Chuyên Gia Chữa Trị

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc nói ra chuyện bí mật động trời này, sau khi kể hết toàn bộ tâm sự trong lòng, Lục Viễn mới phát hiện rằng thật ra tất cả cũng chẳng có gì. Thừa nhận mình yêu Văn Thố cũng không phải chuyện khó có thể mở miệng nói ra.

Anh đã gần ba mươi tuổi, trước khi gặp được Văn Thố, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện yêu đương, có thể thấy gặp được cô đã là duyên trời định. Có lẽ anh chờ đợi sẽ không có kết quả gì, nhưng nếu anh bỏ lỡ, đó không phải là càng không có kết quả sao?

Trên thế giới có một số người, suốt đời cũng khó gặp được tình yêu đích thực, chỉ có thể chấp nhận một người mình không thích, nhưng người ấy không muốn chấp nhận cả đời như vậy, chắc chắn tin rằng có thể tìm được tình yêu của đời mình.

Vẻ mặt Lục Viễn tiêu sái nhìn Tô Linh Uẩn. Hai mươi mấy năm rồi chưa từng yêu ai, đã xem mắt nhiều lần như vậy cũng chưa bao giờ động lòng, nay qua lại với Lục Viễn, cô đã nhìn thấy được sự chính trực và thiện lương của anh.

Nhưng hôm nay cô mới hiểu được, nếu như một người đàn ông không yêu mình, anh ta sẽ thẳng thắn chịu trách nhiệm mọi chuyện trở thành lỗi của mình.

"Lục Viễn, sai lầm nhất của anh chính là tự cho rằng em không thích anh." Tô Linh Uẩn ngấm ngầm nói: "Anh đã xem sự dịu dàng của em trở thành một thứ vũ khí để đối phó."

"Anh chưa từng nghĩ sẽ đối phó em." Lục Viễn giải thích: "Như lúc đầu chúng ta đã nói rồi, nếu như có người trong lòng, nên thẳng thắn với nhau."

Giọng Tô Linh Uẩn hơi nghẹn ngào: "Em chưa bao giờ biết, thẳng thắn thì ra lại làm tổn thương người khác như vậy."

"Xin lỗi em."

Tô Linh Uẩy quay người đi: "Anh không có lỗi với em... em tôn trọng quyết định của anh."

Nhìn Tô Linh Uẩn dần dần đi xa, Lục Viễn cảm thấy vô cùng áy náy. Đối với Giang San, anh cũng chưa từng có cảm giác này. Quen biết Tô Linh Uẩn có thể nói như bạn bè thân thiết, quả thật như Tô Linh Uẩn đã nói, anh luôn hưởng thụ sự dịu dàng và quan tâm của cô. Cô cũng chưa từng oán trách trước mặt anh, khiến cho anh có một không gian tự do thoải mái.

Nếu nói là để tâm, Tô Linh Uẩn không thể nói là không để tâm.

"Anh đưa em về." Lục Viễn tiến đến muốn đưa Tô Linh Uẩn về.

Khóe mắt Tô Linh Uẩn ửng đỏ, cô từ chối Lục Viễn: "Bây giờ em không về nhà, buổi tối em phải đi dự hôn lễ của bạn rồi."

Lúc ấy, Lục Viễn mới nhớ ra Tô Linh Uẩn đã nói muốn anh đi cùng đến hôn lễ của bạn cô. Đã từng cưới nói sẽ tâng bốc cô với đám bạn vẫn hay chê cô là "lớn tuổi hơn cả gái ế", không ai thèm lấy cũng không có bạn trai. Cô đã làm nũng với Lục Viễn rồi nói cô muốn đưa Lục Viễn đến để mở mày mở mặt với đám bạn.

Nhất định cô vẫn luôn ấp ủ mong đợi được đến đó, cho dù cô có thông minh thế nào đi nữa, cô vẫn có lòng ham hư vinh của một cô gái bình thường.

Lục Viễn càng cảm thấy có lỗi, anh không chỉ hoàn toàn quên mất rằng anh đã hứa, đến thời điểm cô mong chờ nhất anh lại nói ra những lời đó.

