Chuyện Ta Không Biết

đêm nay tôi muốn ăn cơm sườn heo chiên!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng Tiểu Kiều dò la khắp nơi, nàng nhất định phải tìm hiểu Vương Phương rốt cuộc làm thế nào mà lại được điều đến bộ phận đặt phòng.

Cuối cùng, nghe được từ đồng nghiệp bên bộ phận lễ tân, chuyện này cũng thật kỳ quái.

Hai ngày trước, lúc tan tầm, Tổng thống nước Cộng hòa Séc đã đến đây, toàn bộ nhân viên của khách sạn từ giám đốc cấp cao, giám đốc bộ phận dịch vụ khách hàng cho đến toàn bộ nhân viên an ninh đều được điều động đón tiếp và phục vụ. Đúng lúc bộ phận lễ tân thay ca, một nữ nhân viên mới thử việc vẫn còn nán lại đó. Ít nhất phút sau thì nhân viên thay ca mới trở lại, trong giờ phút quan trọng đó thì có vài người nước ngoài đi tới, nói cũng không phải tiếng Anh, mà là tiếng Pháp. Mấy người nước ngoài đó từ lúc ở đại sảnh đã bắt đầu ồn ào, không biết đang nói cái gì, đi đến quầy lễ tân nói chuyện với nữ nhân viên kia. Cô gái kia vốn tiếng Anh không tệ, nhưng vừa nghe đến tiếng Pháp thì đầu óc bắt đầu xoay mòng mòng, mấy người nước ngoài rất không kiên nhẫn, nói vài câu thì phát hiện đối phương không thể tiếp thu được, lập tức vừa nhún vai vừa đập bàn.

Lúc này Vương Phương vừa tan ca xuất hiện, vậy mà lại có thể sử dụng tiếng Pháp hết sức lưu loát giao tiếp cùng đối phương, rồi dịch lại cho nhân viên lễ tân, ngay lập tức giải quyết hết mọi vấn đề. Đúng lúc quản lý bộ phận đặt phòng Henry đi tới, thấy Vương Phương quen mặt, nhớ tới nàng không phải nhân viên của bộ phận phòng sao? Lại còn nói tiếng Pháp lưu loát như vậy. Đợi sau khi mấy người nước ngoài kia rời đi, Henry mới kéo Vương Phương lại hỏi nàng xem ngoại trừ tiếng Pháp còn có thể nói được ngoại ngữ nào không, Vương Phương trả lời tiếng Anh tiếng Pháp tiếng Tây Ban Nha tiếng Nhật nàng đều biết, đối thoại trong công tác hằng ngày đều không thành vấn đề. Henry rất kinh ngạc, thử nói vài câu với nàng, nàng ứng phó cũng rất tự nhiên.

"Không tồi không tồi, phát âm chuẩn, ngữ điệu cũng tốt. Cô nói xem, bao lâu nay tôi kêu gào với bộ phận nhân sự bảo họ tuyển người cho tôi, bọn họ liên tục nói tuyển không được tuyển không được, trong khách sạn còn có người tài giỏi như thế lại chưa từng phát hiện!" Henry thực hài lòng, cũng chưa từng hỏi ý kiến Vương Phương, có lẽ hắn nghĩ làm việc ở bộ phận đặt phòng tất nhiên tốt hơn nhiều so với làm nhân viên phục vụ phòng rồi, "Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với quản lý của các cô mang người đi."

Ông trời đúng là đã ban cho Vương Phương cơ hội tốt ngàn năm có một, nàng vậy mà lại có thể nhặt được món hời này.

Hoàng Tiểu Kiều không tài nào lý giải được, loại người như nàng ta, chỉ có một tấm bằng chuyên ngành, ngay cả thủ đô cũng chưa từng tới, làm thế nào mà nói được ngoại ngữ?

Hoàng Tiểu Kiều càng nghĩ đến chuyện này càng thấy không bình thường, bữa ăn mừng lúc tan ca cũng hủy bỏ, liền chạy đi tìm Tào Phân.

Tào Phân hôm nay hạ quyết tâm nhất định phải chặn Vương Phương lại, nói cái gì mà hôm nay phải mang nàng về nhà xử lý.

