Văn Thố nhìn thấy sắc mặt của Lục Viễn nhanh chóng trở nên trắng bệch, không nhịn được cười: "Nói anh ngu thật không sai, phanh xe hỏng mà tôi có thể dừng ở trước cửa nhà anh sao? Anh cho rằng dùng chân đạp trên đất là có thể dừng lại hả?"
Khi nghe lời giải thích của cô, Lục Viễn chợt thở dài, hơi ngượng ngùng ngẩng đầu lên: "Cả ngày cô luôn nói lung tung, nên tôi mới theo thói quen mà sợ hãi."
Văn Thố giữ tay lái, mắt nhìn thẳng ra xa, đột nhiên nói với giọng điệu buồn bã: "Có lẽ là tôi quá cô đơn rồi."
"Người sống so với người chết còn khổ sở hơn. Còn sống nhất định là phải đối mặt với sự thiếu vắng người kia." Văn Thố cười khổ: "Bác sĩ Lục, hãy biết quý trọng mỗi người bên cạnh anh. Có thể vừa quay đầu thì người đó sẽ biến mất đấy."
Lục Viễn trầm tĩnh nhìn Văn Thố, trong ánh mắt có sự đồng tình, có thương hại, nói chung đều là cảm xúc Văn Thố không muốn thấy.
"Đừng có nhìn tôi với ánh mắt thương hại như vậy." Văn Thố nói: "Tồn tại chính là có lý của nó. Nếu ta còn tồn tại, cho thấy là thế giới này còn cần ta."
"Mỗi người sinh ra cũng biết là sẽ chết." Giọng nói Lục Viễn ôn hòa, với năng lực có thể xoa dịu lòng người: "Nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng để sống tốt."
Lục Viễn chỉ ra ngoài cửa xe, lạnh nhạt nói: "Cô xem cái thành phố này, có người mang bệnh không thể dậy nổi, có người tuổi vẫn phải ra ngoài nhặt vỏ chai, có người sống xa nhà, làm những công việc khổ cực nhất, còn có thể mỉm cười với người khác..."
Sắp đến đèn đỏ, Lục Viễn quay đầu lại, ánh mắt sáng rực lên nhìn Văn Thố:
"Cô biết có bao nhiêu người khóc thầm trong đêm không? Cô biết có bao nhiêu người vì cuộc sống của mình mà phải chịu áp bức. Văn Thố, trên thế giới này còn có người nghèo bị thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng tất cả mọi người vẫn cố gắng sống. Cô biết tại sao không?"
"Bởi vì sinh mạng chỉ có một lần, bởi vì thời gian không thể quay trở lại, bởi vì cho dù người yêu của mình có rời khỏi thế giới này, cũng còn rất nhiều người thân của cô còn sống."
"Cô rất hận mình và không muốn sống nữa, nhưng hơn nữa là bởi vì yêu thương."
Rõ ràng Lục Viễn nói những lời rất bình thường, chỉ là giống mấy chương trình của mấy "Chuyên gia" trên internet đã nói rất nhiều lần, nhưng Văn Thố vẫn cảm thấy rất xúc động. Giống như sâu thẳm trong rừng núi, có một tiếng chuông lớn vang vọng. Dù phiền toái nhưng rất mạnh mẽ.
Trong chốc lát, nước mắt sắp chực rơi xuống, đèn xanh đèn đỏ nháy đến hoa mắt.
Trong giây, Văn Thố cảm thấy những con số không ngừng thay đổi của đèn tín hiệu giống như những bông hoa rực rỡ sắc màu.
Mấy giây sau, cô sịt mũi, trước mắt dần rõ ràng hơn.
"Bác sĩ Lục giảng giải quả nhiên là có hình dáng của chuyên gia bậc thầy."
Lục Viễn mím môi cười: "Thật vất vả mới có cơ hội, không nói nhiều thì thật uổng phí."
"Bác sĩ Lục đã từng yêu sao?" Văn Thố chớp mắt nhìn, đột nhiên hỏi một câu.
Lục Viễn quay đầu đi trốn tránh, nhìn ra ngoài cửa xe nói: "Không có."
"Hì hì." Rốt cuộc Văn Thố cũng tìm lại được cảm giác vui vẻ: "Cho nên nói đến phương diện này, anh thật sự không hề có kinh nghiệm. Nên "học hỏi" tôi."
"Nếu như nghiên cứu cái gì thì nhất định phải xem trọng lời nói, nghiên cứu bệnh tật thì phải bị bệnh, nghiên cứu người chết thì phải đi tìm người chết, vậy nhà khoa học không phải nhà khoa học rồi, mà là đi xem "nhà"." Lục Viễn khinh thường, nhăn mày: "Chúng tôi nghiên cứu về tâm lý học, thông qua tiếp xúc các văn kiện khác nhau, nhìn trước thành quả nghiên cứu và bộ phận thí nghiệm để hoàn thành công việc."
Văn Thố nghe lời phản bác của Lục Viễn, cũng không tranh luận với anh chỉ nghiêm túc nói: "Nếu như tình yêu giống như những nghiên cứu lý luận đơn giản như vậy thì tốt. Như vậy, sẽ không đau đớn."
"Không có tình yêu nào là không đau. Chỉ là nhìn năng lực chịu đau của người đó thôi." Lục Viễn nói.
"Bác sĩ Lục nói đúng. Thật ra thì tôi là người rất sợ đau, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đi tiêm, tôi sẽ sợ đến phát khóc." Văn Thố nhếch miệng, khổ sở nói: "Nhưng anh xem, tôi đã từng chảy nhiều máu như vậy, trải qua nhiều lần cấp cứu, cũng không cảm thấy đau nữa. Anh biết tại sao không?"
"..."
"Bởi vì tôi bị một loại bệnh là bệnh tình yêu. Đây là một bệnh cực kỳ nghiêm trọng, không thể so với sự mất đi Vạn Lý."
....
Cho đến khi Văn Thố dừng xe ở một xưởng sửa xe, Lục Viễn vẫn suy nghĩ đến lời nói của Văn Thố.
Thật sự là có bệnh này sao, còn đau hơn cắt tay, uống thuốc ngủ, nhảy lầu?
Những vết thương kia làm cho thân thể đau đớn, Lục Viễn chỉ nghĩ đến cũng cảm thấy đáng sợ. Cho dù làm rất nhiều nghiên cứu, anh vẫn không thể ngờ rằng tình yêu lại có sức mạnh lớn như vậy.
Theo Văn Thố xuống xe, Lục Viễn phát hiện cô tìm đến một xưởng sửa xe rất cũ nát nằm ở đầu ngõ.
Nơi này thực sự không giống với nơi đại tiểu thư Văn sẽ đến.
Dưới đất một màu đen kịt bóng loáng, chắc là do dầu máy rơi xuống quá lâu không rửa sạch.
Vừa đi vào cánh cửa xếp, có một mùi hắc xộc thẳng vào mũi của Lục Viễn. Anh không nhịn được nhăn mày, những điều ngổn ngang trong đầu liền biến mất.
Anh nhìn thấy Văn Thố đã đi vào bên trong rồi. Lục Viễn cau mày đứng ở cạnh cửa.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy một chiếc xe được treo lên cao đang sửa chữa, dưới sàn xe đều là bụi, cũng không biết là đã hỏng ở chỗ nào. Dưới đất có rất nhiều công cụ sửa chữa ném bừa bãi, xung quanh đều có màu nâu đen của dầu máy.
Lục Viễn hiếu kỳ, đánh giá xung quanh một lúc. Cả nhà sửa xe không có bóng người. Trong nháy mắt, Văn Thố cũng biến mất, không biết là đã đi đâu.
Anh đang đứng ngây người ra, đột nhiên có một cảm giác đau từ mông truyền đến.
Không biết người nào đã đánh một phát vào mông Lục Viễn. Lục Viễn bị dọa chợt xoay người sang chỗ khác.
Chỉ thấy một người mặc áo ba lỗ và quần đùi nghênh ngang lại gần.