Tô Linh Uẩn rời đi, Lục Viễn liền đuổi theo, lần này anh vô cùng kiên quyết: "Anh đi với em, anh đã hứa với em rồi."

"Không cần, em không cần anh phối hợp diễn kịch với em, dù sao nhiều năm em vẫn như vậy, đã thành thói quen rồi." Tô Linh Uẩn nhếch khóe miệng cười khổ: "Vốn dĩ là em sẽ phải một mình vào chiến trường rồi."

"Anh đi với em." Lục Viễn nói: "Trong thời gian này, cảm ơn em đã quan tâm anh và cũng cảm ơn em đã hiểu cho anh, tối nay anh muốn làm bạn trai của em."

"Anh không cần thương hại em." Tô Linh Uẩn nói.

"Em đừng nghĩ anh vĩ đại như vậy." Lục Viễn nói: "Anh chỉ hy vọng có thể làm vơi bớt cảm giác áy náy thôi."

"Em muốn thành toàn cho anh." Tô Linh Uẩn cười, nhìn xuống đất, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Qua tối hôm nay, hy vọng chúng ta có thể tìm được hạnh phúc của mình."

Sau khi bị Lục Viễn hủy kết bạn, cả đêm ấy Văn Thố không thể nào ngủ được. Một cảm giác bất lực tự nhiên sinh ra. Cô nhớ tới ngày trước khi Vạn Lý "qua đời", cô đã từng có một thời gian không ngừng nhớ về anh, rồi liên tục gửi tin nhắn, đáng tiếc là vĩnh viễn cũng không có người đáp lại.

Cô rất sợ là tình huống như thế lại tái diễn, bây giờ ràng buộc duy nhất với Lục Viễn cũng đã mất đi, Văn Thố cảm thấy vô dụng và không cam lòng.

Đi làm với một cặp mắt gấu trúc, hôm nay có phỏng vấn, cũng may là Văn Thố không phải người chủ trì, chỉ đi theo phóng viên tiền bối học hỏi.

Lần này cần phỏng vấn là đến nhà hội nghị, không có chuyện đại sự gì, liền đi theo, đến nghe một vài lời xã giao. Chụp mấy tấm hình là có thể rút lui. Chỉ phiền toái là phỏng vấn phải duy trì đến khi hội nghị kết thúc.

Ba giờ chiều, hội nghị đúng giờ bắt đầu, mở đầu có mấy ngôi sao có mặt, khung cảnh hết sức náo nhiệt, phóng viên chụp hình xong, nhà báo Vương kéo Văn Thố chen vào giữa để nhân cơ hội phóng vấn một vài người, Văn Thố ghi chép xong, hội nghị chính thức bắt đầu, bởi vì chuyện này có liên quan đến hợp tác của công ty, nên hội nghị không mở cửa cho phóng viên vào.

Phóng viên xung quanh đi ăn trước, anh Vương và Văn Thố ngồi chờ.

Anh Vương lấy một cái bánh bao ra, đưa cho Văn Thố một nửa, "Ăn chút đi, buổi tối còn một cuộc chiến đấy, lát nữa những phóng viên tranh giành phỏng vấn nhất định sẽ cần có sức."

Văn Thố không tập trung, nhận lấy bánh bao của anh Vương bắt đầu ăn, không để ý tới anh Vương thao thao bất tuyệt bên cạnh.

"Cô Văn à, cô phải nói vài câu với tôi chứ, hai, ba tiếng rồi, cô vẫn chẳng nói gì cả."

"Hả?" Lúc này Văn Thố mới chú ý tới anh Vương, "Em xin lỗi, em đang suy nghĩ vài chuyện thôi."

"Có chuyện gì mà thất thần ra thế, mắt cô còn thâm quầng lên nữa, không biết còn tưởng rằng cô thất tình đấy."

Văn Thố suy nghĩ một lúc, thở dài, "Cũng không khác biệt lắm."

