Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Lờ Aisu
Không nói gì xong biến mất, Moore thật sự làm người khác lo lắng…
№☆☆☆ hiss hiss hiss meow meow E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Có ai biết tình huống hiện tại không? Lòng như lửa đốt!
№☆☆☆ mày tới đánh bố hả E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Moore không phải nói hôm nay là ngày Chỉ huy ra tòa hả? Tới giờ vẫn chưa bắt đầu?
№☆☆☆ một con cá muối bự E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Có ai tới Tòa án chứng kiến không? Sự việc này liệu Tòa án có để người khác tới xem không? Càng nói càng sốt ruột!
№☆☆☆Jjkk E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Hẳn sẽ mở cho người khác tới xem, muốn hỏi các bạn nhỏ ở hiện trường một chút tin tức á!
№☆☆☆ một cây đại thụ với E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Moore thế mà vẫn chưa quay lại! Sốt ruột quá!
№☆☆☆ từ từ nha E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Xét xử mau mau kết thúc… Moore không lên để kể lại, chắc vì có quá nhiều việc cần chú ý…
Tôi cũng lo lắng nhiều thứ, quần chúng vây xem vẻ mặt chẳng hiểu gì, hoặc nói toàn bộ từ đầu tới giờ vẫn y như một giấc mơ…
Tóm lại là cho mọi người một liều an thần, kết cục vẫn rất tốt, chỉ là quá trình có hơi…
Có người tới kể quá trình hả? Tôi đây liền hoãn lại một chút…
№☆☆☆ chân trời trở về E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Thừa nước đục thả câu sẽ hư thận
№☆☆☆ Bạch Vân Nhai E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Nói một nửa xong phủi đít là cực kì quá đáng
№☆☆☆ là đại thụ nè E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Tôi thấy ba chữ “kết cục tốt”… Chỉ huy được thả tự do hả? Rốt cuộc Moore sử dụng biện pháp gì vậy, cực kì tò mò…
№☆☆☆ sao phải nghĩ vậy E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Là thật, thôi thì để bạn nhỏ ngồi quan sát hàng đầu kể cho các vị nghe một chút.
Chỉ huy vô tội được phóng thích, Tòa án giận nghiến răng kèn kẹt nhưng chẳng thể làm gì, vì chính bọn họ đã hứa với Moore như vậy.
Sáng sớm hôm nay tới xem Chỉ huy hầu tòa tôi còn mặt mũi uể oải lo lắng, cảm thấy Tòa án nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho Chỉ huy, dù sao cũng chẳng nghĩ ra nổi biện pháp khả thi nào cứu Chỉ huy ra. Tôi thậm chí còn nghĩ Moore nói vậy cốt cũng chỉ để an ủi mọi người thôi, chứ lúc này thì làm gì còn cách nào khác.
Sau đó tôi vào Tòa án thấy Chỉ huy mặt không cảm xúc ngồi ở khu dành cho bị cáo, toàn bộ hành trình không liếc mắt nhìn ai.
Moore và anh trai Chỉ huy ngồi một chỗ. Moore bên ngoài nhìn đẹp lắm, hơn nữa tôi thấy hơi kì quái, so với quần áo tùy ý ngày thường thì hôm nay Moore ăn mặc tỉ mỉ y như muốn tham gia vũ hội hay tiệc tối ấy, quần áo chọn lựa kỹ lưỡng làm người ta cảm thấy lạ.
Tiếp theo tới phần xét xử, Thẩm phán đọc rõ hành vi phạm tội của Chỉ huy, anh trai Chỉ huy ủy thác luật sư tới biện hộ nhưng luật sư dần bị Tòa án bức vào ngõ cụt, hoàn toàn không nói được gì. Tòa án lại theo quy trình, hỏi xung quanh xem Chỉ huy hay người nhà Chỉ huy có gì muốn nói hay không.
Tôi cảm thấy cực kì khổ sở, giờ tuyên án sắp tới nhưng Moore lại không hề có ý muốn can ngăn. Chỉ huy im lặng không nói gì, anh trai của Chỉ huy cũng vậy.
Sau đó Moore đứng lên có ý kiến.
