Tiết Nhu ngồi trên sô pha ngã ngớn muốn đi ngủ.
Hai tên đàn ông này nói chuyện chán chết đi được, cô sắp ngủ gục luôn rồi.
Lúc này, Tiết Nhân ôm balo siêu to do nó tự soạn chạy xuống, vừa thấy cha nuôi nó đã mừng rỡ nhảy thẳng vào lòng cha ngồi.
Nó vừa vui mừng vừa nũng nịu với cha nuôi:
- Cha ơi, cha nhớ Nhân Nhân không? Cha đẹp trai quá hihi.
Viễn Vương cười lớn, cậu véo chiếc mũi nhỏ nhắn cưng nựng:
- Con nhóc nhà con vẫn dẻo miệng như ngày nào.
Cậu ôm nó vuốt v e.
Kể ra, tự nhiên có một cô con gái, vừa có nét giống mình, vừa dễ thương hết biết.
Cậu bây giờ đi đâu làm gì cũng phải mua một món đồ về cho con nhóc nhỏ này, bây giờ nhà cậu đã đầy ấp quà dành cho con bé.
Cậu sống với gia đình Lãng Phong, lúc trước dẫn con bé này về.
Gia đình Lãng Phong rất thích nó, nó thì biết được người ta thích nó nên nịnh hai ông bà Lãng lên đến tận trời.
Thú thật thì cậu không biết vợ chồng Khang Nhu có gì, nhưng cậu thấy thứ hai người họ có được nhất chính là cô con gái biết ăn nói này.
Tiết Nhân dang tay ôm chặt lấy cha nuôi, con bé cạ cạ gò má vào vòm ng ực cậu:
- Cha nuôi, lần này cha nuôi sẽ cho con ở lại đó bao lâu ạ?
Viễn Vương nở nụ cười dịu dàng, nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, không kiềm lòng mà thơm vào đôi gò má phúng phính:
- Nhân Nhân muốn ở bao lâu?
Con nhóc nhỏ khẽ chau mày, nó nhìn cậu, hỏi một câu hỏi nghiêm túc:
- Cha nuôi đủ tiền nuôi con không?
Câu hỏi trong có vẻ non nớt, trẻ con nhưng lại rất thật.
Cậu ôm nó vào lòng cưng nựng, khẽ xoay người nó hướng về phía Viễn Khang:
- Con hỏi papa con cho con đi bao lâu.
Chứ cha thì sao cũng được.
Con bé gật đầu, nó nhanh chóng trượt khỏi người cậu, chạy qua ôm chân Khang:
- Papa, papa cho Nhân Nhân đi bao lâu?
Viễn Khang bật cười, anh ôm con bé, đặt nó ngồi lên đùi, khẽ vuốt v e mái tóc nó:
- Hỏi mẹ đi.
Con bé nhíu mày, sao có mỗi việc đi bao lâu mà hỏi từ người này qua người kia vậy?
Không sao, mẹ là người cuối cùng trong nhà rồi.
Đã hỏi hai ông bố thì bây giờ hỏi mẹ cũng là lẽ đương nhiên mà nhỉ.
Con bé chồm người hôn chụt lên má mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ cho Nhân Nhân đi bao lâu?
Tiết Nhu có chút sững sờ.
Cô ngẩn ra một vài giây rồi lắp bắp:
- Để...!Để Nhu gọi hỏi mẹ đã nhé?
Đến đây Tiết Nhân bất giác tự bộp vào trán mình, hai người đàn ông có mặt liền cười lớn.
Nhân Nhân mím môi, con bé rụt trong lòng Khang ủ rủ:
- Hỏi qua hỏi lại thì đến bao giờ con mới được đi?
Khang bật cười xoa đầu con gái, anh nói nhỏ vào tai nó:
- Con đi thì mẹ buồn lắm.
Dặn mẹ đừng buồn rồi con muốn đi bao lâu thì đi.
Anh nói như thế không phải muốn tống nó đi sớm mà là ở với anh, suốt ngày vây quanh với bốn bức tường to lớn chẳng làm được gì.
Cho nó về nông thôn với Viễn Vương có khi lại có thể phát triển tốt hơn.
Nghe ba chỉ bài, con bé liền chồm qua người Tiết Nhu, nhõng nhẽo.
- Mẹ xinh đẹp ơi, mẹ có thương Nhân Nhân không?
Nó ôm cổ mẹ, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má mẹ rồi bắt đầu bài nhõng nhẽo.
Tiết Nhu ngu ngơ ôm nó, cô gật đầu mỉm cười:
- Đương nhiên có rồi.
Nhân Nhân mỉm cười với mẹ, con bé hôn lên má cô vài cái vang lên tiếng chốc chốc.
Tiết Nhu bật cười thành tiếng, cô thích cảm giác được hôn thế này lắm.
Nhân Nhân véo gò má mẹ rồi cất giọng ngây thơ:
- Mẹ ơi, Nhân Nhân đi chơi.
Mẹ ở nhà ngoan nhé, cũng đừng buồn.
Nhân Nhân chỉ đi vài ngày thôi rồi Nhân Nhân sẽ về với mẹ mà...
Tiết Nhu nghe thế thì có chút ngẩn ngơ, vài giây sau, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ buồn bã, cô ôm lấy Nhân Nhân trong lòng vuốt v e.
Ôm thì ôm thế thôi, nhưng cô vẫn không giữ con bé lại.
Cô vuốt tóc nó dặn dò:
- Nhân Nhân nhớ ăn uống đầy đủ đấy.
Tiết Nhân biết mục đích của mình đã thành công, con bé mỉm cười rạng rỡ liên tục gật đầu.