Du Hân Niệm sau khi mang vật dụng cá nhân của mình để ở bộ phận đặt phòng thì rời khỏi khách sạn, Tào Phân lái xe theo sau, muốn kêu nàng lên xe, mới phát hiện nàng đón xe taxi đi mất rồi.

Nàng sao có thể đành lòng ngồi xe taxi? Tào Phân cảm thấy kỳ quái, Vương Phương gần đây quả thực lúc nào cũng lộ ra những điểm kỳ lạ khó hiểu không thể giải thích bằng lời, trước đây chỉ cần không ở bên nàng chốc lát thôi là đã nhắn tin oanh tạc, giống như bã kẹo cao su kéo mãi không ra, hiện giờ sao lại có thể hạ quyết tâm ngoan độc đến vậy?

Theo sau xe taxi của Vương Phương, dọc đường đi Tào Phân suy nghĩ cẩn thận, nàng nhất định là lén vụng trộm với kẻ khác sau lưng mình rồi.

Xe chạy một mạch đến khu Kim Ngọc Thế Gia, Vương Phương xuống xe ngay trước cổng, Tào Phân càng đặc biệt nghi hoặc.

Nàng vậy mà lại có thể quan hệ với người của Kim Ngọc Thế Gia? Người sống ở khu này đều có xuất thân từ gia đình thế lực, các ông trùm triệu phú, Vương Phương sao lại có thể quen biết người ở đây?

Mặt trời xuống núi, hôm nay có gió bấc, đặc biệt lạnh.

Hôm nay lẽ ra Du Hân Niệm nên về nhà sớm một chút, căn phòng nhỏ của Vương Phương tuy rằng đơn sơ, nhưng ít nhất cũng có thể chắn gió.

Ngọc Chi cũng không hiểu được: "Cô chạy tới chỗ này làm cái gì?".

Du Hân Niệm không nói lời nào, cũng không đi vào, ngẩn người đứng trước cổng lớn.

Lô Mạn ở nơi này, Du Hân Niệm đã tới nơi này vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy cánh cổng lớn của Kim Ngọc Thế Gia lại huy hoàng kiên cố như vậy, cao không thể với tới.

Truy cập vào hệ thống nội bộ tập đoàn Lotus tra được danh sách và thời gian các thượng khách đến khách sạn M sắp tới, Du Hân Niệm biết vị tổng thống này đến đây cũng không có bao hết toàn bộ phòng ở khách sạn, vừa muốn chiêu đãi nguyên thủ quốc gia vừa muốn ứng phó các khách hàng bình thường, loại tình huống này thật khó mà xoay sở nổi. Henry làm việc ở bộ phận đặt phòng khách sạn M đã hơn mười năm, trước đây khi nàng làm việc ở bộ phận đặt phòng Henry đã dạy cho nàng rất nhiều điều, nàng biết thời điểm tan ca mỗi ngày của Henry luôn cố định, cho nên đợi đúng lúc đó mà có mặt ở đại sảnh, quả nhiên bắt được cơ hội, cũng lôi kéo được sự chú ý của Henry, được điều đến bộ phận đặt phòng. Dù sao thì nàng cũng rất may mắn.

Nhưng không may là khi truy cập vào hệ thống nội bộ tập đoàn thì biết được Lô Mạn sắp tới sẽ về nước tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, hóa ra khoảng thời gian trước nàng ấy đang nghỉ phép ở Maldives. Maldives là một địa điểm lý tưởng để lặn biển, trước đây hai người mỗi khi có thời gian là lại đến nơi này, cùng nhau ôn lại rất nhiều kỷ niệm.

Lúc công việc bận rộn thì không có cảm giác gì, nhưng vừa đi ra khỏi cánh cửa chính của khách sạn Du Hân Niệm liền cảm thấy trong lòng trống trải, tựa như thứ mình yêu thích nhất đã bị ném tới nơi nào rồi chẳng biết, cuối cùng vẫn không thể tìm trở lại. Nàng hiểu được nàng không có khả năng cùng Lô Mạn gặp mặt, cho dù gặp mặt thì cũng xem như không quen biết nhau. Nhưng nàng vẫn nhịn không được mà đến đây, đứng tại nơi này, mong ước có thể một lần nhìn thấy Lô Mạn. Cho dù đứng từ xa nhìn theo xe của nàng ấy cũng được.

