Sau khi Trần Thước đi làm, Phùng Tử Cận cũng rời đi.
Trần Hi quyết tâm không cho anh ở lại, liền muốn phân rõ giới hạn với anh, anh cũng biết nhiều lời không có tác dụng, thoải mái mà rời đi.
Từ sáng đến giờ vẫn ở cạnh Trần Hi, Dư Điền Điền nhanh chóng nói: “Hôm nay chị trực đêm, ban ngày chị ở nhà với em, không bằng chị đưa em đi tiễn Phùng tiên sinh nhé?”
Trần Hi lắc đầu, “Em cũng không tiện đi lại, nên không cần tới tiễn anh ấy đâu chị.” Cô ngẩng đầu nhìn Phùng Tử Cận đang đứng trước cửa ra vào mà mỉm cười, “Anh sẽ không để tâm chứ?”
Phùng Tử Cận chạm mắt nhìn cô, một lát sau cũng cong khóe miệng đáp, “Không sao, em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Anh đẩy cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn nghe thấy câu “Bảo trọng” rất nhỏ của Trần Hi, có vài giây chợt dừng bước, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại .
Lời bảo trọng chỉ nói khi hai bên xa nhau mãi mãi không bao giờ gặp lại, anh không muốn như vậy.
Bởi vì bọn họ sẽ gặp lại nhau nhanh thôi.
Trên khóe môi Phùng Tử Cận vẫn mang theo một nụ cười như có như không, nhịp chân rời đi cũng bình tĩnh, không nhanh không chậm.
Dư Điền Điền ôm Hot dog ngồi bên cạnh Trần Hi, sau khi Phùng Tử Cận đóng cửa rời đi liền nụ cười kia cũng biến mất trong nháy mắt, dường như cô đã hiểu.
Cô nghĩ ngợi, rồi đẩy Hot dog ra, thấp giọng hỏi Trần Hi: “Nếu luyến tiếc tại sao còn đuổi anh ấy đi?”
Trần Hi nói: “Anh ấy có tương lai sáng lạn, lại vì một người tàn phế như em mà chậm trễ cả đời, không đáng chút nào.”
Hai chữ “Tàn phế” khiến người ta đau lòng đến cỡ nào chứ!
Dư Điền Điền nhíu mày, “Vì sao lại hạ thấp bản thân mình như vậy? Anh trai em nghe thấy sẽ cảm thấy buồn lắm có biết không.”
“Em sẽ không nhắc chuyện đó trước mặt anh hai đâu, chị yên tâm đi, chị Dư.” Trần Hi cười mang theo chút áy náy, “Chỉ là trong lòng em hiểu rõ, dù em có thừa nhận hay không, sự thật vẫn là như vậy.”
Đời này, ngoại trừ là gánh nặng của những người bên cạnh thì cô không thể làm được gì nữa.
Tuy chỉ là cô gái mới hai ba hai tư tuổi, trên gương mặt còn chưa biến mất những nét ngây thơ của tuổi trẻ, nhưng sự dịu dàng trong đôi mắt sáng ngời kia lại ẩn chứa một cảm giác đau thương trưởng thành trước tuổi.
Trần Hi thực tế đến đáng sợ, cũng tự ti đến đáng sợ.
Dư Điền Điền kinh ngạc nhìn cô, cúi đầu cầm lấy tay cô, sau một lúc mới thấp giọng nói: “Đối với anh trai em mà nói, trước giờ em không phải gánh nặng của anh ấy, mà là hi vọng của anh ấy, là đứa em gái anh ấy luôn nhớ nhung trong lòng… Trước kia chị đã nghe anh ấy kể về em rất nhiều lần, khi đó đã từng nghĩ, nếu một ngày có thể tận mắt gặp em, vậy thì thật là tốt.”