"Trai đẹp, sửa xe hay mua đồ vậy?" Người đàn ông cười toét miệng, trêu ghẹo nhìn Lục Viễn.
Lục Viễn càng nhìn càng cảm thấy ánh mắt của hắn không bình thường. Cảnh giác lui về phía sau mấy bước: "Tôi đến với bạn."
Người đàn ông kia vẫn cười híp mắt, dáng vẻ như nhìn trúng con mồi: "Nam hay nữ vậy?"
Lục Viễn cảm thấy người này càng nhìn càng giống GAY, bộ dạng rất không đứng đắn, ánh mắt trêu đùa, vừa đến liền sờ mông người ta, suy nghĩ một chút cũng không phải người bình thường. Nhớ tới kinh nghiệm lần trước, những người GAY như thế này đều có gu rất vô duyên và lôi thôi, vì muốn giảm gánh nặng, Lục Viễn nói: "Đi cùng bạn gái."
Anh vừa dứt lời, Văn Thố không biết ở đâu tự nhiên xuất hiện phía sau Lục Viễn, đi tới.
"Lão ngạnh, đừa trêu anh ấy, anh ấy là thẳng."
Người đàn ông đối diện Lục Viễn đột nhiên cười lớn, chỉ vào Văn Thố nói: "Bạn gái à?"
Lục Viễn lúng túng, giờ phút này chỉ hận không có cái lỗ cho anh chui xuống.
Văn Thố thoải mái đi tới, một tay khoác lên vai Lục Viễn, dáng vẻ xinh đẹp, nói với người đàn ông đối diện: "Xe không hỏng, người hỏng, tôi đói bụng lắm rồi."
Người đàn ông kia thuận tay cầm cái áo khoác trên thùng dụng cụ khoác lên người: "Đi, chúng ta đi uống rượu thôi."
"..."
Đó là lần đầu tiên Lục Viễn nhìn thấy bạn của Văn Thố.
Không, nói chính xác là lão ngạnh kia không phải bạn của Văn Thố, mà là bạn của Vạn Lý.
Bởi vì hắn hay kể chuyện cười, còn tự cho là hài hước, nên tự đặt tên là "Lão ngạnh".
Lão ngạnh chưa cưới, là người đồng tính. Tốt nghiệp trung học sau đó không thi lên đại học mà đi làm lính. Sau đó xuất ngũ làm bảo vệ cho một khách sạn.
Lúc ấy lão ngạnh trẻ tuổi, bướng bỉnh cứng đầu. Những vị khách say xỉn thường cao ngạo với bảo vệ, thậm chí không thèm để ý tới, cho là bố thí ít tiền thì có thể giải quyết tất cả. Lão ngạnh rất tức giận, thường ra tay với người ta.
Có một lần hắn vì đồng nghiệp, xảy ra xung đột với một người Giang Nam tới đây nói chuyện làm ăn. Hai bên đều bị thương. Thế nhưng ông chủ kia bối cảnh phức tạp, bị lão ngạnh đánh vỡ đầu, tất nhiên không chịu bỏ qua.
Cuối cùng Vạn Lý xuất hiện, tuổi còn trẻ, dáng dấp lịch sự, làm việc rất thận trọng và khéo léo. Được rất nhiều người quý mến.
Lần đó anh tổ chức một bữa tiệc, làm giám đốc thì phải phụ trách chuyện này, Vạn Lý nhặt cục gạch trên mặt đất, nói với ông chủ kia: "Hôm nay là tôi chiêu đãi không chu đáo, lỗi là do tôi. Ngài đừng chấp nhất với người bảo vệ kia nữa."
Nói xong, anh không do dự cầm gạch vỗ lên đầu mình giống như mấy người giang hồ trên TV. Trong nháy mắt, trên đầu anh chảy máu đầm đìa. Ngày đó lão ngạnh cũng chảy máu, chỉ chảy máu một chút đã rất đau đớn, hắn không dám tưởng tượng vết thương lớn trên đầu Vạn Lý sẽ đau đến thế nào.
Nhưng anh vẫn cười, nói với ông chủ kia: "Hôm nay chuyện này ta coi như giải quyết xong rồi có được không?"
Lão ngạnh đời này đều nhớ tới cảnh đưa Vạn Lý, đầu chảy rất nhiều máu đến bệnh viện, hắn tự nói với mình:
"Trên thế giới này, nhiều lúc ta cũng phải cúi đầu khuất phục, người nghèo khổ cho dù có chết cũng không giữ được danh dự."
"..."
Quán thịt nướng ven đường rất đông, trên bàn đầy cặn dầu, món ăn toàn bộ đều để trên cái đĩa sắt, bên ngoài bọc một lớp túi nilon, không cần rửa đĩa.
Bếp lò nướng bốc khói lên, mùi rau thơm xông vào mũi, khiến cho ai cũng phải thèm ăn.
Đây là một khu chợ văn hóa riêng biệt ở Trung Quốc. Mọi người hay đến đây hưởng thụ tự do thoải mái. Nâng ly cạn chén với tất cả tình nghĩa đan xen với nhau.
"Vạn Lý là một người tốt." Nhiều năm qua, lão ngạnh vẫn luôn đánh giá Vạn Lý một câu như vậy. Lão ngạnh nhìn Văn Thố nói: "Sau khi Vạn Lý ra đi, cô đã không còn tới chỗ tôi."
Khi lão ngạnh nói lời này, cổ họng hơi nghẹn lại. Anh cũng cảm thật có lỗi, giơ ly rượu lên rồi lại bỏ xuống.
Văn Thố dùng đũa lật thịt trên bếp nướng. Cô uống rượu như uống nước. Cảm giác không thể say.
"Lão trâu đâu?" Văn Thố hỏi.
Lão ngạnh sửng sốt một lúc, sau đó cười miễn cưỡng: "Cả nhà hối thúc gay gắt quá, kết hôn rồi."
Văn Thố không nói gì.
Trước khi quen biết lão ngạnh, cô vẫn không hề ủng hộ yêu đồng tình. Mặc dù cô lên mạng có chút hủ nữ, coi tình yêu đồng tính là tình yêu vĩ đại nhất cõi đời này. Nhưng trong hiện thực cuộc sống, cô thấy yêu đồng tính cùng đi với sự lợi dụng, phản bội, bệnh tật và lừa gạt.
Rất nhiều đôi đồng tính chỉ sống mơ hồ, vài năm sau lựa chọn gạt cưới. Bọn họ lên mạng yêu cầu mọi người tôn trọng tình yêu đồng tính. Nhưng với sự quan tâm của xã hội, như một cái cớ để đánh lừa người dân vô tội.
Lão ngạnh thể hiện tình cảm rất nghiêm túc. Yêu một người liền toàn tâm toàn ý, không hề khác với người bình thường.
Sau khi biết lão trâu, hai người cùng nhau mở xưởng sửa xe này. Bởi vì tính tình thoải mái và cẩn thận, buôn bán làm ăn được, không hề có trở ngại.
Họ ở chung với nhau mấy năm. Văn Thố gần như chứng kiến tất cả mọi chuyện của họ. Không ngờ rằng cuối cùng lại có kết quả như vậy. Chính là bởi vì kết quả không ngờ tới này khiến cho cô cảm thấy rất thất vọng.
"Trên đời này làm gì có chuyện gì là vĩnh viễn. Chỉ khi chết rồi, mới có thể trở thành mãi mãi." Lão ngạnh cười, hốc mắt ửng hồng: "Thật ra thì tôi rất hâm mộ Vạn Lý."
Văn Thố cũng rơi nước mắt: "Tôi cũng rất hâm mộ anh ấy."
Hai người cũng không nói nữa, chỉ lặng lẽ hiểu ý nghĩa ẩn sâu trong lời nói của đối phương.
Nếu như bắt đầu cũng biết là sẽ mất đi. Như vậy ai còn biết quên mình để yêu đây?
Trên thế giới này có ai mà không sợ đau đớn?