Anh Vương quay đầu lại nhìn Văn Thố, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: "Trong công ty cũng có nhiều người theo đuổi cô, cô còn có thể thất tình sao? Người đàn ông này là ai, tôi muốn vái anh ta một lạy."

Văn Thố không để ý tới anh Vương đang chế nhạo và trêu đùa cô, suy nghĩ rồi nói: "Một người đàn ông nói với em rằng, anh ấy có bạn gái, anh nói vậy là ý gì?"

Anh Vương nhíu mày: "Còn là ý gì nữa, nghĩa là có bạn gái chứ sao."

"Nếu như người này đã từng rất yêu anh thì sao? Chỉ vì anh đã làm quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi?"

Anh Vương to mắt nhìn: "Cái này, nếu có người phụ nữ nói rất yêu tôi... tôi còn cảm nhận được, chứ nếu là đàn ông, tôi lại cảm thấy sợ đấy, tôi đã có vợ con rồi."

"..." Văn Thố im lặng: "Em nói là nếu như, anh không thể đặt mình vào hoàn cảnh của em được sao?"

Anh Vương trầm tư một lát, nghiêm túc phân tích nói: "Tôi nghe nói bình thường những cô gái xinh đẹp đều có một điểm chung, tôi thấy cô thất tình như vậy, phần lớn chính là do bản thân cô đã làm chuyện có lỗi."

Văn Thố thấy rằng câu này có phần đúng, cô thừa nhận: "Cứ coi là như thế đi."

"Nếu như hắn chưa có bạn gái, cô chủ động nhất định sẽ thành công, dù sao đàn ông cũng không thể kiềm chế mình trước sự dịu dàng của cô đâu." Anh Vương vuốt cằm nói: "Nhưng nếu hắn có bạn gái thật thì rất khó giải quyết."

"Em cảm giác anh ấy không có bạn gái," Văn Thố suy nghĩ giây lát rồi nói: "Có lẽ là anh ấy muốn gạt em."

Nói xong sợ anh Vương không tin, lập tức mượn cớ giải thích: "Người bạn tốt nhất của anh ấy không nói gì với em về chuyện anh ấy có bạn gái, hơn nữa, em cũng chưa thấy có manh mối gì, quan trọng nhất là..."

Văn Thố còn chưa nói xong, vừa nhìn lên, liền thấy một đôi nam nữ đang đi vào. Người phụ nữ tự nhiên khoác tay người đàn ông kia, anh ta cũng cười thân mật với cô gái đó.

"Văn Thố?" Anh Vương thấy Văn Thố đột nhiên thay đổi sắc mặt, hơi kinh ngạc, anh giơ tay quơ quơ trước mặt Văn Thố, Văn Thố không để ý, còn nhìn chăm chăm vào hai người kia.

Văn Thố cảm giác lúc ấy mình thực sự ngu ngốc, nhưng tất cả cử chỉ của cô đều xuất phát từ bản năng, gần như hoàn toàn không do dự, cũng không có nhiều thời gian cho cô suy tư.

Nghĩ đến những chuyện trên đời này vốn đã được sắp đặt thật quá kỳ diệu. Văn Thố luôn mong chờ được gặp lại Lục Viễn, cô xinh đẹp, có khí chất, cùng với quá khứ có một chút ưu điểm. Nhưng thực tế thì, mỗi lần nhìn thấy cô đều mặt xám mày tro.

Phỏng vấn hơn một tiếng, Văn Thố vốn rất mệt mỏi, lúc này đang ngồi chung ở góc tường cùng với những người khác, trang phục trên người cũng đã nhăn nhúm. Trên tay cô còn cầm bánh bao anh Vương cho, cô chỉ ăn một nửa, trên tay còn dính ít vụn bánh mì.

"Lục Viễn?" Cái miệng lại nhanh hơn cái đầu, đến khi Văn Thố gọi tên anh mới thấy hối hận.

Lục Viễn và người con gái kia đang đi thẳng vào, đột nhiên dừng lại vì tiếng gọi ấy.

