Dư Điền Điền chưa từng gặp kẻ nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy.
Cô đứng đó ngỡ ngàng chừng vài giây, dĩ nhiên một chữ cũng không nói được thành lời.
Trương Giai Tuệ chậm rãi mở hộp bánh pizza, trông kìa mười ngón tay thon dài được chăm sóc thật tinh xảo.
Cô ta còn tận tay bóc từng miếng bánh, sau đó ngẩng đầu cười hỏi Dư Điền Điền: “Y tá Dư, một mình tôi cũng không ăn hết đống bánh pizza này, cô có đói không? Nếu đói, có muốn nếm thử một miếng không?”
Dư Điền Điền xiết chặt nắm đấm trong lòng tay.
Trương Giai Tuệ còn đang cười, vừa cười vừa làm ra vẻ thoải mái, dùng giọng điệu hơn người nói tiếp: “Đây là loại bánh mới của Pizzahut, y tá Dư cô nói cô chưa ăn bao giờ vậy thì đừng khách sáo, tới đây, ăn thử xem sao.”
Từng câu từng từ đều bao hàm ý thân thiện rồi lại như đang chế nhạo cô.
Dư Điền Điền biết bản thân mình trong mắt cô ta chi là kẻ nghèo hèn như những y tá khác, cầm số tiền lương ít ỏi mà tiết kiệm sống qua ngày.
Mặc dù quả thật cô ta là y tá trưởng nên có rất nhiều tiền, nhưng thái độ của cô ta vô cùng kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức Dư Điền Điền từ trước đến nay vốn hiền lành chưa từng ra tay đánh người bao giờ, lần này cũng vô cùng muốn động thủ đánh người.
Đương nhiên, Dư Điền Điền không chỉ nghĩ mà cô thật sự đã làm vậy.
Nhưng cô cũng chỉ tiến lên mấy bước sau đó dùng một tay thể hiện công phu mà thôi, Dư Điền Điền lật tung hộp bánh Pizza kia, Trương Giai Tuệ tránh không kịp, liền bị những miếng pizza đang còn nóng hổi trong hộp văng hết lên người.
Cô ta hét lên một tiếng, nhanh chóng chống tay vịn vào bàn đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn chiếc áo lông trắng bị đổi màu do dính đầy dầu mỡ thì vẻ mặt cũng nhanh chóng méo xẹo lại.
“Có phải cô bị điên không?” Cô ta xanh mặt ngẩng đầu nhìn Dư Điền Điền lớn giọng quát, “Dư Điền Điền cô lên cơn à? Cô đang làm gì vậy!”
“Làm chuyện tôi phải làm từ lâu rồi nhưng không có can đảm làm.” Dư Điền Điền mặt không biến sắc đáp trả, tiếp theo cô cầm mấy miếng bánh pizza còn xót lại trên bàn, ném thẳng vào mặt Trương Giai Tuệ.
Sau đó cô liền xoay người bỏ đi, không thèm để ý Trương Giai Tuệ đang ở phía sau lớn giọng nói sẽ không để cô tiếp tục sống yên ổn tại bệnh viện.
Cô biết Trương Giai Tuệ đang nghĩ gì, lúc trước khi danh sách được thông báo thì cô không lên tiếng, cũng không nói với bất kỳ ai báo cáo tổng kết kia là do cô viết. Nay đã qua hơn nửa tháng, bỗng nhiên cô lại nói Trương Giai Tuệ cướp thành quả lao động của cô thì ai tin?
Đổi lại nếu cô là người qua đường nào đó, cô cũng sẽ không tin.
Trong nháy mắt, Trương Giai Tuệ vọt tới cửa văn phòng, tức giận đến mức liều lĩnh nhìn bóng lưng Dư Điền Điền quát: “Dư Điền Điền, nếu như cô không muốn cho thì sao không nói sớm! Bây giờ cô làm như vậy là có ý gì? Cô có thấy mất mặt không?”
Thì ra cô ta muốn ngả bài với cô rồi.
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, đám y tá túm năm tụm ba tụ tập cùng nhau nói chuyện phiếm, có y tá đang ngồi ngủ gật trên bàn, có người thì đang bận rộn.
Nhưng Trương Giai Tuệ lại hét lớn như vậy, mọi người đều liếc mắt quay đầu nhìn lại.
Dư Điền Điền dừng bước lại, chậm rãi xoay người lại nhìn cô ta, “Cô nói tôi không biết xấu hổ?”