“…”
“Cho nên bây giờ chúng ta đã gặp rồi, em cũng muốn ở lại đây, sau này chị và Trần Thước sẽ cùng nhau chăm sóc em.” Cô vỗ vỗ mu bàn tay của Trần Hi, cong khóe miệng cười, “Chúng ta đừng nói mấy chuyện buồn nữa, em xem em trở về anh trai em vui đến cỡ nào kìa, chẳng lẽ đây còn không tính là lập công lớn à?”
Cô cao giọng gọi Hot dog đang trong thư phòng ra, cậu chàng vẫy đuôi hưng phấn sủa vài tiếng mà chạy ra.
Dư Điền Điền nâng chân trước của nó lên, đặt trên đùi Hi Hi, “Đây là em gái bảo bối của chủ nhân mày, sau này mày sẽ ở chung với cô ấy, từ từ bồi dưỡng tình cảm, ok?”
Hot dog hai mắt đảo lia lịa, tò mò nhìn cô gái kỳ lạ đang ngồi trên ghế.
Trần Hi cong khóe miệng cười, dáng vẻ hòa nhã, ánh mắt dịu dàng. Cô nhớ anh hai đã kể, Hot dog là vì cô mới xuất hiện ở đây.
Cẩu cũng có linh tính của cẩu, bốn mắt nhìn nhau, nó do dự trong chốc lát, rồi chợt nhẹ nhàng áp đầu đặt lên đùi Trần Hi. Trần Hi mỉm cười, đưa tay gãi ngứa ở cổ cho nó, cậu chàng rên hừ hừ tỏ vẻ rất hưởng thụ.
Dư Điền Điền vừa vui vẻ vừa hâm mộ, bĩu môi nói: “Chó thối, trước đây tao phải mất một tuần hầu hạ mày, mày mới cho tao sắc mặt tốt …”
Trần Hi không nhịn được, lập tức bật cười thành tiếng.
Khúc mắc nhiều năm rốt cuộc cũng cởi bỏ, vì vậy tâm trạng bác sĩ Trần rất thoải mái, tính cách khó chịu cũng giảm bớt đi nhiều.
Đem tâm trạng sung sướng tới bệnh viện, gặp ai anh cũng chào: “Hi, buổi sáng tốt lành!”
Vậy mà hành động này hù chết cả đám người.
Buổi trưa lúc ăn cơm, trong cangteen một đám bác sĩ y tá khoa ngoại bàn luận xôn xao.
Đồng chí Giáp nói: “Mấy người có nhận ra hôm nay bác sĩ Trần đáng sợ hơn mọi hôm không! Anh ta nhìn tôi rất dịu dàng, sáng nay còn chúc tôi buổi sáng tốt lành, gặp ngoài hành lang còn cười tủm tỉm hỏi ca phẫu thuật của bác sĩ Lý có thuận lợi không, tôi vừa nói rất tốt, anh ta còn bảo tôi đã vất vả rồi!”
Đồng chí Ất nói: “Việc đó chỉ bé bằng cọng lông thôi! Hôm nay tôi dậy muộn, buổi sáng vừa lúc đến phòng trực, chưa ăn sáng nên sắc mặt không tốt lắm. Anh ta thấy thế thì gọi tôi lại, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi nói chưa kịp ăn sáng nên hơi bụng hơi khó chịu, anh ta còn chia nửa chiếc bánh bao của mình cho tôi nữa đấy!”
Đồng chí Bính nói: “Kinh dị nhất là sáng nay lúc đang trong ca phẫu thuật, anh ấy kêu tôi đưa dao giải phẫu qua, lúc đó tôi đang lơ đãng, tiện tay đưa kim khâu cho anh ta! Tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ mắng chết tôi, cuối cùng anh ta tự lấy dao giải phẫu, sau đó nhìn vẻ mặt hoảng sợ của tôi, còn an ủi tôi nói không sao đâu, lần sau phải chú ý hơn!”
Đồng chí Đinh ậm ừ không nói gì.
Giáp Ất Bính cùng nhau quay đầu đi nhìn chằm chằm cô, “Này, cậu không có gì muốn nói sao?”
Đồng chí Đinh gương mặt tuyệt vọng nhìn đằng sau các cô nói, “Tôi, tôi muốn nói… Trần, chào bác sĩ Trần!”
Mọi người cùng nhau quay đầu lại, liền phát hiện người vẫn đứng sau các cô nghe đoạn hội thoại từ nãy giờ là bác sĩ Trần giờ đây đang cầm đĩa cơm nheo mắt cười.
Giáp: “…”
Ất: “…”
Bính: “…”
Mọi người đều thầm nghĩ thôi thảm rồi, lần này khủng long nhất định sẽ nổi giận, ai ngờ Trần Thước lại không tức giận chút nào, chỉ là cười hỏi: “Thì ra trong lòng các cô nghĩ tôi hung dữ như vậy?”
Đám quần chúng: “Không, không không không!”
Trong lòng cả đám đều là cảm thấy nước mặt tuôn rơi.
Trần Thước gật gật đầu, đăm chiêu nói: “Tôi cũng không phải loại người không chịu tiếp thu ý kiến, sau này tôi sẽ cố gắng sửa.”
Anh lại còn cười một cái rất dịu dàng, bưng đĩa đi vừa nói: “Mọi người cứ từ từ ăn, ăn uống vui vẻ nhé!”
“…”
Để lại đằng sau một đám người càng thêm hoảng loạn.
Sau khi trở lại văn phòng, Trần Thước gọi điện thoại cho Dư Điền Điền liền hỏi, “Anh thật sự hung dữ như vậy à? Mọi người đều rất sợ anh?”
Dư Điền Điền đi đến trước ban công, tức giận nói: “Giờ anh mới biết à? Anh suốt ngày trưng ra bộ mặt hung thần giết người, vẻ mặt thì đáng ghét, không biết đám y tá ở khoa ngoại sợ anh cỡ nào phải không! Chính là hận không thể cách xa ngàn dặm, tốt nhất cả đời này đừng nói chuyện.”
Trần Thước cười tủm tỉm, “May là em ở khoa nhi, nếu không em cũng cách xa ngàn dặm với anh, vậy thì sao có hôm nay !”
Dư Điền Điền đỏ mặt, chột dạ nói: “Hôm nay cái gì? Hôm nay làm sao chứ ? Tuy rằng em không ở khoa ngoại, nhưng em cũng rất muốn cách xa ngàn dặm với anh đấy, anh không biết hồi đó anh đối xử với em tệ thế nào đúng không? Anh hại e mất mặt trước nhiều người như vậy, nói em không có điểm gì tốt, anh quả thực chính là —— “
“Quả thực chính là tội ác tày trời.” Trần Thước tốt bụng giúp cô bổ sung nốt, “Đương nhiên là tội ác tày trời, lại còn không biết thương hương tiếc ngọc, làm em mất mặt thì thôi đi còn hung dữ với em, phá nát lòng tự trọng của em, quả thực rất quá đáng!”
“…” Trong lòng vốn đang có một bụng đầy cơn tức muốn xả, nghe anh nói vậy Dư Điền Điền cũng không nói được gì nữa.
Trần Thước ở đầu dây bên kia nở nụ cười, sau vài phút mới thoải mái nói: “Dư Điền Điền, nếu sớm biết hôm nay anh sẽ yêu em như vậy, nhất định từ lần đầu gặp em ngoài siêu thị, anh sẽ mặt dày mà theo đuổi em cưng chiều em.”
Ngày đông ánh nắng ấm áp chiếu tới, những tia nắng từ ban công xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, nhìn từ đây cả thành phố dường như ấm áp hơn, tràn ngập vẻ đẹp dịu dàng như ánh nắng vàng rực rỡ.
Cách đó không xa là hồ nước trong xanh, xung quanh hồ đập vào mắt người là một hàng cây xanh tươi um tùm, bên cạnh là những tòa nhà cao tầng san sát nhau, xa xa là ngọn núi như ẩn như hiện…
Mùa xuân sắp tới, vạn vật đều tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng đến mức khiến người ta cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Cô mỉm cười, thấp giọng nói: “Nhưng trên đời này không có vị thuốc nào mang tên hối hận, trước đây anh đối với em xấu như vậy, cũng không có cách nào xoay chuyển ấn tượng tệ hại đó đâu.”
“Thật sự không có cách nào à?” Người ở đầu dây bên kia thở dài một cái, không thể làm gì khác hơn là nói, “Nếu em đã nói như vậy, anh cũng không còn cách nào, chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ…”
“Đòn sát thủ gì cơ?”
“Đương nhiên là … lấy thân báo đáp!” Giọng nói của Trần Thước lại phấn chấn hẳn lên, “Trước kia đắc tội em bao nhiêu, tội ác tày trời không có cách bù đắp cỡ nào, vậy anh cũng chỉ có thể lấy thân mình báo đáp bù đắp những ngày tháng khó chịu đã qua của y tá Dư thôi!”
Dư Điền Điền nghẹn họng không nói được gì, một hồi lâu sau mới lắp bắp nói: “Trần… Trần Thước anh quả là kẻ mặt dày!”
“Cũng để xứng đôi với em thôi, hai ta một kẻ mặt dày bậc nhất, một kẻ mồm mép không kém.” Tên kia liền cười hi hi ha ha phản đòn.
Cô than thở, “Bao nhiêu tuổi rồi còn thích đùa giỡn như trẻ con ấy, sao anh không thể chín chắn một chút, trưởng thành một chút chứ?”
“Châm ngôn cuộc đời anh chính là, ngày nào anh cưới vợ thì hôm đó sẽ trở thành người đàn ông chín chắn trưởng thành! Sao nào, Dư Điền Điền em muốn gả cho anh chưa?”
“… Châm ngôn này anh sáng tác từ bao giờ đấy?”
“Vừa xong.”
“Bác sĩ Trần anh thật ấu trĩ!”
“Thành thục việc đó là được rồi.”
“Thành thục cái đầu anh ấy!”
“Em không tin à? Không tin tối nay về chúng ta thực hành để em kiểm tra nhé!”
“Cúp! Đây! Trần! Thước!” Dư Điền Điền gương mặt đỏ rực quát, “Anh mà cứ nói mấy lời vô duyên đó, em cúp máy thật đấy!”
Đầu bên kia truyền đến trận cười vang không ngớt, một lát sau, người nọ thoải mái nói: “Dư Điền Điền, trò chuyện với em, bỗng nhiên cảm thấy cả thế giới như sáng lên ấy.”
Cô cong khóe miệng, lại cố ý hỏi: “Ý anh em là bóng đèn à?”
“Không.” Giọng nói người nào đó như thầm thì bên tai cô, “Bởi vì em là mặt trời nhỏ của anh.”
Mặt trời nhỏ độc nhất vô nhị trên thế giới này, cô tốt bụng hiền lành, chỉ cần ở bên cạnh cô, anh sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Trong phòng khách, Trần Hi từ từ cầm lấy chiếc máy ảnh đang treo trên cổ, đưa về phía ban công bấm tách một cái, ghi lại đúng khoảnh khắc này.
Trong bức hình là cô gái hai má hồng hồng cúi đầu cười hạnh phúc, bởi vì có chút thẹn thùng, mũi chân cô vô thức di di xuống đất. Khó có ngày đông nào thời tiết lại đẹp như vậy, ánh nắng dịu dàng, khung cảnh xung quanh lại nhờ ánh nắng mà trở nên lung linh hơn hẳn.
Lại vì ngón tay cô hơi run, ánh nắng rực rỡ kia giống như kim cương tỏa ra những tia sáng lấp lánh nhưng mờ ảo.
Phải đặt tên cho bức ảnh này là gì mới hay nhỉ?
Trần Hi suy nghĩ trong chốc lát sau đó nở nụ cười quyết định.
“Hoa nở đông ấm.”
Cô chợt nhớ tới bốn chữ như vậy.