Lục Viễn mặc một bộ âu phục, nhìn rất sang trọng và thoải mái, anh còn mang một dáng vẻ rất nho nhã, cô gái đi bên cạnh anh mặc một bộ váy đen ưu nhã, tóc buộc lỏng một nửa, nhìn rất tinh tế và xinh đẹp.

Lục Viễn nghe rõ có người gọi anh nên dừng bước, nhíu mày, tựa như không ngờ sẽ gặp phải.

"Văn Thố? Sao cô lại ở đây?"

Lục Viễn rất ít khi thấy Tô Linh Uẩn coi trọng cái gì như vậy, vì tham gia vào hôn lễ của bạn, cô đã mặc váy, còn đến salon làm tóc.

Thấy Tô Linh Uẩn sáng bừng lên, Lục Viễn không nhịn được nói: "Em nói là chiến trường, anh còn cảm thấy hơi khoa trương, xem xét lại, thật đúng là một chiến trường."

Tô Linh Uẩn thấy vậy có hơi hồi hộp, tay của cô không tự chủ siết chặt: "Thời điểm em còn học đại học, từng âm thầm thích Hệ Thảo. Em chỉ kể lại bí mật này với một người bạn cùng phòng, sau đó bạn em lại kể hết chuyện này cho những người khác, sau đó ai cũng biết là em thích Hệ Thảo, Hệ Thảo chủ động tới gặp em... lúc ấy em thật sự rất vui, nghĩ rằng tình yêu cũng mình cuối cùng cũng tới rồi."

Tô Linh Uẩn cười lạnh: "Kết quả có một ngày, em nhận được một cú điện thoại, là bạn gái Hệ Thảo gọi tới, còn chửi mắng em, nói em không có liêm sỉ dám xen vào tình cảm của người khác."

"Đây là lỗi của Hệ Thảo, không liên quan đến em."

"Từ đầu đến cuối, em đều là người trong cuộc. Sau chuyện này, đã truyền ra không ít lời đồn đại, dấu ấn ấy đã đi theo em rất nhiều năm, mỗi lần họp lớp, mọi người thấy em còn độc thân, thì có một vài người bạn nói xấu sau lưng em, nói rằng năm đó em làm "tiểu tam" nên gặp báo ứng." Tô Linh Uẩn cau mày: "Em có thể chấp nhận bị chỉ trích, nhưng em không thể làm "tiểu tam" được."

Nghĩ tới Tô Linh Uẩn đã nói hết những chuyện trước kia của cô, Lục Viễn có thể hiểu, anh an ủi cô: "Tất cả đều đã qua rồi."

Trong mắt Tô Linh Uẩn có vẻ đau buồn: "Hôm nay đến hôn lễ của bạn cũng là đến họp lớp, cảm ơn anh đã phối hợp với em, xin anh hãy tha thứ cho lòng tham của em, một người thất bại trong chuyện tình yêu như em bây giờ thật không có cách nào khác."

"Không, lỗi là ở anh, nếu như không phải tại anh không quyết đoán, có lẽ tạm biệt em thì em sẽ gặp được người phù hợp hơn rồi." Lục Viễn nói.

"Em nghĩ chắc người đó chắc sẽ vĩnh viễn không tới." Tô Linh Uẩn đáp: "Giống như anh nói, nếu như không gặp được tình yêu đích thực thì chỉ đành chấp nhận số phận mà thôi."

"..."

Tô Linh Uẩn tốt nghiệp tại đại học kinh tế tài chính Giang Bắc, là một nơi nổi tiếng sản sinh ra rất nhiều nhân tài. Bạn bè của cô phần lớn đều làm việc rất tốt, người bạn kết hôn hôm nay tới dự cũng là bạn học của cô ở Giang Bắc tổ chức tại một khách sạn năm sao, nghe nói nhà người này làm ăn về chứng khoán.

Sau khi đến nơi, Lục Viễn mới phát hiện rằng hôn lễ của bạn Tô Linh Uẩn tổ chức tại nhà hội nghị. Thấy Tô Linh Uẩn rất hồi hộp, Lục Viễn nói đùa: "Bảng hiệu ngoài kia nhìn lớn thật, có cảm giác rất muốn mở một công ty riêng."

Tô Linh Uẩn vẫn còn căng thẳng, cô không tự chủ kéo cánh tay Lục Viễn, Lục Viễn cũng không từ chối.

Hai người đi vào khách sạn, cả người Tô Linh Uẩn cứng nhắc, Lục Viễn không nói gì. Hai người vừa đi vào trong vài bước, vẫn chưa tiến vào hội trường bữa tiệc, Lục Viễn liền nghe thấy một tiếng gọi không gần không xa.

"Lục Viễn?"

Giọng nói ấy có phần quen thuộc, cũng có phần xa lạ, Lục Viễn quay lại nhìn nơi phát ra tiếng gọi ấy, chợt ngây người ra.

"Văn Thố?" Lục Viễn không ngờ ở chỗ này cũng gặp được Văn Thố, nhìn qua cô có vẻ không ổn, sắc mặt tái nhợt, trên tay cầm một nửa cái bánh bao, nhìn khá bối rối.

"Sao cô lại ở đây?" Lục Viễn hỏi.

"Tôi đang làm phóng viên biên tập cho tòa soạn mà." Văn Thố không chớp mắt nhìn Lục Viễn: "Vậy còn anh?"

"Tôi..."

Lục Viễn nghĩ, chắc hẳn là do số phận đã chỉ dẫn anh tới đây, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, nét mặt Văn Thố đối với anh lại lộ vẻ khổ sở như vậy. Ánh mắt cô không rời khỏi cánh tay Tô Linh Uẩn đã kéo anh đi. Luôn không rời mắt.

Đột nhiên Lục Viễn ý thức được tình huống này, Văn Thố nhất định đang hiểu lầm rồi, bản năng muốn tránh khỏi tay Tô Linh Uẩn, nhưng cô ta lại ôm chặt hơn.

Lúc này, có mấy người đi tới, vừa thấy Tô Linh Uẩn liền giả bộ ân cần chào hỏi: "Cậu đã đến rồi, Tô Linh Uẩn."

Một cô gái trong đó liếc mắt nhìn Lục Viễn hỏi: "Bạn trai cậu à?"

"Đúng vậy." Tô Linh Uẩn giới thiệu: "Đây là Lục Viễn, bạn trai mình đấy."

Lục Viễn ngạc nhiên, nhìn Tô Linh Uẩn, ánh mắt Tô Linh Uẩn tràn đầy vẻ cầu xin. Lục Viễn nhìn cô, hít sâu nhẹ một hơi, cuối cùng bắt tay với bạn Tô Linh Uẩn: "Xin chào mọi người, tôi là Lục Viễn."

.....

Lục Viễn thực sự không dám quay đầu nhìn nét mặt Văn Thố lúc ấy, đó là lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt tổn thương ấy của Văn Thố, khi biết Vạn Lý "sống lại" cô cũng chưa từng biểu lộ vẻ mặt ấy.

Mặc dù đã đi theo Tô Linh Uẩn vào tiệc cưới, nhưng tâm tư anh vẫn để ở ngoài kia.

Sau khi chào hỏi với mọi người, cuối cùng hai người cũng có thời gian nói chuyện cùng nhau. Bởi vì bạn bè có rất nhiều người đưa con đi cùng, nên bàn không đủ chỗ ngồi, Tô Linh Uẩn được sắp xếp đến ngồi một bàn người lạ, ngược lại khiến cho hai người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lục Viễn vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng liếc ngang liếc dọc, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng vẫn không tự chủ mà nhìn xung quanh.

"Đó là bạn gái anh sao?" Tô Linh Uẩn cúi thấp đầu, hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng Lục Viễn vẫn hiểu được.

Lục Viễn không nói gì. Tô Linh Uẩn nở nụ cười: "Thế giới này thật là nhỏ bé."

Ánh mắt Tô Linh Uẩn trở nên tối tăm, lạnh lùng nhìn Lục Viễn, cơ hồ gằn từng chữ: "Làm sao bây giờ? Em thật sự không nỡ chia tay anh, Lục Viễn, anh là người tốt như vậy."

Lục Viễn không nhìn ra ánh mắt phức tạp của cô, chỉ lúng túng nói: "Từ trước đến nay, anh vốn không tốt lắm đâu."

Khung cảnh tiệc cưới được bố trí như trong truyện cổ tích, khắp nơi đều rực rỡ sắc màu, tất cả đều là hoa tươi đẹp, nhìn rất lãng mạn và xa xỉ. Cô dâu chú rể ở trên sân khấu đang đi vào theo lời người dẫn chương trình.

Lục Viễn nhìn họ giống như tượng gỗ giật dây, không có một chút cảm giác xúc động, trong đầu anh chỉ nghĩ tới Văn Thố.

Sau đêm đó, Lục Viễn không gặp Tô Linh Uẩn một thời gian dài. Tô Linh Uẩn trong tưởng tượng của Lục Viễn lại càng hết lòng tuân thủ lời hứa. Anh nghĩ như vậy.

Khi đó, anh không để ý tới lời nói của Tô Linh Uẩn "Thế giới thật là nhỏ bé" mang ý nghĩa gì.

Hội nghị công ty còn chưa kết thúc, anh Vương đã gần hoàn thành công việc trong thời gian rất ngắn. Nhìn dáng vẻ chán nản, thất thần của Văn Thố, anh Vương thở dài, nói: "Thôi cô tan ca trước đi, một mình tôi có thể làm nốt được."

Văn Thố biết dáng vẻ của mình nhất định là rất khó coi, cô miễn cường nở nụ cười: "Không sao, em không sao đâu."

Văn Thố không nhớ rõ ngày đó cô đã phỏng vấn xong như thế nào, thật kỳ lạ, lúc ấy tâm tình rất mệt mỏi, cô cư nhiên không có một sai sót nào, được sếp báo là đã hoàn thành xong nhiệm vụ.

Buổi tối cô trở về rất trễ, trên bàn ăn vẫn còn một vài món, mẹ cô vừa nhìn thấy cô trở về, vội đi đun nóng lại thức ăn.

Mẹ cô vốn rất nhạy cảm, lập tức phát hiện ra Văn Thố có gì đó không ổn. Mấy năm trước xảy ra nhiều chuyện rành rành trước mắt, mẹ cô nhất thời biến sắc.

Bà căng thẳng nắm chặt tay lại, thăm dò hỏi Văn Thố: "Sao thế? Sắc mặt con lại khó nhìn thế?"

Văn Thố đang ăn cơm vô cùng nhạt nhẽo, hồi lâu mới nói: "Mấy ngày trước, mẹ Vạn Lý nói với con, bác ấy muốn đi Hãn Văn."

Mẹ cô biết Vạn Lý còn sống, cho nên khi nghe hai chữ "Hãn Văn" liền vừa bực vừa hận.

"Bà ấy muốn đi thì cứ đi, có liên quan gì tới con."

Văn Thố chọc chọc bát cơm: "Bác ấy hỏi con có muốn đến đó sống cùng bác ấy, bắt đầu lại từ đầu."

Mẹ cô nghe xong, lập tức trở nên kích động: "Cùng ai bắt đầu lần nữa? Tên Vạn Lý đó nếu thật sự yêu con, sao ba năm rồi chẳng thèm quan tâm, con còn suýt nữa thì... Nếu không phải tại nó, con sẽ trở thành như vậy sao, bây giờ con đang khổ sở quá rồi, nhà bọn họ còn là người không chứ?"

Văn Thố hiểu mẹ cô tức giận như vậy đều lo do bà rất quan tâm cô, càng như vậy, cô càng cảm thấy ấm ức, khóe mắt liền đỏ ửng lên.

"Con ở lại Giang Bắc cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa." Văn Thố càng nghĩ càng thấy đau khổ: "Hôm nay con gặp Lục Viễn rồi, anh ấy và bạn gái đi với nhau."