Ngọc Chi thấy nàng không nói lời nào, cũng đoán được một chút, liên tục thở dài: "Đã nói rồi a, người đã chết nhất định không thể trở lại nhân gian, ưu thương dâng tràn không dứt. Tôi hỏi cô, cho dù hiện tại cô có tìm được hung thủ, báo thù rồi, cô có thể cam tâm rời đi lần nữa không? Lần trước là chết bất thình lình không có thời gian sợ sệt hối hận, nhưng mà lúc này cô lại có chuẩn bị sẵn tâm lý, càng có chuẩn bị sẽ càng khó chịu."

Du Hân Niệm hỏi: "Cô thông hiểu như vậy, Cô đã từng chết rồi sao?".

Ngọc Chi khóe miệng hơi cong lên một chút, im bặt.

Du Hân Niệm đứng bất động ở nơi này gần một tiếng đồng hồ, Tào Phân ngồi trong xe bên kia đường không nhịn nổi bực tức, cuối cùng phải mở cửa xuống xe đi về phía nàng.

Du Hân Niệm hai mắt bỗng sáng lên, kia là xe của Lô Mạn!

Xe của Lô Mạn chậm rãi chạy tới, chưa tiến vào tiểu khu, mà dừng trước cửa hàng rượu vang bên cạnh tiểu khu. Du Hân Niệm thấy nàng ấy xuống xe một mình một người đi vào trong cửa hàng.

Tương Tranh Thanh không đi theo? Du Hân Niệm lập tức cất bước tiến lên, đi theo vào trong cửa hàng rượu vang.

"Này, này Phương Phương, cô phải bình tĩnh, nghìn vạn lần không được để lộ thân phận a." Ngọc Chi lượn lờ sau lưng nàng nhắc nhở.

"Cút đi! Ai là Phương Phương!" Du Hân Niệm gần như là một mạch bước đi. Nàng biết Lô Mạn thích uống loại rượu nào nhất, xem như không để lộ thân phận, lấy bộ dáng một người xa lạ tiếp cận nàng ấy cũng được! Nàng hiểu rõ sở thích và thói quen của Lô Mạn đến vậy, nàng tin rằng mình có thể một lần nữa thâm nhập vào trong cuộc sống của Lô Mạn. Lô Mạn nhất định biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì!

"Chào mừng quý khách." Bên trong cửa hàng ánh đèn rất nhu hòa, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, nhân viên cửa hàng vẫn với bộ tuxedo vừa vặn quen thuộc, hướng về phía nàng mỉm cười.

Lô Mạn đang đứng ở quầy rượu đầu tiên, sườn mặt đối diện với nàng.

Lô Mạn không hề thay đổi chút nào, bất luận là kiểu tóc, gương mặt hay trang phục, vẫn như trước là dáng vẻ mà nàng quen thuộc nhất. Năm năm trôi qua, Lô Mạn cũng đã tuổi, vậy mà năm tháng vẫn không để lại bất kỳ dấu vết gì trên người nàng ấy, mỗi lần gặp gỡ nàng đều cảm giác như thời gian ngưng đọng, thế giới này vẫn như xưa, chuyện chính mình đã chết đây hoàn toàn là một âm mưu ghê gớm.

Du Hân Niệm trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu đang diễn tập một màn đối thoại có thể xảy ra, sau đó tiến về phía Lô Mạn......

"Cô ở đây làm gì vậy?!"

Bỗng nhiên bị người phía sau kéo lại, Du Hân Niệm kinh ngạc quay đầu, hóa ra là Tào Phân!

Tào Phân cất giọng cũng không quá lớn, nhưng ở trong cửa hàng rượu vang yên tĩnh tao nhã này vẫn có vẻ hết sức đột ngột.

Du Hân Niệm sao có thể nghĩ đến là sẽ có kẻ từ trên trời rơi xuống chặn đường nàng, còn giữ chặt lấy cổ tay nàng nữa.

Lô Mạn hơi nghiêng mặt, nhìn về phía các nàng.

"Buông tay." Du Hân Niệm trên mặt nóng lên, cổ tay âm thầm ra sức, hạ giọng cảnh cáo Tào Phân.

Tào Phân hai tay giữ chặt kéo nàng ra bên ngoài: "Buông tay cái gì, một mình cô chạy đến đây làm gì vậy? Hả? Biết ngay là cô không an phận, cô đi dụ dỗ ai vậy chứ? Có biết tôi đã đợi cô bao lâu rồi không, theo tôi trở về! Hôm nay không nói rõ ràng cô đừng hòng chạy!".