Ngài ấy không phải người thân của Chỉ huy, Thẩm phán muốn từ chối yêu cầu thế nhưng anh trai Chỉ huy lại cảm thấy Moore có lời muốn nói, nhường cơ hội đứng lên cho Moore.
Không thể không thừa nhận anh trai Chỉ huy là một người cực tốt! Cái này là vô cùng tín nhiệm em dâu! Thẩm phán tuy cực kì khó chịu nhưng vẫn ngồi xuống lắng nghe xem Moore muốn làm gì.
Sau đó Moore rời khỏi chỗ ngồi, hướng tới chỗ Chỉ huy.
Binh lính Tòa án muốn ngăn cản nhưng Quốc sư lên tiếng nói Moore hiện giờ không có tính công kích, ma pháp đã gần như cạn kiệt không có cách nào cướp người, chỉ muốn tới chỗ bạn tốt nói mấy câu thôi.
Thẩm phán do dự một lúc nhưng cũng đồng ý.
Moore tới trước mặt Chỉ huy, Chỉ huy vẫn như cũ không nói câu nào. Tôi cho rằng đây vẫn là một màn bi kịch, nước mắt chưa kịp lau thì Moore cầu hôn Chỉ huy.
Cầu! Cmn! Hôn!
Toàn bộ đều hít một hơi khiếp sợ.
Ở nhà giam Chỉ huy từng từ chối, thế nhưng hiện tại nhịn không được đáp ứng rồi!
Hai người đã vượt qua vạch giới hạn mà ân ái!
№☆☆☆ bánh chó ăn thật ngon gâu gâu E-- :: nhắn lại ☆☆☆
???? Cái bước ngoặt gì đây?
№☆☆☆ tôi dưới tàng cây chờ em với E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Tình huống vậy là sao? Chỉ huy chịu khuất phục rồi? Cảm thấy có gì đó mà chúng ta không hề hay biết.
№☆☆☆ chỉ cần mày chạy trốn thật nhanh với E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Tò mò xem Moore làm gì mà Chỉ huy đáp ứng…
№☆☆☆ sao phải nghĩ vậy E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Tò mò +
№☆☆☆ học nhiều hơn E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Summon Moore!
№☆☆☆ remote của tôi đâu E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Đừng gọi, người ta bận đi kết hôn rồi
№☆☆☆ mùa đông mỉm cười E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Lầu trên nghĩ cái quần què gì vậy? Chỉ huy vừa mới đồng ý thôi, sao Moore chưa gì đã vội vàng kết hôn rồi?
№☆☆☆Wjki E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Ừm… Sau khi Chỉ huy đồng ý lời cầu hôn của Moore cả hội trường đều ngu hết người, choáng váng một lúc mới mời người của Giáo đình tới nghĩ ra kế sách ngăn cản.
Lão nói Tòa án chấp nhận hôn nhân trải qua chúc phúc, hôn ước miệng của Moore và Chỉ huy không được chấp thuận.
Sau đó tôi thấy Moore quay lại với nhóm Thần quan tại hội trường, ngài ấy yêu cầu một người chứng hôn tại đây, ngay lập tức làm việc.
Sau đó chúng tôi há hốc mồm chăm chú nhìn… Moore cứ như vậy… Kết hôn với Chỉ huy…
№☆☆☆ ăn sủi cảo E-- :: nhắn lại ☆☆☆
№☆☆☆ nước lọc của tôi E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Năng lực tác nghiệp của Moore có hơi…
№☆☆☆gai E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Chúc mừngggggggggggg!
№☆☆☆_ E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Mặc kệ, cứ chúc trưởng quan và Moore trăm năm hạnh phúc đã!
№☆☆☆WEDa E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Trời má, cuối cùng tôi cũng sống được qua cái ngày thấy hai người họ cưới nhau!
№☆☆☆waww— E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Chỉ có tôi là tò mò chuyện gì đã xảy ra hả? Chỉ huy lật mặt cũng nhanh quá, hai ngày qua rốt cuộc xảy ra cái gì….
№☆☆☆ ăn ngon ngon E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Nghĩ tới phương pháp vứt sạch mặt mũi Moore nhắc đến… Ừm…
№☆☆☆ di tích cổ E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Sinh… Sinh lít nhít…
№☆☆☆ ta đây tùy tiện đoán mò E-- :: nhắn lại ☆☆☆
Bậy nào! Các mày đừng có nói linh tinh!
№☆☆☆ thừa máu E-- :: nhắn lại ☆☆☆
…. Không đáng sợ vậy đâu, thật ra tôi vì chuyện này mà cần bàn bạc thêm với vài người, cho nên mới đột ngột vậy.
Tôi không phải cứ đùng đùng như thế cầu hôn Arthur, mà vẫn có vài lời phía trước.
Trước đó tôi cảm thấy Arthur không ít khuyết điểm, quá mức cổ hủ, chính trực, thiện lương, khiêm tốn, hoàn mỹ như con rối gỗ cao cao tại thượng được cung phục ở Thánh đường, mà Arthur hiện tại vừa lúc bù vào khuyết điểm, nên tôi không có lý do gì không mà không thích anh.
Hiện tại có thể anh vẫn nghi ngờ, như cũ không ngẩng lên nhìn tôi, cũng không nói chuyện với tôi.
Tôi chỉ có thể một lần thành thật đem những thứ tôi nghĩ trong lòng nói ra, kể cả việc vì sao trước kia tôi luôn trốn tránh hay thậm chí muốn quên hết sự việc năm đó nói cho anh.
Thật ra từ lần đầu nhìn thấy Arthur ở pháp đoàn, tôi cũng hơi hơi thích anh rồi.
Chỉ là lúc đó có thiện cảm với anh cũng là hiển nhiên, chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ một thánh kỵ sĩ trẻ tuổi ưu tú chính trực thôi. Chúng tôi vai kề vai chiến đấu, ở Alborg thì Arthur thành ân nhân cứu mạng của tôi, tôi khâm phục anh, kính trọng anh, sau khi biết anh sử dụng cấm thuật… Tôi… Chỉ hơi khó hiểu…
Sao con người ấy lại có lúc ngu ngốc như vậy, vì người khác mà tổn hại mạng sống mình…
Nhưng khi ấy… Tôi đặt giả thiết nếu người chết là Arthur thì sao…
Tôi đại khái cũng vậy, đây là người duy nhất mình không thể vụt mất.
Tôi nghĩ, thẳng thắn với nhau là biện pháp duy nhất, tuy Arthur vẫn không nhìn tôi nhưng tôi đã nhận ra thần sắc có chút thay đổi rồi, không phải cái loại mừng rỡ như điên mà là… Thần sắc khi dục vọng sâu thẳm nhất được thỏa mãn…
Vì thế tôi hỏi anh, anh có muốn kết hôn cùng tôi không.
Tôi nhìn ra Arthur muốn từ chối, anh kiệt sức chống lại lời lải nhải của ác ma, mà khi anh chuẩn bị từ chối thì tôi đưa ra cái yêu cầu ti tiện này.
Tôi yêu cầu anh nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói chuyện.
Thật ra trước đó tôi đã để ý Arthur không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nói chuyện, đối với cái người quanh năm nghiên cứu ma thuật đen như tôi đương nhiên biết cái này mang hàm ý gì.
Khi anh nhìn vào mắt tôi, anh sẽ không thể khắc chế dục vọng của mình.
Nói thật đây là một biện pháp chẳng đâu vào đâu, nếu không thành công thì cái kết của Arthur sẽ không hề tốt đẹp, nếu thành công thì Arthur sẽ giận tôi một thời gian dài.
Cũng may Arthur im lặng một hồi lâu thì cũng ngẩng đầu lên.
Tôi hít sâu một hơi, lấy sức nhả từng chữ: Dưới danh nghĩa của Thần, anh có nguyện ý kết hôn với em không?
Anh nhìn tôi với vẻ mặt thống khổ giãy dụa, qua một lúc lâu Thẩm phán nhịn không được lên tiếng muốn dừng trò hề này lại, Arthur mới thấp giọng trả lời.
“Tôi nguyện ý.”
№☆☆☆ Hoa tường vi trắng E-- :: nhắn lại ☆☆☆