Mẹ cô không biết Lục Viễn ở trong lòng Văn Thố có vị trí thế nào, không thể làm gì khác hơn là dò xét cô: "Rốt cuộc con có thích tiểu tử Lục Viễn kia hay không?"

Văn Thố ngẩng mặt lên, bất lực nói: "Con không biết đó có được gọi là thích không, con chỉ biết từ khi trở về từ Hãn Văn, con chỉ nghĩ tới một mình anh ấy thôi." Nước mắt Văn Thố rơi xuống: "Nhưng mẹ à, anh ấy không cần con nữa, anh ấy có bạn gái rồi."

Mẹ cô cũng thấy không thể tin được, suy nghĩ lại cảm thấy có thể lý giải được chuyện này, ngậm ngùi nói: "Đây là số mệnh rồi, thằng bé kia ban đầu rất thích con, cầu xin mẹ rất lâu, sau đó mang mấy con mèo kia đi."

Văn Thố vẫn khóc," "Trước đó anh ấy nói anh ấy có bạn gái, con còn không tin, suy nghĩ lại có lẽ là do không thể tiếp nhận sự thật thôi." Văn Thố vô cùng khó chịu: "Có phải ông trời đang trêu chọc con không? Mỗi lần đều nghĩ đi nghĩ lại, mất đi rồi mới biết là thích."

"Con gái." Mẹ cô nhìn cô khóc rất đau lòng: "Con đã nói với nó chưa, đã hỏi nó là chuyện gì xảy ra, có phải đang có hiểu lầm gì đó không?"

"Người ta có bạn gái rồi, còn nói thế nào được nữa, muốn con đi làm tiểu tam sao? Con làm không được." Văn Thố nói xong lập tức ý thức được mình đã nói sai, xin lỗi mẹ cô: "Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý nói vậy."

Mẹ cô mím môi, hồi lâu không nói gì, sau đó lên tiếng: "Cho dù có chết, cũng phải chết cho rõ ràng, nếu như con thật sự thích nó, ít nhất cũng nên nói cho nó biết, nó vẫn hiểu lầm con thích Vạn Lý, con nên nói cho nó biết đi."

"Nếu như không có kết cục gì, mấy lời đó không nói ra còn tốt hơn." Văn Thố nghẹn ngào: "Mẹ, ở điểm này, mẹ hiểu hơn con đúng không?"

Năm đó, bố mẹ cô đều yêu hận tình thù, nhiều năm như vậy, mẹ cũng chưa từng nói cho Văn Thố biết. Người đàn ông kia tựa như ngôi sao băng chợt lóe lên trong cuộc đời mẹ cô. Văn Thố có lẽ đã từng mong đợi về ông, thế nhưng sự mong đợi ấy thực sự quá ngắn ngủi.

Từ nhỏ đến lớn, Văn Thố đều có ủy khuất đối với người đàn ông kia.

Nói hận, cô đã không còn hận ông, thành thực có lúc cũng không có lý do gì để không tha thứ. Cô và mẹ đều giống nhau, đã lựa chọn tha thứ cho hành động của ông.

Cô cho rằng đời này cũng sẽ không bao giờ có liên quan tới người đàn ông đó nữa, không nghĩ rằng có nhiều việc, không phải là cô không nói ra, nhưng cũng không nên dính vào.

Cô lại một lần nữa nhìn thấy bạn gái Lục Viễn -- chính là cô gái mặc váy đen, đến nhà cô quấy rối đến rối loạn hết cả.

Một người phụ nữ xông vào nhà cô, đập vỡ nhiều đồ thủy tinh, miệng cứ chửi mắng không ngừng. Văn Thố kinh ngạc đứng ở cửa nhà, hàng xóm và bảo vệ khu vực đã tới, nghe nói một lát nữa cảnh sát cũng sẽ tới đây. Tình huống trước mắt khiến Văn Thố hoảng sợ, vội vàng đi khắp nơi tìm mẹ, xác định cô không làm sao, mới bắt đầu hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người gây họa kia cứ luôn mở miệng chửi mắng mẹ con Văn Thố rất nặng nề, khiến mẹ con Văn Thố khó chịu tột cùng.

