Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 422: hư ảnh ma chu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đứng tại trung tâm huyễn cảnh, Lâm Tuyết Nhi dương mắt nhìn hàng trăm hàng ngàn đạo quang mang đang dần tụ tập và bao vây xung quanh giống như một cái lồng lớn mang theo sức mạnh có thể tiêu diệt bất kể thứ gì ở bên trong.

Tuy đã bị bao vây nhưng trên gương mặt Lâm Tuyết Nhi hiện tại lại chẳng có một chút biểu cảm sợ hãi trông hững hờ vô cùng, gương mặt lạnh tanh cùng ánh mắt tràn đầy sự tức giận.

Men theo từng đợt kim quang từ trên người quét ra xung quanh hóa thành từng đợt phong mang quét bay mọi thứ ở xung quanh.

Vạt áo đung đưa, mái tóc đen nhánh óng mượt phất phới trông giống như một bậc tiên giả vừa hạ giới, phong thái trên người giống như một bậc đế vương và là một bậc cường giả chí cao vô thượng nhìn mọi thứ với ánh mắt hững hờ.

Cô lúc này giống như thuế biến hoàn toàn, không chỉ có có phong thái mà tất cả mọi thứ trên người đều thay đổi một cách rõ rệt.

Lâm Tuyết Nhi chưa từng nghĩ bản thân hiện tại lại có thể bình tĩnh đến như vậy.

Đáng lý khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân bị trọng thương thì cô phải cảm thấy cực kỳ tức giận nhưng cái cảm giác đó chỉ là nhất thời và dần dần chìm xuống rồi để lại tâm tính của một bậc cường giả chí cao vô thượng.

Tuy cảm giác tức giận đang dần chìm xuống nhưng tận sâu trong đáy lòng cô lại là sóng lớn vô tận.

Cảm thấy bản thân như đang mất đi một thứ gì đó quan trọng, Lâm Tuyết Nhi khẽ đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt thì đột nhiên giật mình.

Cô không biết hai hàng nước mắt chảy xuống từ bao giờ và một cảm giác nặng nề trong tâm trí dần xâm nhập những suy nghĩ bấy lâu nay.

Lâm tuyết Nhi hiện tại có cảm giác bản thân giống như biến thành một con người khác vậy.

“Đây là cái giá khi cưỡng chế luyện hóa kim quang hay sao? Ta không muốn bản thân thay đổi? Ta không muốn bản thân đánh mất một thứ gì cả và nhất là tình cảm là hình bóng của hắn ở trong tâm trí ta?”

“Cho dù có chuyện gì xảy ra thì ta vẫn là ta? Không một ai được phép lấy đi bất cứ thứ gì cả, không muốn bản thân mất đi thứ quý giá nhất? Nếu như không có hắn thì không có ta hiện tại?”

“Cổ điện? Ta không biết ý chí của ngươi là gì, có kế thừa ý chí của Thánh Hoàng nhưng ta hiện tại chính là chủ của ngươi chứ không phải Thánh Hoàng? Ta không được phép sử dụng ý chí của ngươi áp đặt lên ta mà chính ta mới là người đó?”

“Ta không cho phép ai thao túng, khiến ta rũ bỏ những thứ quan trọng và nhất là hắn? Đối với ta thì Đế Nguyên Quân chính là tất cả? Nếu như ngươi muốn ta rời bỏ, quên đi thứ tình cảm quý giá của ta dành cho hắn vì bất cứ lý do nào đó của ngươi?”

Ngẩng cao đầu hét lớn, Lâm Tuyết Nhi đột nhiên trở nên điên cuồng và thanh âm cô giống như ở bên ngoài vô tận tinh khung truyền xuống khiến cả tầng thứ hai bị rung chuyển một cách kịch liệt.

“Ta sẵn sàng vứt bỏ tất chỉ để ở bên cạnh hắn? Ta không cho phép một ai tước đoạt hắn kể cả ngươi?”

“Nhưng ta sẽ vì hắn mà có thể đánh đổi tất cả mọi thứ?”

Lời nói vừa dứt, Lâm Tuyết Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ rồi vung tay đánh ra một đạo kim quang hộ thể bao bọc lấy cơ thể hắn rồi bước từng bước về phía trước và sẵn sàng chống đỡ tất cả mọi thứ.

Ngưng tụ một lượng lớn kim quang vào trong lòng bàn tay và tạo thành một quả cầu, Lâm Tuyết Nhi ném mạnh lên cao rồi dùng ý niệm bộc phát kim quang ra ngoài hòa thành một bức thành lũy quét bay mọi thứ xung quanh.

Ngay cả huyễn cảnh cũng không thể tránh được mà bị xé rách thành hàng trăm mảnh rồi từ từ tan biến rồi để lộ một đầu hung thú với cơ thể to lớn đang đứng ở trên trần cao.

Ánh mắt của đầu hung thú tràn đầy sự ngưng trọng và lo sợ nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhi.

Ngẩng đầu rít gào một tiếng, hàng trăm hàng ngàn đạo quang mang từ khắp mọi nơi đều đổ xô đến đây rồi dung nhập vào cơ thể của đầu hung thú khiến cơ thể nó đã to lớn nay càng trở nên lớn hơn và khí tức trên người nó bỗng tăng lên một cách chóng mặt từ tứ cấp đỉnh phong đột phá ngũ cấp.

Dần dần, những đợt quang mang cuối cùng được hấp thụ.

Đầu hung thú sau khi trở lại dáng vẻ đỉnh phong thì nghiến răng kêu lớn một tiếng, tám cái chân lớn đầy sắc nhọn dần di chuyển rồi nhảy bổ từ trên cao xuống và nhe răng cắn về phía Lâm Tuyết Nhi.

Ngay khi nó sắp sửa cắn trúng thì Lâm Tuyết Nhi lúc này cũng đã động, chỉ thấy tay phải cô từ từ đưa lên và ngưng tụ một lượng lớn kim quang rồi nhanh tay đánh ra một quyền.

Quyền kinh mang theo uy lực kinh khủng khiến đầu Hư Cảnh Ma Chu bị đánh văng ra xa hàng chục trượng.

Ở trên đỉnh đầu nó hiện lên một vết lõm lớn và từng lớp sừng cứng cáp đột nhiên nứt ra rơi lả tả.

Nếu như nó không có lớp lân phiến cứng cáp đó bảo vệ thì với uy lực một quyền vừa rồi đã có thể giết chết nó chỉ trong giây lát.

Run rẩy đứng dậy, Hư Cảnh Ma Chu nhìn Lâm Tuyết Nhi bằng một ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Nó không dám đối đầu trực diện mà chỉ biết thối lui ra sau và từ từ chìm sâu vào trong hắc vụ.

Nhưng đột nhiên, từ trên người Lâm Tuyết Nhi bắn ra hai đạo xiềng xích cuốn chặt lấy cơ thể to lớn của nó và sau một cái kéo tay thì Hư Ảnh Ma Chu bị kéo lại một cách dễ dàng.

Sắc mặt Lâm Tuyết Nhi dần trở nên âm trầm và ánh mắt ngày càng trở nên tức giận.

Cô nghiến chặt răng quát lớn một tiếng.

“Muốn đi?”

Sau đó, tay phải cô từ từ rút kiếm và truyền một lượng lớn chân nguyên cùng kim quang vào trong lưỡi kiếm rồi thình lình tung ra đại chiêu.

Chỉ thấy một vệt kiếm mang hình vòng cung mang theo hai đại lực lượng lao thẳng về phía Hư Ảnh Ma Chu.

Quá sợ hãi, Hư Ảnh Ma Chu cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng hai đạo xiềng xích được ngưng kết từ kim quang quá cứng chắc nên không thể thoát ra được.

Và mỗi một khi nó càng vùng vẫy thì xiềng xích ngày càng cuốn chặt và khiến lân phiến trên người nó bị nứt ra thành từng mảng lớn.

Biết bản thân không thể thoát, Hư Ảnh Ma Chu ngưng tụ một lượng lớn khí lực ở trong miệng rồi bắn ra một đạo sóng xung kích hướng thẳng về phía kiếm mang với toàn bộ thực lực.

Nhưng…

Ngay khi sóng xung kích vừa chạm vào kiếm mang thì giống như bị một thứ lực lượng nào đó làm triệt tiêu đi tất cả và không thể ngăn cản được.

Kiếm mang cứ thế mà chém tới và mặc kệ sự chống trả của Hư Ảnh Ma Chu.

Ngay lúc kiếm mang sắp sửa đánh trúng thì Hư Ảnh Ma Chu đột nhiên rít gào một tiếng và từ trên người bắn ra hàng trăm đạo quang mang phá tan kiếm mang rồi xông thẳng về phía Lâm Tuyết Nhi với một tốc độ cực kỳ nhanh.

Nhưng tất cả quang mang còn cách người Lâm Tuyết Nhi không đến một trượng thì bị kim quang hộ thể ngăn lại một cách triệt để.

Nhìn kim quang hộ thể đang dần nứt ra nhưng cô từ đầu cho đến cuối vẫn không lộ ra vẻ lo lắng nào cả mà thay vào đó là một sự bình tĩnh đến lạ thường.

Khóe miệng Lâm Tuyết Nhi khẽ run lên một cái rồi lên tiếng.

“Không tiếc cắt bỏ lân phiến trên cơ thể và hao tổn cảnh giới của bản thân để đánh ra một kích cuối cùng? Nhưng đáng tiếc, kim quang của ta chính là khắc tinh của ngươi?”

Lâm Tuyết Nhi vừa nói vừa chạm nhẹ đầu ngón tay lên lưỡi kiếm và sau đó hạ thấp người thủ thế.

Toàn bộ kim quang xung quanh dần bao phủ xung quanh người Lâm Tuyết Nhi giống như một bộ giáp cứng chắc vô cùng.

Chỉ thấy cô hít vào một hơi thật sâu rồi bộc phát toàn bộ lực lượng ra ngoài rồi giẫm mạnh chân xông lên.

Cơ thể hóa thành một vệt kim quang xé rách bầu không ý nặng nề u ám ở xung quanh và lướt qua người Hư Ảnh Ma Chu.

Chỉ trong một thời gian cực kỳ ngắn, Lâm Tuyết Nhi thình lình xuất hiện ngay sau lưng Hư Ảnh Ma Chu và đang thu kiếm vào trong bao mà không hề sợ hãi hay lo lắng nó sẽ tấn công bất ngờ.

Cơ thể đột nhiên ngưng trệ, Hư Ảnh Ma Chu toàn thân đột nhiên run lên một cách kịch liệt rồi từ từ gục xuống và trên người nó bỗng hiện lên một vệt kiếm rồi phân cơ thể ra thành hai nửa.

Quay người đi về phía Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi ân cần ngồi xuống ở bên cạnh rồi vòng tay ôm chặt hắn vào trong người.

Bàn tay cô khẽ vuốt nhẹ lên gương mặt phờ phạc của hắn và không kiềm chế được cảm xúc mà chảy xuống hai hàng nước mắt.

“Ta đã làm rất tốt có đúng không? Không… Ta không tốt một chút nào cả? Nếu như ta có thể luyện hóa nhanh hơn thì ngươi đã không bị thương nặng như thế này? Tất cả đều tại ta?”

“Nếu như có một ngày ta thật sự quên mất hình bóng của ngươi ở trong tâm trí và biến thành một con người khác thì ngươi có còn nhớ đến ta nữa hay không?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio