Ngồi ở trên lôi đài, La Thiên cùng Thanh Lương các chủ nhìn thấy một màn này thì cũng phải há hốc mồm.
Cả hai người chỉ hy vọng La Thanh và Lâm Tuyết Nhi có thể đoạt được một trong mười vị trí nhưng đến kết quả cuối cùng thì họ không thể không kinh ngạc và xen lẫn vui sướng.
La Thiên vui mừng đến mức mà hắn nhảy cẫng lên rồi chỉ thẳng tay xuống phía bên dưới rồi lớn tiếng cười nói.
“Haha… Gần hai mươi năm rồi? La gia ta mới có một người có thực lực đứng ở vị trí thứ nhất?”.
“Đây chính là lần tiếp theo và mãi về sau nữa? La gia ta chắc chắn sẽ giữ vững vị trí này?”.
Tiếp đó, ánh mắt hắn nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.
“Có thể nghĩ ra được chiêu này thì chắc chắn là Nguyên Quân công tử rồi? Có thể bức ép được toàn trường chính là công của hắn nhiều nhất? Lần báo ân này của hắn cho La gia là quá lời rồi?”.
Ngồi ở xung quanh, những gia chủ của những gia tộc lớn và trong số những người đứng ở trên lôi đài đều là người của gia tộc họ.
Nhìn La Thiên khoái chí cười nói khiến trong lòng bọn họ cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Lúc này, một người trong số đó cảm thấy tức giận liền đứng dậy, trung niên nhân chỉ tay về phía La Thiên rồi lớn tiếng quát mắng.
“La gia chủ? Các ngươi đúng là vô liêm sỉ? Dám dùng cách này để chiếm ba vị trí cao?”.
“Nếu như không nhờ tên tiểu tử đó thì La Thanh cao lắm cũng chỉ đứng ở vị trí cuối cùng? Con trai ngươi đoạt lấy vị trí thứ nhất thông qua cách làm vô liêm sỉ này mà ngươi còn vui mừng được hay sao?”.
“Ồ”.
Đáp lại, La Thiên liếc mắt nhìn về phía đám người rồi khoái chí cười lớn một tiếng.
“Các ngươi đang ghen tị với ta sao? Nếu các ngươi tìm được người có thể giúp đệ tử gia tộc đoạt được vị trí thứ nhất thì cứ tìm đi?”.
“Nhưng để tìm một người có thể sánh được với tiểu bằng hữu này của ta thì chỉ sợ các ngươi đào hết cả vương triều này cũng không được mấy ngươi? Nếu các ngươi tự tin vào thực lực của thiên kiêu trong gia tộc thì lên khiêu chiến với hắn, để xem thiên kiêu của các ngươi chịu được bao lâu? Hay là giống như Lý Viễn Trình?”.
“Ngươi…?”.
Đám người tức giận đứng dậy, họ chỉ thẳng tay về phía La Thiên rồi quát lớn một tiếng.
Sau đó quay người đi xuống phía bên dưới rồi rời đi.
Đợi đám người kia rời đi hết thì đúng lúc này có bốn người ngồi ở ngoài xa nhanh chóng tiếp cận La Thiên, ánh mắt họ nhìn xuống Đế Nguyên Quân đang đứng ở trên lôi đài rồi quay qua nhìn La Thiên và hỏi.
“Vị thiên kiêu trẻ tuổi này là người của thế lực lớn nào vậy?”.
“...”.
La Thiên nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt hắn nhìn về phía bốn người rồi lên tiếng.
“Các ngươi đang muốn thông qua ta để tiếp cận hắn sao? Đáng tiếc thay, việc hắn có muốn gặp các ngươi hay không thì ta không biết”.
“Còn việc muốn thăm dò thế lực ở sau lưng hắn thì thôi đi? Hắn bây giờ chỉ là một tán tu có thực lực nhưng dựa vào phân nhượng gia tộc có quen biết thì ta nhắc nhở các ngươi một câu?”.
Truyện Linh Dị
“Nếu không muốn bị diệt tộc thì tốt nhất đừng đắc tội với hắn? Các ngươi hay xem Mạc gia ở Thanh Lan thành và Ngạn Tương Môn là một ví dụ?”.
