Tại trung tâm tầng ba, Đế Nguyên Quân sau khi bố trí trận pháp cảm ứng tại lối đi vào rồi liếc mắt nhìn xung quanh.
Cũng giống như hai tầng trước, lối đi ở tầng thứ ba cũng được chia ra làm bốn đường và mỗi một lối đi được bố trí những căn phòng khác nhau.
Mỗi một căn phòng đều ẩn chứa không ít mối nguy cùng với cơ duyên to lớn.
Phân vẫn không biết nên đi nơi nào trước, Lâm Tuyết Nhi quay qua hỏi.
“Vẫn giống như hai tầng dưới, không biết nên chọn lối đi nào là tốt nhất?”
“Cái đó thì ngươi không cần phải lo lắng, chẳng phải ta đã có Truy Kim Thử ở đây sao?”
Đế Nguyên Quân vỗ nhẹ phần bụng áo rồi lên tiếng đáp lời.
“Ta chỉ cần căn dặn nó cẩn thận thì chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Chui ra khỏi bụng áo, Truy Kim Thử nhìn Đế Nguyên Quân bằng mắt long lanh giống như muốn khóc, cơ thể nó thì run lên từng cơn và kêu lên từng tiếng “Ư ử” trông như rất sợ hãi.
Thả Truy Kim Thử xuống, Đế Nguyên Quân trưng ra bộ mặt đáng sợ lên tiếng.
“Ngươi ngoan ngoãn dần ta đến những nơi ẩn chứa cơ duyên to lớn, tốt nhất là có Địa cấp linh dược và tránh được nhiều phiền phức thì càng tốt.
Trước mắt thì ngươi chọn một trong bốn lối đi này trước”.
“Nếu như ngươi có biểu hiện tốt thì ta có thể suy nghĩ đến việc thả ngươi sau khi kết thúc chuyện này?”
Mặc dù không mong muốn nhưng Đế Nguyên Quân trong mắt Truy Kim Thử lúc này trông đáng sợ vô cùng.
Tuy nó chưa khai sinh ra linh trí và không hiểu được những gì hắn vừa nói nhưng trong thâm tâm nó lại mách bảo bản thân không thể không tuân theo vì người đang đứng trước mặt này còn đáng sợ hơn cả những đầu hung thú ở xung quanh đây.
Kêu lên một tiếng giống như đang thở dài, Truy Kim Thử quay người nhìn bốn lối đi một lúc rồi bước từng bước đi về một phía.
Dựa vào những cảm nhận của nó thì bốn lối đi này đều ẩn chứa những mối nguy cực kỳ đáng sợ và không có một nơi nào được gọi là an toàn cả.
Ngay khi vừa đặt chân đến căn phòng đầu tiên, cả hai người nhìn thấy bốn vách tường xung quanh đều là những bức phù điêu tạo thành một bức tranh về viễn cảnh thế giới tại thời điểm trận chiến thượng cổ diễn ra.
Tuy đây chỉ là những bức phù điêu nhưng trong mắt Đế Nguyên Quân lại trở nên sống động và rõ nét vô cùng.
Khác với những gì hắn nhìn thấy ở tầng thứ nhất, chỉ diễn tả được một phân đoạn nào đó ở trong quá khứ nhưng ở nơi này thì giống như một bức tranh toàn cảnh.
Tuy chỉ thấy được một phần cực kỳ nhỏ nhưng Đế Nguyên Quân có thẻ chắc chắn một điều là những thứ được khắc lên đều mang trên mình một ý nghĩa nào đó.
Nhìn ngó một lúc rồi rơi vào trầm tư, Đế Nguyên Quân giống như bị bức phù điêu thu hút và cuốn vào trong đó.
Hắn có cảm giác bản thân như bị một thứ lực lượng vô hình nào đó kéo vào và những thứ ở xung quanh dần trở nên u tối rồi hoàn toàn biến mất.
Ngay khi hắn vừa tỉnh dậy thì nhận thấy bản thân đã ở trong bức phù điêu đó từ bao giờ và chứng kiến tất cả.
Tuy biết ý thức của bản thân bị kéo vào trong này và sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào cả nhưng Đế Nguyên Quân lại có một dự cảm không được tốt cho lắm.
Không thể tùy ý di chuyển, Đế Nguyên Quân lúc này giống như một người quan sát ở trên cao giống như một bậc chủ tể đang nhìn xuống thế gian và những thứ đang diễn ra lại khiến hắn có cảm giác rất thân thuộc.
Tuy không biết loại cảm giác này là gì nhưng quả tim hắn lúc này giống như bị một thứ gì đó kích thích nên đập mạnh liên hồi khiến lồng ngực trở nên nóng ran và đau giống như muốn vỡ.
Cho dù là thế nhưng tận sâu trong đáy lòng lại có một cảm giác gì đó rất phấn khích và đang thôi thúc hắn làm một chuyện gì đó thú vị.
Nhưng đến cuối cùng, nhịp đập dần dần chậm lại và mọi thứ đều trở lại giống như ban đầu.
Khi Đế Nguyên Quân chú ý trở lại thì khung cảnh yên bình trước mắt lại biến thành một mỡ hỗn độn, nói đúng hơn thì nơi này vừa trải qua một trận chiến khốc liệt biến mọi thứ trở thành đống đổ nát, thi thể thì chất thành từng đống và nằm la liệt ở khắp mọi nơi.
“Nguyên Quân? Ngươi làm sao vậy? Nhanh tỉnh dậy…?”
Ngay khi hắn muốn nhìn thấy rõ hơn và muốn biết chuyện gì vừa xảy ra thì thanh âm Lâm Tuyết Nhi đột nhiên văng vẳng ở bên tai kéo hắn quay ngược trở lại thực tại.
Giật mình sực tỉnh, Đế Nguyên Quân sắc mặt trắng bệch và trên gương mặt chảy xuống từng hạt mồ hôi lạnh, ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi nhìn Lâm Tuyết Nhi, đáp.
“Ta quan sát quá nhập tâm nên không để ý?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt cô bán tín bán nghi nhìn hắn, hỏi.
“Ta vừa rồi nhìn thấy sắc mặt ngươi không không được tốt và cơ thể thì run lên liên hồi nên tưởng ngươi nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ? Ngươi đã nhìn thấy thứ gì sao?”
“Quả thật là ta đã nhìn thấy nhưng ta không có cách nào lý giải được? Mọi thứ ở đó diễn ra quá nhanh và ta chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị đẩy ra ngoài”.
Đế Nguyên Quân nghĩ lại những thứ vừa nhìn thấy thì thở dài một hơi.
“Ta nghĩ những bức phù điêu này đang ẩn chứa một thứ gì đó nhưng ta lại có cảm giác rất hỗn loạn, dường như những thứ này cần phải ghép lại với nhau một cách chuẩn xác thì mới có thể hiểu được?”
“Nhưng những thứ này không liên quan gì đến ta nên không cần phải để ý quá nhiều? Ta đi thôi?”
Nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi cảm giác như hắn đang có điều gì đó đang giấu diếm thì ngẩng đầu nhìn những bức phù điêu ở xung quanh mà trong lòng dần trở nên trầm xuống.
Cô không biết hắn đã nhìn thấy những gì nhưng với biểu cảm của hắn ban nãy thì cô đã hiểu ra được một phần nào đó.
Mang theo những suy nghĩ nặng nề đi đến căn phòng tiếp theo, Lâm Tuyết Nhi càng nghĩ thì càng cảm thấy nhức đầu vô cùng.
Khi cô vẫn chưa thoát ra khỏi những suy nghĩ ở trong đầu thì đột nhiên có một bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô rồi thình lình kéo ngược trở lại cùng một thanh âm nghe gấp gáp và lo lắng vang lên.
“Cẩn thận?”
Giật mình bừng tỉnh, Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy một vệt quang mang đột nhiên chém sượt qua cổ thì con ngươi đột nhiên co rút lại.
Chỉ trong một thời gian cực kỳ ngắn, cô có cảm giác toàn thân trở nên lạnh toát và một cảm giác tử vong chợt lóe lên rồi biến mất giống như cô vừa đi ra khỏi tử môn quan.
Biết bản thân vì một phút lơ là, không tập trung mà suýt chút nữa thì gặp nguy hiểm chí mạng.
Không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ xảy đến, Lâm Tuyết Nhi cúi đầu và nghĩ đến chuyện vừa rồi mà không giấu được sự sợ hãi ở trên gương mặt.
“Thật xin lỗi, ta vừa rồi mãi nghĩ đến bức phù điêu nên không tập trung”.
“Chuyện này cũng do ta, nếu như ta diễn tả được nhưng gì đã nhìn thấy thì ngươi sẽ không mất tập trung.
Nhưng…?”
Vẻ mặt Đế Nguyên Quân tràn đầy sự lo lắng nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi thở dài một hơi.
“Nơi này đầy rẫy nguy hiểm chí mạng nên ngươi không thể mất tập trung như thế này được? Nếu như ta không phải ứng kịp thì ngươi vừa rồi đã…”.
Chỉ tay về phía trung tâm căn phòng, Đế Nguyên Quân hạ thấp giọng nói tiếp.
“Mà thôi, chuyện này đã qua rồi thì đừng nhắc đến nữa? Chuyện cấp bách hiện tại là làm sao giải quyết thứ ở đằng kia?”
Nhìn theo hướng chỉ tay, Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy một pho tượng đá hình nam tử cao hơn ba trượng đang đứng sừng sững tại trung tâm căn phòng và trên tay là một thanh đại kiếm to bản cùng khí tức trên người toát ra khiến cô cảm thấy rợn cả người.
Tuy thực lực của cô hiện tại đã tăng lên không ít nhưng khi nhìn thấy bức tượng đá đó thì có cảm giác yếu kém vô cùng.
Tuy không thể xác định được thực lực chân chính của nó mạnh yếu ra sao nhưng thâm tâm cô lại mách bảo phải trốn khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Ngay khi cô định quay qua dục Đế Nguyên Quân rời khỏi đây thì gần như chết đứng, đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm kinh sợ của hắn đến mức như thế này.
Bất chợt, một cơn phong bạo từ trung tâm căn phòng đột nhiên thổi đến khiến cả hai người bị giật mình và trong vô thức liền nhanh chóng nhảy lùi ra sau.
Trong khoảnh khắc đó, cả hai người đều có cảm giác bản thân sẽ chết nếu như không kịp phản ứng thì chắc chắn sẽ bị giết chết.
Sau khi vừa ổn định cơ thể, Đế Nguyên Quân cảm giác ở trên cao như có thứ gì đó đang lao đến và một bóng đen thình lình lướt qua liền ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy một vệt kiếm mang thình lình chém xuống khiến hắn bị giật mình.
Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân nhảy qua một bên để tránh né rồi quát lớn một tiếng.
“Cẩn thận, thực lực của thủ vệ này vượt qua cả…?”.