Trên thế giới này đôi khi có những chuyện làm cho người ta không phân rõ đen trắng xấu tốt, bởi luôn có những kẻ rõ ràng làm việc xấu nhưng lại dùng cách thức của mình để che mắt người khác.
Trên hành lang mọi người đều quay ra chứng kiến một màn này.
Mọi người đều thấy trên chiếc áo lông trắng của Trương Giai Tuệ có vết dầu mỡ thật thu hút và bóng dáng Dư Điền Điền đang chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Dư Điền Điền cười, nhìn Trương Giai Tuệ lạnh lùng nói: “Có cấp trên không biết xấu hổ như cô, công việc này tôi cũng không muốn làm nữa.”
Cô kéo chiếc mũ y tá đang đội trên đầu xuống, mặc kệ mấy chiếc cúc mũ đang cố thoát ra, mang theo bao nhiêu sợi tóc mới có thể làm cho đầu cô đau như vậy, nhưng cô cũng không do dự mà ném thẳng cái mũ xuống đất.
“Đời này gặp được cô đúng là may mắn lớn nhất của tôi, bằng không tôi cũng không biết trên thế giới này còn có người hèn hạ vô liêm sỉ ích kỷ tự lợi tiểu nhân như cô. Trương Giai Tuệ, những gì cô đã làm, trời cũng biết. Tôi sẽ chờ xem cô có kết quả gì tốt.”
Câu nói cuối cùng gần như là nghiến răng mà nói ra.
Dư Điền Điền lấy tư thế của người thắng cuộc xoay người bỏ đi, trong đầu các dây thần kinh đang rất căng thẳng, vì thế cô căn bản không nghe rõ Trương Giai Tuệ đang la hét cái gì sau lưng cô.
Cô tự nói với bản thân mình, phải cách xa người này ra một chút.
Nếu như không bỏ đi, cô thật sự không thể nào giữ được bình tĩnh mà xúc động muốn nhào lên đập cho cô ta một trận.
Mặc dù bỏ đi với tư thế là người chiến thắng, nhưng chỉ có cô mới biết, thật ra cô mới là kẻ thất bại.
Vừa bước vào thang máy, Dư Điền Điền liền khóc òa lên.
Cô sợ bộ dáng chật vật khóc lóc của mình nếu ra khỏi thang máy sẽ dọa các y tá bác sĩ thậm chí là bệnh nhân, cho nên hai mắt đẫm lệ mơ màng cô ấn nút lên tầng cao nhất.
Giờ phút này, trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ đang lướt qua.
Nếu nói cô ngả bài với Trương Giai Tuệ thì có hối hận không? Trước đây lại làm như thánh mẫu không vạch trần bộ mặt thật của cô ta có hối hận không? Nếu trước đây chịu nhịn nhất thời bây giờ lại không nhịn được mà vạch mặt cô ta có hối hận không?
Câu trả lời đều là không.
Điều duy nhất cô hối hận, chính là trong cơn giận dữ cô đã ném chiếc mũ y tá xuống đất.
Cô bước ra khỏi thang máy, lên tới tầng cao nhất nơi gió lạnh đang rít gào, vì đang là mùa đông giá rét nên trên sân thượng tầng mười hai không có một bóng người.
Khuôn mặt đẫm nước mắt lại bị gió lạnh tạt qua đau rát nhưng cô vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Mày khóc cái gì hả Dư Điền Điền? Cô tự hỏi bản thân.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện cô hiểu rõ nhất chính là khóc coi như biểu hiện của kẻ yếu, khi con người ta đến bước đường cùng mới khóc. Nếu là những người mạnh mẽ, họ sẽ nén nước mắt nuốt vào lòng, bởi vì dù bạn khóc, mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi, tại sao không dùng thời gian khóc đó mà đi làm chuyện khác có ích hơn?
Nhưng cô không ngăn được mình, nước mắt cứ theo nhau rơi xuống.
Cô khóc vô cùng đau lòng, gục mặt xuống lan can trên sân thượng, cô chỉ cảm thấy trời đất này rộng lớn quá nhưng không biết ngày mai của cô sẽ thế nào.
Đang giãy giụa trong cơn đau khổ cùng mơ màng hoang mang thì bỗng nhiên cô nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng ai đó.