“...”.
Cả bốn người nghe đến đây thì đột nhiên rùng mình một cái, ánh mắt họ nhìn La Thiên lộ vẻ bán tín bán nghi.
Nhưng dựa vào thông tin mà họ được biết thì thời gian trước có một tin hết sức chấn động.
Mạc gia ở Thanh Lan thành không hiểu vì lý do gì mà toàn tộc từ trên xuống dưới đều bị bạo thể mà chết.
Đáng sợ hơn là Ngạn Tương Môn, thân là ngũ cấp tông môn có cường giả Tinh Cực cảnh tọa trấn, có hơn hai mươi vị trưởng lão có cảnh giới Thiên Địa cảnh đỉnh phong trở lên và hàng ngàn đệ tử.
Nhưng sau một ngày thì những người ở trong tông môn đều bị giết chết một cách kỳ lạ, Ngạn Tương Môn tồn tại mấy trăm năm nay lại bị san phẳng và chỉ để lại ở trên mặt đất một hình bàn tay khổng lồ.
Nhìn dáng vẻ bán tín bán nghi của đám người, La Thiên phá lên cười lớn một tiếng rồi nói tiếp.
“Nếu các ngươi không tin thì cứ đến gây phiền phức với hắn mà xem? Nói không chừng các ngươi sẽ xuống dưới đó gặp lại người của Ngạn Tương Môn cũng không chừng?”.
“La gia chủ? Ngươi nói vậy không khác gì đang muốn đẩy bọn ta vào chỗ chết?”.
Bốn người kia nghe thấy vậy thì lắc đầu rồi cười khổ một tiếng rồi lên tiếng đáp lời.
“Đa tạ lời nhắc nhở của ngươi?”.
“Haha…”.
La Thiên nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng xem như câu trả lời.
Cùng lúc này, ở phía bên dưới lôi đài.
Những người còn lại sau khi chứng kiến thực lực của Đế Nguyên Quân và nhìn thấy dáng vẻ hăm dọa của hắn khi đám người muốn khiên chiến hai người La Thanh và Lâm Tuyết Nhi thì không có một ai dám lên tiếng.
Một phần bởi vì bọn họ sợ phải đối mặt với người đã ép chết một người và khiến một người tan nát đạo tâm rồi trở thành một phế nhân.
Còn một phần thì họ sợ đắc tội với thế lực ở sau lưng Đế Nguyên Quân nên không có người nào có lá gan lớn tới mức mà dám khiêu chiến với hắn.
Thấy cả mười người đều không có bất kỳ phản ứng hay mong muốn thách đấu thì Đường Thanh Hoàng đứng ở trên cao chỉ biết thở dài một hơi rồi lắc đầu.
Đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiên kiêu tụ hội diễn ra nhanh và chóng vánh giống như thế này.
Tuy kết quả không được như những gì hắn mong muốn và cũng chẳng còn cách nào khác đành phải tuyên bố thiên kiêu tụ hội năm nay đã kết thúc và trao những phần quà dành cho cả mười người.
Đứng trước mặt La Thanh, Đường Thanh Hoàng lên tiếng.
“Người đứng đầu sẽ có cơ hội đến bảo khố thành chủ chọn lấy một bộ công pháp hoặc một kiện linh khí? Không biết ngươi muốn chọn cái nào? Nếu được thì ta sẽ cho ngươi một vài lời khuyên”.
“...”.
La Thanh nghe thấy vậy thì vẻ mặt lâm vào trầm tư suy nghĩ, hắn tuy rất muốn có một kiện linh khí phù hợp với bản thân nhưng đối với hắn hiện tại thì sớm muộn gì cũng có một kiện và với thời điểm của hắn cùng gia tộc hiện giờ thì chỉ cần một bộ công pháp phù hợp nữa mà thôi.
Suy nghĩ thêm một lúc, La Thanh ánh mắt tràn đầy sự mong đợi nhìn Đường Thanh Hoàng, nói.
“Đa tạ ý tốt của Đường thúc? Ta hiện tại đang cần một bộ công pháp có thể giúp ta điều khiển linh hỏa”.
“Không biết ở trong bảo khố thành chủ có loại công pháp này hay không?”.
“...”.
Đường Thanh Hoàng vẻ mặt suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp lời.
“Loại công pháp có thể điều khiến linh hỏa tùy ý thì đúng là hiếm có nhưng may mắn là ở trong bảo khố có một cuốn nhưng phẩm chất và cấp bậc của nó không được cao cho lắm”.
La Thanh nghe thấy vậy thì hai mắt đột nhiên sáng lên, trên gương mặt hắn lộ rõ sự vui mừng thốt ra.
“Chuyện đó không quan trọng, Đường thúc có thể cho người mang cuốn công pháp đó đến La gia giúp ta được không?”.
“Tất nhiên là được?”.
Đường Thanh Hoàng nhanh chóng gật đầu, đáp.
“Vậy lát nữa ta sẽ cho người mang tới?”.
Một lúc lâu sau, tại chính điện La gia!
La Thiên ngồi ở trên cao nhìn Đế Nguyên Quân đang ngồi ở phía bên dưới thì không kiềm chế được sự vui sướng ở trong lòng liền lên tiếng.
“Nguyên Quân công tử, nếu như ngày hôm nay không có ngươi thì tình hình của La Thanh và cả La gia ta sẽ bị Lý gia chèn ép triệt để”.
“Đây chính là đại ân đại đức của ngươi đối với La gia ta? Ta rất cảm kích vì điều đó? Vậy nên nếu như ngươi có chuyện gì cần ta và La gia ra tay thì ta tuyệt đối sẽ không từ chối”.
“La gia chủ, chẳng phải ta đã nói từ trước rồi hay sao?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lắc đầu, hắn chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng.
“Chuyện ta giúp La gia đoạt được vị trí cao xem như ta báo ân?”.
“Ta biết điều đó nhưng chuyện này quá to lớn và ta không thể không nói ra lời đó được?”.
La Thiên lắc đầu, gương mặt hắn lộ rõ sự nghiêm nghị thốt ra.
“Việc ngươi giúp La Thanh đạt được vị trí thứ nhất trong năm nay chính là báo ân còn những năm về sau thì ta dám chắc La Thanh sẽ giữ vững được vị trí đó nên đây chính là đại ân mà ngươi đã mang lại cho La gia”.
“Nếu La gia chủ đã nói vậy thì ta không thể từ chối được rồi?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng trả lời.
“Ta hiện tại rất cần tài nguyên tu luyện nên nếu như La gia chủ có phát hiện Huyền cấp trung phẩm linh dược trở lên thì có thể báo cho ta một tiếng”.
“Chỉ có như vậy thôi sao?”.
La Thiên vẻ mặt có chút khó hiểu thốt ra.
“Đúng, chỉ có chừng đó mà thôi?”.
Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.
Nhân lúc cả ba người đang cười nói vui vẻ ở trong chính điện thì đột nhiên.
Cổng lớn La gia đột nhiên bị một ai đó dùng chân đá văng ra xa và cùng với đó là một tiếng quát lớn vang vọng vào bên trong.
“La Thiên, ngươi bước ra đây cho ta?”.
Cảm nhận khí tức Thiên Địa cảnh đỉnh phong mạnh mẽ tản mát ở bên ngoài cổng lớn, La Thiên cùng Thanh Lương các chủ bật đứng dậy.
Sắc mặt của cả hai người lúc này đột nhiên trầm xuống rồi đi ra bên ngoài.
Nhìn trung niên nhân với một gương mặt tràn đầy sự tức giận và căm phẫn đi từ bên ngoài vào với từng bước trông nặng nề vô cùng.
La Thiên không một chút kiêng dè liền bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài rồi hạ thấp giọng nói.
“Lý Mộ Viên, ngươi đến La gia ta có việc gì?”.
“La Thiên? Ngươi đến bây giờ còn hỏi ta câu này?”.
Lý Mộ Viên tức giận chỉ tay về phía hai người, quát.
“Nhanh giao tên tiểu tử đó ra đây cho ta? Bằng không thì ta sẽ huyết tẩy La gia các ngươi?”.
- --