Nhìn Tiết Nhu luyến tiếc con bé, anh không nỡ phá hoại bầu không khí riêng của mẹ con nó, đôi mắt anh vô tình phóng đến chiếc balo to dưới sàn.
y da, bảo nó đi soạn đồ nó soạn cho một đống thật rồi.
Khang đi đến nhặt chiếc balo lên:
- Ba đi soạn lại đồ cho con, con xem con lấy thứ gì vậy hả.
Tiết Nhân nhe răng cười hì hì.
Lúc nãy nó vội quá thấy cái gì là lấy cái đó, cũng chẳng biết đã lấy thứ gì.
Sau khi soạn đồ lại cho nó, thì nó ôm anh, ôm cô như thể sắp đi cưới chồng, nó dặn mẹ nó đủ thứ.
Đúng là hai người bạn, chia xa nhau chẳng dễ.
Nhìn chiếc xe của Viễn Vương từ từ lăn bánh, Tiết Nhu có chút tiếc nuối, nhưng sau khi bóng xe ấy khuất, cô liền quay qua nhìn anh bắt đầu mè nheo:
- Nhân đi rồi...!- Vừa nói cô vừa tỏ vẻ mặt buồn chán.
Khang thở một hơi dài, anh khóa cửa lại rồi đưa tay xoa đầu cô ngốc:
- Ừm, Nhân đi rồi.
Ở nhà với Khang.
[...]
Từ lúc Tiết Nhân đi đến giờ là gần hai tiếng, Tiết Nhu ủ rủ nằm lên người anh cũng gần hai tiếng.
Cô ngốc này như thất tình vậy, có trầm lặng rồi lại la lên vài tiếng, sau cùng lại rn rỉ rồi nổi quạu đánh người.
Anh véo chiếc mũi nhỏ nhắn của cô ngốc:
- Sao lúc nào cũng côn đồ thế hả.
Tiết Nhu gạt tay anh ra, người vừa "chia tay" con gái như cô chưa đủ buồn à? Còn chọc cô nữa chứ.
Thật muốn đấm vào bản mặt đáng ghét này.
Tự biết thân biết phận bây giờ không thể một phát đấm nát mặt anh, nhưng giận quá hóa thẹn, cô cắn mạnh vào bàn tay anh, ngấu nghiến hết sức có thể.
Cơn đau từ bàn tay truyền đến khiến anh muốn nhảy dựng lên, con điên này sao cứ mang anh ra trút giận miết vậy? Anh đã làm gì ra tội?
Nhưng ngoài việc cố chịu đựng thì anh còn có thể làm gì?
Ngăn cản? Anh chưa bao giờ ngăn cản thành công.
Đánh lại? Đánh lại một phát là bị bụp lại cả chục phát.
Anh còn yêu đời lắm, chưa muốn mắt bị sưng đâu.
Cách nào cũng không khả thi.
Nên "tấm thân ngọc ngà" này đành phải chịu thôi.
Cho dù có đánh lại được thì anh cũng không đánh con nhóc ngông cuồng này.
Ngấu nghiến bàn tay anh một lúc, nó dường như muốn bật máu thì cô mới tha cho.
Tiết Nhu lim láp vết cắn do mình tạo ra, Viễn Khang thoáng chốc bật cười.
Tự cắn rồi tự xoa dịu vết thương luôn? Dạo gần đây Tiết Nhu làm những trò anh không ngờ đến.
Bất giác, anh mở miệng chọc cô một câu:
- Cắn chi rồi giờ xoa?
Tiết Nhu dừng lại, cô lườm anh một cái rồi tiếp tục lim lắp, nhìn như con chó nhỏ đang lim tay chủ nhân nịnh bợ, nhìn cưng quá mức cho phép.
Đang say đắm ngắm nghía "mỹ nhân".
Đột nhiên bàn tay anh một lần nữa truyền đến cơn đau tê dại, còn đau hơn lúc nãy.
- Đau, điên hả...
Nghe tiếng anh la, kèm theo gương mặt vặn vẹo khó coi, cô nhếch mép cười hả dạ.
Tưởng chừng có thế là xong, nào ngờ cô lại như con hổ đói cắn hết cánh tay anh.
Cánh tay phải chưa kịp "hưởng thụ" cơn đau, Tiết Nhu đã cầm lấy cánh tay trái cắn một cách không thương tiết, vết nào vết nấy in hằn dấu răng sâu.
Khang bây giờ muốn đánh cô rồi.
Đáng tiếc, răng cô có độc, bị cắn rồi nhấc tay lên muốn không nổi chứ đừng nói là gồng tay đánh người.
Khang cắn răng chịu đựng từng cơn đau tê dại, cánh tay phải thì như bị liệt, đau nhấc lên không nổi.
Có lẽ cắn tay còn chưa đủ để "no", Tiết Nhu bay đến cắn mạnh vào môi anh.
Khang lúc này thật sự không khác thân tàn ma dại là mấy.
Khắp nơi đều đau nhức, dù đang ở phòng máy lạnh nhưng trên trán anh đã lấm tấm mồ hồ, đôi mắt anh mờ nhạt không nhìn nổi gương mặt đắc ý của Tiết Nhu.
Nhìn vẻ mặt khó coi đau đớn ấy cô lại cảm thấy hả dạ vô cùng, chỉ có điều cô không hiểu vì sao lại làm thế, vì thèm "thịt" chồng quá chăng? Trong vô tri vô giác, như bị đại não chính điều khiển, cô mở miệng cười lớn rồi cất giọng hả hê:
- Cho chừa cái tội ôm gái!