"Cút đi!" Du Hân Niệm không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, bị Lô Mạn nhìn thấy hai người dây dưa, thật sự rất mất mặt. Một bên thì liên tục giãy thoát khỏi Tào Phân, một bên thì có miệng mà khó lên tiếng, nếu như hiện tại trên trời giáng xuống một cây đao, nàng có thể trình diễn một màn cắt vịt quay tại chỗ rồi.

Tào Phân sống chết không chịu buông tay, nhưng với sức lực của nàng ta muốn kéo dịch chuyển được thân thể Vương Phương cũng là có chút khờ khạo. Nhân viên cửa hàng thấy các nàng giằng co không dừng, chẳng biết tiếp theo có thể đánh nhau hay không, liền đến bên cạnh khuyên nhủ:

"Hai vị tiểu thư, có chuyện gì bình tĩnh nói, đừng động thủ a."

Tào Phân không quan tâm vẫn ngang bướng muốn kéo Du Hân Niệm đi, đột nhiên cánh tay đau nhói, bị người nào đó giữ chặt.

"Nàng đã bảo cô buông tay rồi mà, buông nàng ra." Lô Mạn cao hơn Tào Phân nửa cái đầu, thong thả gằn từng tiếng, nhưng lại mang theo chút áp lực khiến người ta e sợ.

Tào Phân không buông tay, vẫn dùng hết sức lực, khuôn mặt đều nghẹn đỏ: "Cô là ai a!".

Lô Mạn xoay cổ tay một cái, dùng sức bật gỡ cánh tay của Tào Phân ra, Tào Phân đau đến kêu thành tiếng, nhìn Du Hân Niệm xong lại nhìn Lô Mạn, muốn phun ra một câu ngoan độc nào đó nhưng dưới cơn thịnh nộ trong đầu lại trống rỗng, chỉ đành giậm chân một cái, thở hổn hển bỏ đi.

"Cô không sao chứ?" Lô Mạn nói với Du Hân Niệm, mặc dù là hỏi han dịu dàng, nhưng trên mặt nàng ấy lại không tìm thấy được một nét cười nào.

"Không có việc gì......" Du Hân Niệm chỉ cảm thấy hai tai nóng lên, tim đập dồn dập.

"Cô dường như luôn luôn làm ra mấy chuyện nguy hiểm." Lô Mạn cầm chai rượu ngon mà mình đã chọn, đi tính tiền.

Luôn luôn? Chẳng lẽ nàng còn nhớ chuyện lần trước gặp nhau ở Quân Duyệt Đế Cảnh?

Lô Mạn mang theo rượu rời khỏi cửa hàng, Du Hân Niệm cũng đi ra ngoài, nhưng không theo sau, chỉ đứng từ xa nhìn nàng ấy lên xe, rời đi.

Chính là nàng ấy, cho dù nhân gian trải qua bao nhiêu năm, nàng ấy vẫn như trước là người mà nàng quen thuộc.

Nàng ấy tốt bụng không toan tính, nàng ấy luôn dũng cảm lại ôn nhu, có thể làm một vài chuyện không chút do dự, nhưng sẽ không giữ lại những cảm xúc dư thừa.

"Cô sao không đuổi theo đi a? Cô không phải muốn tạo dựng lại mối liên hệ với nàng sao?" Ngọc Chi bĩu môi nói.

Tạo dựng mối liên hệ? Sau đó thì sao? Nhìn nàng ấy cùng Tương Tranh Thanh ân ân ái ái mà không thể nào mở miệng được? Hay là làm kẻ xấu chia rẽ hai người họ? Mà hai năm sau, lại một lần nữa bỏ nàng ấy mà đi?

Du Hân Niệm cười khẩy, cũng không biết đang cười ai.

Thấy Du Hân Niệm trở về, Ngọc Chi liền theo sau: "Đi về sao? Đêm nay tôi muốn ăn cơm sườn heo chiên!".

Du Hân Niệm liền ném cho nàng một ánh mắt giết người, Ngọc Chi thở phình lỗ mũi: "Giữ không được bạn gái cũng không thể trách ta a."