“Dư Điền Điền…”
Hai mắt đẫm nước mắt cô quay đầu lại, chợt nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa sân thượng, đó là một người mặc áo blouse trắng đến chói mắt, gió lạnh vù vù thổi qua cả người anh giống như một con hạc trắng sắp bị gió thổi cuốn đi mất vậy.
Khi Trần Thước đang ăn cơm ở văn phòng, chợt nghe mọi người nói Dư Điền Điền đã cãi nhau với Trương Giai Tuệ.
Ca phẫu thuật buổi sáng kết thúc hơi muộn, khi anh ra khỏi phòng giải phẫu thì cangteen đã không có thức ăn. Anh đành buồn bực lôi gói mì tôm trong ngăn kéo ra, vừa mới ngâm mì xong, còn chưa kịp ăn đến miếng thứ hai, liền nhìn thấy cô y tá khoa nhi họ Bạch luôn ăn cơm trưa cùng Dư Điền Điền chạy nhanh qua văn phòng anh.
Sau đó anh liền nghe thấy tiếng cô thở hồng hộc giọng nói lại rất lo lắng: “Lục Tuệ Mẫn, không xong rồi, Tiểu Ngư cãi nhau một trận ầm ĩ với y tá trưởng, bây giờ không biết cậu ta đã đi đâu! Cậu ta có tới tìm cậu không?”
Trần Thước cứng tay lại, sợi mì đang bốc khói cứ đứng im trong không trung.
Anh bất chấp cái bụng đói đang ồn ào kháng nghị, lúc này nhanh chóng buông đũa xuống đi ra khỏi văn phòng, anh hỏi Tiểu Bạch: “Dư Điền Điền cãi nhau với y tá trưởng sao?”
Tiểu Bạch gấp đến độ muốn khóc:
“Đúng vậy cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc chúng tôi vừa ăn cơm xong ra khỏi cangteen vẫn bình thường, khi vào thang máy liền gặp y tá trưởng vừa đi lấy Pizzahut bên ngoài, thì bỗng nhiên Tiểu Ngư bắt đầu nói mấy câu chế nhạo nhằm vào y tá trưởng. Sau đó vừa tới tầng bốn, cô ấy liền chạy vào văn phòng y tá trưởng, lúc đi ra thì cả người y tá trưởng đều ngập mùi dầu mỡ của bánh Pizza —— “
“Vậy cô ấy đâu rồi?” Trần Thước cắt ngang lời Tiểu Bạch.
“Tôi không biết, cô ấy vứt mũ y tá xuống rồi bỏ đi, chúng tôi vừa xuống lầu tìm cô ấy nhưng cũng không tìm được. Tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ đi tìm Lục Tuệ Mẫn, dù sao hai cô ấy cũng ở chung với nhau…”
Không đợi Tiểu Bạch nói hết, Trần Thước đã xoay người bỏ đi rồi.
Môi anh mím chặt, lông mày cũng chau lại, đôi mắt âm u.
Trong lòng anh hung dữ mắng Dư Điền Điền, đây là lúc thích hợp để cô cãi nhau với cô ta sao?!
Có tác dụng gì chứ?
Báo cáo tổng kết cuối năm sẽ lấy lại được?
Trong đầu cô gái kia có những gì vậy? Bã đậu sao hay là chân gà vắt chanh nướng?
Thật ngốc!
Trần Thước vọt vào thang máy, muốn xuống lầu dưới tìm Dư Điền Điền, nhưng ngón tay vừa định chạm vào nút tầng một thì chợt ngừng lại, cuối cùng anh vươn tay chạm vào con số mười hai.
Anh vốn đang rất tức giận, vừa thấy mặt đã muốn hung hăng mắng Dư Điền Điền một trận mắng cô không suy nghĩ làm việc lỗ mãng.
Nhưng với mấy chục giây ngắn ngủn đứng trong thang máy, anh bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện hôm trước của hai người trên sân thượng.
Hôm ấy khi anh và Dư Điền Điền đi từ sân thượng xuống cũng đứng trong thang máy này. Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh nói từ nhỏ đến lớn cha mẹ cô đều bận rộn với công việc của họ, nên chưa từng đưa cô đi du lịch lần nào.
