Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 487: ma tu thủ đoạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sát ý của ngươi nặng quá?!

Cả năm người nghe thấy vậy thì giật mình, bọn họ liếc mắt nhìn xung quanh như muốn tìm một ai đó nhưng không thể phát hiện.

“Khặc… Khặc…”

Nhưng đúng lúc này, tại khoảng cách gần một trăm trượng bỗng vang lên một tràng cười đầy man rợ.

Nó kinh khủng tới mức mà cả năm người run lên một cái, toàn bộ lông tóc đều dựng đứng cả lên và ớn lạnh đến mức mà sởn cả gai gốc.

Quay người liếc mắt nhìn về phía tiếng cười phát ra, cả năm người chỉ nhìn thấy một khoảng không vô tịch không có bất cứ sự tồn tại nào cả.

Nhưng khi họ còn ngờ vực thì đột nhiên, ở trên cao như có một tấm màn rủ xuống và để lộ một lão bà lưng gù với mái tóc trắng bạc che kín cả gương mặt.

Không đợi năm người kịp phản ứng lại, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh, nói.

“Vậy là ngươi đã đưa ra quyết định?”

Đáp lại, lão bà liếc mắt nhìn hắn, nhìn dáng vẻ thong dong như không có chuyện gì xảy ra, ẩn sâu trong mắt là một vẻ hững hờ dững, dưng và chẳng có chút lo lắng nào cả.

Điều này khiến bà ta cảm thấy có chút nghi ngờ và cảm thấy rất khó hiểu.

Bất giác, trong mắt lão bà dần hiện lên dáng vẻ ngưng trọng và có chút lo lắng.

Chẳng nhẽ hành động của bản thân đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay?

Nhưng cho dù là thế thì lão bà cũng chẳng cảm thấy lo lắng quá nhiều, sỡ dĩ bà ta tự tin như vậy là vì cảnh giới của hai người quá cách biệt.

Tuy chỉ cách hai tiểu cảnh những mỗi cái đều khác biệt vô cùng.

Trong mắt lão bà, cho dù Đế Nguyên Quân có là thiên kiêu hay trên người ẩn giấu bí mật động trời nào đó thì cũng chỉ khiến bà ta càng thêm hưng phấn và mong muốn đoạt được mà thôi.

Gạt bỏ đi những suy nghĩ ở trong đầu, lão bà nhìn hắn, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam, đáp.

“Ngươi tưởng ta sẽ sợ hãi trước lời đe dọa của một tên tiểu tử hay sao?”

“Ngươi không biết ma tu sẽ có phản ứng như thế nào khi bị người khác khinh thường và buông những lời hạ thấp đó chứ?”

“Càng nói thế thì ta càng muốn bắt ngươi rồi moi ra hết tất cả bí mật và biến ngươi trở thành con rối tốt nhất?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân không cảm thấy lo lắng mà thay vào đó là một nụ cười nhẹ trên gương mặt.

“Ngươi nghĩ ta khờ dại đến mức đi khích bác ngươi mà không có bất cứ sự tính toán nào cả sao? Ngươi đâu là quá tự tin vào bản thân hay tự cho mình lúc nào cũng đúng?”

“Cũng giống như ngươi, ta ban đầu cũng chỉ để ý chứ không mong muốn gì nhưng mà ngươi đã đến thì ta cũng nên suy nghĩ lại?”

Lão bà nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực.

Ánh mắt bà ta cứ nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân và trong đầu thầm nghĩ.

Tuy không hiểu ý của hắn nhưng trong thâm tâm lão bà bỗng phát ra một cảm giác nguy cơ nhưng đã nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ đó.

“Ta mặc kệ ngươi có tính toán hay thủ đoạn gì? Đợi ta bắt ngươi vào trong lòng bàn tay thì xem ngươi còn ăn nói hàm hồ như thế này được nữa không?”

Lời nói vừa dứt, bà ta vung tay hiệu triệu mười con rối từ trong ống tay áo.