Trên đường trở về Du Hân Niệm chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu: Đem tiện nhân Tào Phân kia nhét vào bồn cầu, giật nước trôi đi!

Vô cùng mệt mỏi, Du Hân Niệm vừa lên xe taxi liền ngồi phịch tại chỗ, Ngọc Chi tiếp tục nhắc: "Tôi nói cô suốt ngày ngồi xe taxi, đi một chuyến tiêu hết một trăm đồng, cô có nhiều tiền vậy sao? Lương tháng này còn tới vài ngày nữa mới nhận mà?".

Du Hân Niệm không để ý tới nàng, từ từ nhắm hai mắt lại cũng không biết có ngủ hay không.

Ngọc Chi lầm bầm một mình: "Cô nói tôi sao lại gặp phải một người phiền toái giống như cô vậy......"

Sắp đến nhà, Du Hân Niệm nói tài xế dừng xe ở giao lộ là được rồi. Ngọc Chi vươn cổ nhìn nhìn, vừa đúng tám mươi đồng. Du Hân Niệm đưa tờ một trăm đồng nói: "Không cần thối lại." Dứt khoát xuống xe.

"Oaa? Không cần thối lại? Này! Sao có thể không lấy tiền thối chứ!" Ngọc Chi nóng nảy, muốn đoạt tiền về lại nhưng mấy lần vẫn không chạm được tay tài xế.

"Cảm ơn a." Người tài xế cất tiền vào, đạp chân ga chạy đi.

Ngọc Chi cảm thấy rất khó tin, thật sự là không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô nàng Du Hân Niệm này.

"Cô cho rằng cô vẫn là Du gia đại tiểu thư sao? Ôi trời ơi...... Cô ngay cả khu Tây Thủy Câu cũng ở không được nữa! Nhớ không hả? Chủ cho thuê nhà bắt cô hết tháng này dọn ra ngoài, nhà ở thành phố G đắt đỏ thế này cô muốn dọn đi đâu a, cô còn hoang phí như vậy. A a a a tôi thật muốn đánh chết cô, cô có tiền vậy mời tôi ăn một bữa mì tương đen cũng được a hỗn đản! Trước đó cô nói tôi thích ăn uống, hiện tại thì sao chứ! Đi theo cô đến nhân gian tôi cũng gầy mất mấy ký rồi!"

Ngọc Chi cứ lải nhải, Du Hân Niệm làm như không nghe thấy một mình đi về phía trước, tiến đến quầy máy ATM ở góc giao lộ đưa thẻ vào, nhập mật khẩu, thao tác vài cái, sau đó nghe được tiếng máy đếm tiền bên trong.

Ngọc Chi tò mò bay vào nhìn: "Cô còn bao nhiêu tiền vậy?".

Từ cái khe của máy ATM đẩy ra một xấp tiền, Du Hân Niệm cầm toàn bộ lấy ra, xoay người lại đối diện Ngọc Chi vênh mặt nói: "Ăn cái gì, chị đây mời."

"Năm trăm đồng? Cô điên rồi, mấy ngày trước chỉ còn lại một nghìn đồng, trong khoảng thời gian này cô lại tiêu xài phung phí như vậy, đây chắc là năm trăm đồng cuối cùng?"

Du Hân Niệm ấn nút "Kiểm tra số dư", trên màn hình liền hiện ra, số dư có: nhân dân tệ.

"Hửm?! Số tiền tăng lên?" Ngọc Chi liền suy đoán, "Cô chơi cổ phiếu kiếm được?".

Du Hân Niệm rời khỏi quầy ATM: "Tiền vốn quá ít, kiếm được cũng chậm, có điều gần đây khắp nơi kinh doanh thuận lợi, thị trường chứng khoán đang từ từ lên giá, là cơ hội tốt để tôi kiếm tiền."

Ngọc Chi lau nước miếng: "Thật sự có thể muốn ăn cái gì cũng được sao?".

"Được, trong vòng năm trăm, cô chọn món đi."

"Cô sao tự nhiên lại tốt như vậy......" Sau khi Ngọc Chi đến nhân gian hơn phân nửa thời gian đều là lầm bầm một mình, Du Hân Niệm căn bản không để ý tới nàng.

"Cô có thể ở nhân gian tự do đi lại mà không chịu trói buộc." Du Hân Niệm nói, "Tôi cần sự hỗ trợ của cô."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio