Tạ Hựu Địch trở lại phòng ngủ, đóng chặt cửa, run tay mở Weibo ra.
Tuy rằng tiêu đề tin tức đều dùng “Hư hư thực thực”.
Bởi vì ảnh chụp hai người rất mơ hồ, đặc biệt là anh, bóng đêm mông lung, chỉ còn có bóng dáng.
Tuy rằng lần này thiết bị của paparazzi không quá ổn, nhưng anh vừa nhìn đã trăm phần trăm xác định chính là anh và Thịnh Lê Thư!!
Hiện tại paparazzi chuyên nghiệp như vậy à, hai giờ sáng còn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu.
Anh và Thịnh Lê Thư nấp ở phía sau cột đá, hơi rõ hơn một chút là đường nét một bên mặt Thịnh Lê Thư, hai người thoạt nhìn như đang ôm nhau.
Dân mạng bình luận:
[Thật á? Thật tốt quá!!]
[Nếu Tiểu Thư thật sự yêu đương, tôi cảm ơn tám kiếp luôn, gửi cờ thưởng cho mấy người!!]
[Hu hu rốt cuộc con gái thông suốt rồi!]
[Dáng người chàng trai kia thoạt nhìn không tệ.]
Tạ Hựu Địch vừa tâm loạn như ma, vừa bấm like cho bình luận cuối cùng này.
Cho tới bây giờ, bên Thịnh Lê Thư vẫn chưa có tin tức.
Tạ Hựu Địch đứng ngồi không yên.
Sau hai tiếng đau khổ, anh không thể nhịn được nữa, chủ động nhắn tin Wechat cho Thịnh Lê Thư.
Người trung thực: Hôm nay đến chỗ nào tìm cô ký tên.
Người trung thực: [Chọc một cái]
Tin nhắn như đá chìm đáy biển, đối phương vẫn không trả lời.
Tạ Hựu Địch như một con chó bị ném vào biển rộng, cả người ướt át nặng nề.
Ngay lúc anh sắp tắt thở bỏ mình, rốt cuộc, Thịnh Lê Thư trả lời.
Siêu sao: Tôi đã rời đi thành phố B. Tôi bảo nhân viên gửi cho anh.
Tạ Hựu Địch: …
Cô ấy đi rồi?
Vì ràng buộc tình cảm mà bị ép đi à?
Hay là bị bối rối không muốn nhìn thấy anh?
Hoặc là cảm thấy anh đen đủi, ảnh hưởng sự nghiệp của cô phải không?
Tạ Hựu Địch hốt hoảng.
Trái tim như cắm một cây dao, đau.
Mười phút sau, anh rất nhanh ra quyết định. Kéo cửa ra, sải bước xuống lầu: “Manh Manh, mẹ biết sắp xếp hành trình của idol nhà mình không?”
Vấn đề này làm Tần Phương Manh, thân là người chủ trì super topic cảm thấy bị sỉ nhục.
“Vô nghĩa! Hôm nay con bé đi Bắc Kinh chụp tạp chí!”
Tạ Hựu Địch chỉ cảm thấy cảm xúc mênh mông, bản năng nói cho anh, hiện tại, lập tức, lập tức, anh muốn bay đến Bắc Kinh.
Tần Phương Manh vẫn là hiểu tính tình con trai nhà mình, thần sắc của anh lúc này làm người ta cảm thấy một tí xíu không thích hợp: “Con muốn làm gì đấy?”
Tạ Hựu Địch ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ biết cái gì gọi là liên luỵ cửu tộc không?”
Tần Phương Manh: …?
Tạ Hựu Địch: “Nếu từ sau hôm nay, mẹ bị Thịnh Lê Thư khai trừ khỏi fandom, hủy bỏ quyền hạn người chủ trì super topic của mình...”
Còn chưa dứt lời, Tần Phương Manh đã lạnh lùng nói: “Mẹ sẽ ly hôn với bố con ngay.”
Bố Tạ anh tuấn vừa từ phòng ngủ đang xuống lầu, còn mặc áo ngủ nghe được những lời này. Ông bước nhanh xuống, lẻn đến trước mặt Tạ Hựu Địch nổi trận lôi đình: “Có phải con lại chọc mẹ con không! Cái đồ không nhớ gì cả! Bố nói một lần cuối cùng, cái nhà này, trừ mẹ con ra, cái gì cũng có thể ném thùng rác, đặc biệt là con!”
Bố Tạ quay đầu, nháy mắt đổi mặt, dịu dàng bao dung dỗ dành: “Anh mua cho em mười cái túi, thu lại câu nói kia được không.”
Tạ Hựu Địch: “…”
Tình cảm bố mẹ còn cứng hơn vàng, đối với đứa con trai bất hiếu là anh mà nói, có lẽ cùng là một loại hình phạt hiện đại đó.
Đi đến cạnh cửa, còn mơ hồ nghe được Tần Phương Manh tủi thân oán giận ở trước mặt chồng: “Trừ khi nó mang Tiểu Thư về nhà ăn cơm, nếu không đừng mong được em tha thứ.”