Chỉ thấy lão bà chỉ tay về phía đám người rồi quát lớn một tiếng.

“Giết”.

Ngay lập tức, mười con rối xông thẳng về phía sáu người giống như những con thiêu thân đang đâm đầu vào chỗ chết.

Nhìn đám con rối đánh tới, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Đám con rối này giao lại cho các ngươi còn bà ta thì để mình ta là đủ rồi?”

Lời nói vừa dứt thì thân ảnh Đế Nguyên Quân chợt lóe lên một cái rồi biến mất ngay trước mắt đám người và thình lình xuất hiện ngay trước mặt lão bà và cách đó chưa đến mười trượng.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người không hẹn mà đánh.

Lão bà bộc phát chân nguyên nồng đậm trên người hóa thành những đợt hắc vụ bao bọc lấy cơ thể và không ngừng bành trước ra xung quanh rồi từ từ nuốt chửng hắn vào bên trong như muốn ngăn cách cả hai người với những thứ ở bên ngoài.

Nhìn thấy một màn này, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ và xem như không có gì.

“Ngươi chỉ có chừng này thủ đoạn thôi sao?”

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân đồng thời bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài.

Tuy cảnh giới của hắn chỉ là Tinh Cực cảnh tầng thứ nhất nhưng khí tức trên người lại khủng bố vô cùng.

Chỉ mỗi việc bộc phá khí tức thì hắc vụ của lão bà dường như cũng bị chấn động và trở nên hỗn loạn.

Chứng kiến một màn này khiến ánh mắt của lão bà dần trở nên âm trầm vào có phần ngưng trọng.

“Thì ra ngươi vẫn đang ẩn giấu sức mạnh lớn như thế này? Thảo nào thiếu chủ lại để các ngươi rời đi dễ dàng như thế?”

“Nhưng ngươi tưởng bản thân có khí tức mạnh thì sẽ thoát khỏi hắc vụ của ta sao? Đừng có mơ”.

Vừa dứt lời, lão bà gõ nhẹ cây trượng trong tay vào không khí thì ở sau lưng bỗng hiện lên từng đạo hắc sắc xiềng xích lao thẳng về phía Đế Nguyên Quân rồi sau đó cuốn chặt lấy hắn.

Nhìn thấy hắn không có bất cứ phản ứng, lão bà lầm tưởng hắn đã buông tay chịu trói trước lực lượng của bản thân nên khoái chí cười lớn một tiếng.

“Haha… Ta còn tưởng ngươi có thể chống trả được chứ? Ngươi cũng chỉ là thủng rỗng kêu to mà thôi?”

“Vậy sao?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn bà ta bằng ánh mắt đầy sự khinh thường cùng nụ cười kỳ dị trên gương mặt.

Ngay khi bà ta đang khoái chí thì đột nhiên, thân ảnh Đế Nguyên Quân bỗng ánh lên một cái rồi dần dần hóa thành một đạo tàn ảnh và những đạo xích khóa cuốn chặt lấy hắn nay lại rũ xuống.

Chứng kiến một màn này, lão bà đột nhiên giật nãy mình một cái.

Nhưng không để bà ta kịp phản ứng lại thì ở sau lưng bỗng truyền đến một cổ nguy cơ cực kỳ đáng sợ.

Dứt khoát vung tay đánh từng đạo xiềng xích quét ra sau nhưng muỗi khi sắp sửa đánh trúng thì cơ thể Đế Nguyên Quân lại biến thành hư ảnh và cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần khiến lão bà cảm thấy khó tin vô cùng.

Càng đánh càng không trúng, mỗi một lần bà ta định tung chiêu thì đều bị hắn đoán được ý định và tránh né được hết.

Dần dần, cái cảm giác ngưng trọng dần xâm chiếm lấy đại não và hóa thành một nỗi sợ thầm kín khiến lão bà càng đánh càng trở nên điên loạn.

Tại sao hắn ở trong hắc vụ mà không bị bất cứ ảnh hưởng nào?

Chẳng nhẽ hắn ta cũng là ma tu?