“Từ nhỏ đến giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi đó là có thể nhìn một trận tuyết rơi chân chính, đáng tiếc là ở Phương Nam không có tuyết, cha mẹ vì quá bận nên không thể thực hiện nguyện vọng này của tôi.” Dư Điền Điền giọng nói rất nhẹ, ánh mắt cũng dịu dàng chớp chớp, “Cho nên tuy rằng tôi rất muốn đoạt lại báo cáo tổng kết kia về, nhưng nhờ nó thì có thể thực hiện được nguyện vọng của hai đứa nhỏ, tôi muốn giúp bọn họ thực hiện điều đó. Tôi hi vọng hai đứa có thể bù đắp tiếc nuối của tôi, được ngắm một trận tuyết rơi thực sự, dù ở Phương Nam cũng có thể nhìn thấy tuyết rơi.”
Cô còn cong khóe miệng cười tươi với anh, lúc ra khỏi thang máy thì vẫy tay chào tạm biệt anh, cô còn nói năm sau sẽ trả lại cho anh một báo cáo tổng kết xuất sắc hơn, để không phụ lòng anh đã phê bình hướng dẫn cô.
Khi đó cô cười giống như con thỏ nhỏ, ánh mắt sáng ngời, trong mắt lại có thứ ánh sáng lấp lánh nào đó.
Đó là lần đầu tiên Trần Thước biết, thì ra lòng tốt là một viên ngọc sáng, khi bạn được tận mắt chứng kiến vẻ đẹp của nó thì sẽ không thể dời mắt được.
Anh lại nhớ tới buổi tối hôm anh đưa cô đi nhìn rõ bộ mặt thật của Trương Giai Tuệ, cô đứng trong công viên ánh mắt mơ màng mà tự coi thường bản thân mình, thì anh liền cảm thấy lo lắng rối bời, hoàn toàn không thể thả lỏng được.
Không phải như vậy.
Người tốt không thể nhận kết cục như vậy.
Thang máy dừng lại ở tầng mười hai.
Khi anh bước lên sân thượng, vừa nhìn thấy cô đang gục mặt xuống lan can hai bờ vai run rẩy thì tất cả cảm xúc trong anh chợt ngừng lại.
Cô là một người rất nhỏ, cái đầu nhỏ, trái tim nhỏ, cả người đều rất nhỏ bé.
Gió thổi mái tóc cô tung bay, thổi tung cả đồng phục y tá màu trắng của cô, giống như sắp thổi bay cả người cô vậy. Anh liền bắt đầu lo lắng, thân thể cô gầy nhỏ như vậy, có thể nào sẽ bị gió thổi bay mất không?
Anh từ từ gọi tên cô, Dư Điền Điền.
Cô gái kia dường như đang rất sợ hãi, theo bản năng xoay đầu nhìn anh, không ngoài dự đoán trên mặt cô toàn là nước mắt.
Trái tim của anh thắt lại, chợt có một cảm giác rất kỳ lạ làm anh thấy không thoải mái.
Giống như có người đang dùng tay bóp nát trái tim anh vậy, rất đau, đau đến mức không thể thở được.
Anh sẽ không an ủi cô, vì chính anh cũng đang rất đau lòng, vì vậy khi anh nhấc chân đi về phía Dư Điền Điền, anh vừa đi vừa nói: “Khóc, khóc cái gì mà khóc? Sao cô không nghĩ lúc cô đang khóc thì có kẻ đang cười?”
Khi anh đến gần cô, thấy rõ vẻ mịt mờ trong đôi mắt cô, cũng thấy rõ khuôn mặt cô đã đỏ lên vì gió thổi mạnh.
Thật ngốc nghếch.
Khó coi chết đi được.
Vẻ mặt anh rất tệ, vô cùng không tình nguyện lấy khăn tay của mình ra, đó là một chiếc khăn tay dạng vuông màu xanh thẫm, “Đây, dùng xong nhớ giặt sạch cho tôi, nó đắt lắm đấy, đây là quà sinh nhật người ta tặng cho tôi.”
Nói xong anh còn bổ sung thêm một câu: “Không phải tôi muốn quan tâm cô, mà vì tôi thấy cô khóc trông xấu quá, không thể chấp nhận được. Vậy nên cô cũng không cần cám ơn tôi đâu, tự cảm ơn mình vì đã khóc quá xấu xí nên mới được dùng khăn của tôi đi.”
“…”
Dư Điền Điền không biết vì sao cô bỗng nhiên không muốn khóc nữa, cô tự hỏi bản thân bây giờ đang muốn làm chuyện gì nhất, đáp án dĩ nhiên là đem đống nước mắt nước mũi bẩn chùi hết lên cái khăn tay này, sau đó ném thẳng vào khuôn mặt đáng ghét kia cho đỡ ngứa mắt !!!