-
Bắc Kinh.
Trạng thái làm việc của Thịnh Lê Thư như thần, cho dù có bao nhiêu lời đồn đại hỗn loạn, cô đều có thể hoàn mỹ hoàn thành tất cả yêu cầu quay chụp.
Hơn giờ tối, quay chụp viên mãn kết thúc.
Lúc này trợ lý mới nói cho cô: “Chị Tiểu Thư, có người tìm chị đó.”
Khi nhìn thấy người vô cùng đáng thương ngồi ở trong đại sảnh, Thịnh Lê Thư không thể tin nổi.
Tạ Hựu Địch đứng lên, mắt lộ ra tủi thân, câu đầu tiên là: “Sao Bắc Kinh lạnh thế, tôi không mang áo khoác, trái tim đều bị gió thổi lạnh.”
Thịnh Lê Thư khiếp sợ: “Anh? Sao anh lại tới đây?”
“Cô đã đồng ý với tôi, mỗi ngày ký tên một lần, không được quỵt nợ.” Tạ Hựu Địch nhỏ giọng nói, dáng vẻ quá ngoan.
Thịnh Lê Thư mềm giọng, đi về phía anh “Không phải nói với anh rồi à? Tôi sẽ để nhân viên gửi cho anh.”
“Ai muốn nhân viên chứ.” Tạ Hựu Địch rầm rì: “Phải để cô tự mình ký cho bản thiếu gia.”
Thịnh Lê Thư nhịn cười: “Được được được! Đến phòng tôi, tôi giáp mặt ký cho thiếu gia được chưa?”
Tạ Hựu Địch không tình nguyện mà “Ừ” một tiếng: “Thế còn tạm được.”
Hai người vào thang máy, chia ra đứng hai bên, ở giữa cách một khoảng.
Tạ Hựu Địch thoáng dựa ra sau, ánh mắt như đuốc, nhìn chằm chằm mái tóc dài mềm mượt và bóng dáng mảnh khảnh của cô. Anh không thể không thừa nhận, vào giây phút nhìn thấy cô, trái tim anh vốn rất kiên định. Nhưng lại không đủ kiên định mà càng muốn nhiều hơn.
Cậu chủ Tạ, từ nhỏ đến lớn đều ngợp trong vàng son, cũng không làm bản thân kìm nén.
Anh đột nhiên mở miệng, bình tĩnh, thương lượng, rồi lại ngầm có ý nhất định phải được: “Thịnh Lê Thư.”
“Hả?” Thịnh Lê Thư quay đầu lại.
“Chuyện tối hôm qua, không cần giải thích một chút à?” Anh chân thành hỏi.
Thịnh Lê Thư hiểu ra, trấn an anh: “Không có việc gì, không cần. Ê kíp của tôi sẽ xã giao, cũng sẽ không cho công bố chuyện anh không mặc quần lt. Anh không tạo thành rắc rối cho tôi, đừng nghĩ nhiều.” Cô nói đùa để giảm bớt sự căng thẳng của anh.
Tạ Hựu Địch bước về phía trước nửa bước: “Là cô tạo thành rắc rối cho tôi. Tôi yêu cầu cô cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”
“…??”
Tim đập như số thang máy tăng lên, càng lúc càng nhanh.
“Vậy anh muốn thế nào.” Thịnh Lê Thư mềm giọng: “Muốn câu trả lời thỏa đáng gì?”
Tác phong của Tạ Hựu Địch như núi lửa phun nham thạch, trước nay đều là nghĩ cái gì làm cái đó, một giây cũng không do dự, không cho bản thân hối hận. Anh không chính diện trả lời vấn đề này, mà buồn bã nói:
“Tôi đúng là từng có một đoạn thời gian làm cây si lốp xe dự phòng chịu nhục, nhưng tôi không hối hận. Tôi từng thích, từng làm, chưa bao giờ sẽ giấu giếm. Tôi cũng không cảm thấy mất mặt, nhìn thẳng vào lòng mình, thuận theo yêu thích của mình. Không có gì sai cả, sai là những người lừa đảo kia, là bọn họ khó coi. Tôi thẳng thắn, dám làm dám chịu.”
“Tôi chính là một người tùy tính lại không tùy tiện như vậy, có đôi khi rất phiền phức, nhưng chỉ cần bạn gái tôi cần, tôi nhất định sẽ xuất hiện ở bên người cô ấy đầu tiên. Mặc kệ gặp được chuyện gì, tôi đều sẽ không để cô ấy một mình đối mặt giải quyết.”
Ánh mắt Tạ Hựu Địch rất thẳng thắn nhìn về phía cô, hai giây tạm dừng, là mơ màng liên tục trong sáng, tựa như giờ phút này, tôi không để em một mình bị dư luận đồn đại vớ vẩn, cho nên đi tới bên cạnh em.
Không phải giống như, mà là, anh ám chỉ, mục tiêu chính xác.
Thịnh Lê Thư hơi ngây ra, giọng nói cũng có chút run: “Cho nên?”