Ấn tượng của Văn Thố đối với bà ta thực sự quá sâu sắc, cho dù nhiều năm rồi không gặp, Văn Thố vẫn nhận ra được bà ta.

Bà ta chính là vợ của người đàn ông kia, cũng là người phụ nữ đã tát lên mặt cô.

Đã nhiều năm, Văn Thố không còn là cô gái nhỏ yếu đuối năm đó nữa, cô đứng thẳng, chắn trước mặt mẹ, lớn tiếng quát người đàn bà kia: "Cảnh sát sắp tới đây, có chuyện gì chúng ta tìm cảnh sát giải quyết."

Bà ta thấy Văn Thố không sợ hãi như vậy, thái độ càng vặn vẹo: "Họ Văn đúng là không muốn giữ thể diện phải không? Mẹ thì không biết xấu hổ cướp chồng tao, con gái thì không biết xấu hổ cướp bạn trai con tao. Nhà các người có phải là có gen tiểu tam không? Mày gọi cảnh sát tới đi, cảnh sát sớm nên bắt mấy mẹ con hồ ly chúng mày đi!"

Văn Thố thấy vẻ mặt của mẹ cô ngày càng khó coi, lập tức nổi giận đi đến phía trước: "Bà đang nói nhảm gì đấy? Đúng là đồ điên! Mau cút đi cho tôi!"

Văn Thố muốn tiến lên đánh, mẹ cô giữ lại, quá khứ trước đây, mẹ cô vẫn luôn cảm thấy xấu hổ và áy náy, bà hạ thấp giọng nói: "Đừng đi!"

Thấy dáng vẻ mẹ cô cúi đầu xuống, Văn Thố cảm thấy vô cùng bực bội. Bà rõ ràng là người bị hại, nhưng nhiều năm như vậy, bà chưa bao giờ quên được những quá khứ đen tối ấy.

"Muốn tao đi, được thôi, mẹ con các người nên rời khỏi Giang Bắc đi, đừng xuất hiện ở đây nữa." Bà ta vênh váo nói: "Đừng cố quyến rũ bạn trai con gái tao. Nếu không tao sẽ tới đây thường xuyên, mày có bản lĩnh thì gọi cảnh sát tới vĩnh viễn đừng thả tao ra!"

Hàng xóm vây quanh xem nhưng không thấy người đàn ông trong gia đình nên hết sức tò mò. Xã hội này chính là như thế, người phụ nữ có tiền, phản ứng đầu tiên không phải là bội phục người phụ nữ này, mà là suy đoán người đó đã làm chuyện gì không đứng đắn mới có thể có nhiều tiền như vậy.

Lần này bà ta náo loạn thế này, nhất định sẽ có nhiều người tin.

"Bà bị bệnh rồi phải không? Nhanh rời khỏi nhà tôi đi!" Văn Thố không thể chịu đựng được nữa, tiến đến muốn đánh người đàn bà kia.

Không khí bên trong ầm ĩ cả lên. Một cô gái đẩy đám người xung quanh ra hốt hoảng chạy vào: "Mẹ ------"

Bà ta thấy con gái chạy tới, quở trách: "Con làm gì thế hả? Không phải mẹ đã nói là con không cần nhúng tay vào rồi sao?"

Văn Thố nhìn tình cảnh trước mắt, nhất thời ngây người ra, khi cô đã lấy lại tinh thần thì cô mới phát hiện ra cô gái này nhìn rất quen. Văn Thố chợt nhớ ra, cô ta chính là người con gái đã kéo tay Lục Viễn.

Không ngờ sẽ gặp lại trong tình huống thế này, tâm tình Văn Thố trở nên tối sầm lại.

Nếu như họ chỉ là tình địch bình thường, có lẽ Văn Thố sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng trong tình trạng này, khiến Văn Thố không khỏi coi vấn đề này nghĩ theo phương hướng xấu đi.

Cô nhìn cô gái kia, gằn từng chữ hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio