là những thứ để điểm lên ánh hào quang của hắn trong ánh mắt của những người khác.
Cảm thấy quá nhàm chán, Mạc Anh Nghiêm thình lình bộc phát toàn bộ thực lực rồi quát lớn một tiếng và bắn ra một đạo kình khí đẩy lùi tên nam tử ra sau mấy bước.
Rồi sau đó, hắn giẫm mạnh chân một cái rồi dùng toàn lực xông lên.
Bị ám sát trong nháy mắt, nam tử không kịp phản ứng lại thì lòng bàn tay của Mạc Anh Nghiêm đã đặt lên lồng ngực nam tử rồi bắn ra một đạo chân nguyên đánh bay hắn rơi xuống khỏi lôi đài.
Nhìn dáng vẻ nam tử đau đớn nằm trên nền đất, Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt cao ngạo đứng ở trên cao nhìn xuống rồi lên tiếng.
“Ngươi không xứng với vị trí đệ nhất thiên kiêu? Vị trí này sinh ra chỉ để dành cho Mạc Anh Nghiêm ta?”.
Sau đó, hắn quay người rồi đưa mắt nhìn xuống những người phía bên dưới rồi chống mạnh trường thương xuống khiến dưới chân hắn hiện lên những vết nứt và bộc phát khí tức của bản thân rồi quát lớn một tiếng.
“Còn có ai muốn tranh đoạt vị trí thứ nhất?”.
- --
Ps: Mn đừng quên like, cmt, vote để ủng hộ mình ra chương nhiều và đều hơn nha.
cảm ơn mn..