Tạ Hựu Địch nhìn chằm chằm cửa thang máy, qua lúc lâu, tầm mắt lại chậm rãi dịch về mặt cô, lầm bầm lầu bầu: “Ngôi sao nữ bị chú ý đến thế à? Chỉ cùng nhau dạo chợ đêm, đã bị paparazzi chụp.”
Thịnh Lê Thư sửa lại nhanh mồm dẻo miệng trước kia, cơ hội khoe khoang tốt như vậy, cô tạm thời bỏ một lần, lựa chọn im lặng.
Không khí như đang thai nghén một cơn sóng thần.
Cô có thể có đoán ra, nhưng lại không dám xác định.
Giọng Tạ Hựu Địch trầm thấp: “Nếu, ngôi sao nữ bị cưỡng hôn, có phải fans của em sẽ bùng nổ không? À, còn có mẹ anh.”
Ngay vào lúc Thịnh Lê Thư ngây thơ chưa hiểu gì, trước mắt đã hơi tối xuống. Giây tiếp theo, cái ót bị một bàn tay vững vàng ôm lấy, đôi môi ấm áp của người đàn ông mạnh mẽ áp xuống.
Thịnh Lê Thư hoàn toàn sững sờ, đồng tử lóng lánh.
Tạ Hựu Địch vươn tay, lòng bàn tay che lên mắt cô, cắn mi dưới của cô hàm hồ nói: “Chưa từng hôn môi à, nhắm mắt lại.”
Từng quay qua cảnh hôn, nhưng chưa từng làm vậy với người khác phái ở ngoài.
Thịnh Lê Thư từ đầu đến cuối bị đàn áp bắt chẹt, trong đầu loạn như cào cào.
Lúc này, “Ting ting…”
Cửa thang máy giúp vui mở ra.
Mà ngoài thang máy, người quản lý, nhân viên công tác, đạo diễn, người bàn việc làm ăn, tươi cười đột nhiên im bặt, dần dần vặn vẹo thành vẻ mặt chấn động cùng loại với trời sụp đất nứt.
Lý trí Tạ Hựu Địch trở về ba phần, vừa định buông người ra.
Thịnh Lê Thư một tay nắm chặt cổ áo anh, đột nhiên kéo người về phía trước, giữ chặt không cho anh đi.
Khi răng môi chạm nhau, đến tiếng nói chuyện đều như than nhẹ: “Để cho bọn họ xem… Đây là câu trả lời em dành cho anh.”
Trước khi tin tức bùng nổ, để anh bùng nổ.
Tạ Hựu Địch lấy lại chủ đạo, ấn đóng cửa thang máy, cùng cháy với ngôi sao nữ ở bên trong.
“Ôi… em sắp không thở được.” Thịnh Lê Thư chịu thua trước, thể lực không chịu nổi.
“Thả lỏng, không phải anh đang thua à.” Cả người Tạ Hựu Địch giống như hòn đá, cục đá biết nở ra.
Tay Thịnh Lê Thư để ở cơ ngực anh, thở hổn hển không nghỉ: “… Anh nghĩ kỹ rồi chứ, ở bên em, phải bị fans của em giám sát. Đối với em không tốt, sẽ bị mắng, dáng người không tốt, sẽ bị mắng, xấu xí, cũng sẽ bị mắng.”
“Yên tâm, anh đối với em không tốt, mẹ anh là người đầu tiên không mặc kệ.” Tạ Hựu Địch dừng cái hôn lộn xộn, ở chỗ xương quai xanh của cô giọng anh trở nên khàn đặc: “Em thích anh chứ?”
“Em thích mẹ anh nha, bà ấy quá đáng yêu.”
“…”
Tạ Hựu Địch thầm nói được rồi thích mẹ mình, chẳng khác nào thích mình.
Anh cũng ra dáng ra hình mà phòng hờ: “Nếu về sau em rời khỏi anh thì chỉ có một lý do.”
“Cái gì?”
“Anh quá dính người, cũng quá thích mua quà cho người khác, nhìn thấy tốt đều muốn mua cho cô ấy. Người anh thích, xứng với tất cả những thứ tốt nhất trên đời này.” Tạ Hựu Địch tủi thân nói: “Anh muốn tốt với người con gái anh thích, mỗi ngày dính ở bên nhau, một phút cũng không thể chịu được việc cô ấy không để ý tới anh… Anh cũng muốn sửa, nhưng anh thử rất nhiều lần rồi, thật sự không đổi được.”
Thịnh Lê Thư ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, cười nói: “Ừm, tương lai để cho em kiểm nghiệm xem rốt cuộc anh dính người thế nào.”
Đầu lưỡi Tạ Hựu Địch lim nhẹ xương quai xanh của cô: “Đêm nay luôn đi. Anh sẽ biểu hiện thật tốt.”
Thịnh Lê Thư: “…”
Trong nhà cô nuôi hai con mèo đáng yêu.
Bắt đầu từ giây phút này, cuộc sống lại có thêm một con cún dính người.
Có mèo có chó, Thịnh Lê Thư nghĩ thầm đây cũng coi như cuộc đời mỹ mãn rồi.
- Hết truyện -