Thấy lão bà không còn giữ được sự bình tĩnh thì thanh âm Đế Nguyên Quân từ đâu đó vang vọng.

Gióng nói của hắn dần trở nên âm trầm, nặng nề và vang dội giống như thanh âm từ cõi hư vô truyền đến.

“Chỉ có chút thực lực này chưa đủ để chạm vào vạt áo chứ đừng nói đến việc bắt và biến ta thành con rối?”

“Thực lực yếu kém này của ngươi không xứng để ta ra tay?”

“Câm miệng”.

Lão bà tức giận, bả bà ngẩng đầu quát lớn một tiếng rồi bộc phát toàn bộ lực lượng của bản thân ra ngoài.

Chỉ thấy từng đợt khí tức giống như từng đợt phong bạo mãnh liệt quét ra xung quanh trông cực kỳ bá đạo.

Chưa dừng lại ở đó, bà ta còn bắn ra một đạo tinh quang từ trên mi tâm quét ra xung quanh giống như đang truy quét vị trí của hắn.

Bất giác, bà ta phát hiện ở cách đó không xa có một cổ khí tức dao động liền vung tay đánh ra một đạo huyết thủ xé rách cả hắc vụ đánh tới.

Chỉ thấy từng nơi chưởng ấn đánh qua đều bị chấn diện và toát ra một mùi huyết khí cực kỳ đáng sợ.

Dương mắt nhìn chưởng ấn đánh tới, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ.

Tam đại lực lượng xoay chuyển, hắn ngưng tụ một cổ khí lực vào trong tay rồi đánh ra một đạo chưởng ấn để đánh trả.

Oanh!

Hai đại chưởng ấn kịch liệt giao phong khiến những nơi xung quanh bị rung động một cách kịch liệt và sóng xung kích quét ra liền khiến hắc vụ bị đánh tan một mảng lớn.

Nhân lúc đó, lão bà nhìn Đế Nguyên Quân rồi trừng mắt bắn ra nguyên thần công kích của mình và nở một nụ cười lạnh.

Sở dĩ bà ta tự tin như vậy vì Tinh Cực cảnh khác biệt với Thiên Địa cảnh.

Ngoài việc tấn công bằng chân nguyên ra thì Tinh Cực cảnh còn có thể dùng nguyên thần để tấn công.

Chỉ cần nguyên thần của bản thân lớn mạnh hơn đối phương thì có thể dành được ưu thế.

“Haha… Ngươi chạy đâu cho thoát?”

Bị nguyên thần bà ta xâm nhập, Đế Nguyên Quân chẳng lấy làm lo lắng vì nguyên thần của hắn không phải kẻ tầm thường có thể sánh được.

Ngay cả cường giả Thánh Hoàng cảnh cũng không thể dùng nguyên thần công kích hắn chứ đừng nói đến một Tinh Cực cảnh nhỏ bé.

“Điêu trùng tiểu kỹ”.

Thấy lão bà đắc ý, Đế Nguyên Quân trừng mắt một cái liền dùng nguyên thần cường đại của bản thân nghiền ép triệt để.

Phốc!

Lão ba cảm thấy đầu đau như búa bổ và phun ra một ngụm máu tươi.

Không thể tưởng tượng được việc nguyên thần của bản thân lại bị một tên tiểu tử chấn diệt?

“Không thể nào?”

Không giữ được sự bình tĩnh, lão bà cắn răng quát lớn một tiếng.

Chỉ thấy mái tóc bạc tung bay điên cuồng và khí tức trên người bà ta đang không ngừng tăng lên.

Bên cạnh đó, ma khí trên người cũng tuốn ra giống như thác đổ và ẩn ẩn ở sau lưng lão bà xuất hiện hư ảnh của một tôn ma đầu hết sức đáng sợ.

“Tiểu tử, ngươi đã thành công trong việc chọc giận ta? Bây giờ thì kết thúc thôi, ta sẽ cho ngươi thấy thủ đoạn thật sự của ta?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio