Chủ nhân văn phòng Mystery quả là có tiền có thế, chọn địa chỉ ở khu vực ven biển có tầm nhìn tốt nhất thành phố G. Nếu như ví vùng duyên hải CBD là trung tâm tài chính của thành phố G, vậy thì tòa nhà tầng cao chọc trời kia - Quốc Thái Kim Điển - chính là trung tâm của trung tâm. Nghe nói tòa nhà này vừa được xây dựng cách đây ba năm, trở thành dấu ấn mới của thành phố G, còn tòa nhà ngày trước thuộc về tập đoàn Lotus nằm ngay bên cạnh nó, thấp hơn một khoảng, đã lộ vẻ cũ kỹ hết thời.
Tòa nhà Quốc Thái Kim Điển có kiến trúc hình bán nguyệt, ba mặt hướng biển, tầm nhìn rộng rãi. Sáng sớm có thể ngắm mặt trời mọc, buổi tối có thể ngắm trăng trên biển. Sau lưng là núi cao trước mặt là nước biếc, còn có con đường ven biển uốn cong ôm lấy, tòa nhà này chính là nơi phong thủy tốt nhất trong toàn thành phố G.
Văn phòng Mystery độc chiếm hai tầng ở Quốc Thái Kim Điển – tầng và tầng , vị trí hoàng kim trong khu vực hoàng kim.
Màn hình cảm ứng trong thang máy phát ra một giọng nữ thông báo, thang máy đi lên rất vững vàng và nhanh chóng. Đến tầng năm phía trên liền có thể ngắm nhìn được phong cảnh, nếu không phải cảnh sắc thay đổi, thật đúng là không biết chính mình đang đứng giữa trời với độ cao cả trăm mét, nhịp tim đập còn chưa kịp tới mức hỗn loạn thì Du Hân Niệm đã tới trước cửa văn phòng rồi.
Cửa chính văn phòng rộng mở, không có lễ tân, trên cửa có dòng chữ "MYSTERY" màu đen được viết theo kiểu thư pháp vừa mộc mạc vừa cương nghị. Trước khi đến đây Du Hân Niệm còn đang suy nghĩ nơi này được bài trí thành bầu không khí kỳ quái như thế nào, không nghĩ tới nơi này lại vô cùng hiện đại và nghiêm túc, không giống như văn phòng trừ tà, mà giống sở pháp vụ hơn.
Nàng đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi: "Có ai không?".
Không có ai đáp lại nàng.
Nàng vừa nói: "Xin chào?" vừa chậm rãi đi vào trong. Vừa bước vào thì nhìn thấy đối diện nàng chính là cửa sổ sát đất thật lớn cao mét, bức màn dày màu vàng nhạt được kéo ra hai bên buộc giữ gọn gàng, phóng tầm mắt nhìn ra liền thấy được cảnh sắc tươi đẹp mùa đông treo trên mặt biển tĩnh lặng, trời xanh biển xanh, phong cảnh thần tiên. Tầng và tầng nối thông nhau, không gian được nới cao trông có vẻ trang nghiêm, giống như một giáo đường. Du Hân Niệm ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, chùm đèn thủy tinh kiểu châu Âu trên đỉnh đầu kia nếu như nện xuống khẳng định có thể vỡ đầu chết người, không chừng chính là cơ quan ám khí của lão bản nơi này.
Bên tay trái là cầu thang xoắn ốc màu vàng dẫn lên lầu, ngay bên cạnh đó là một cái thang máy. Ghế sofa, bàn làm việc, giá sách, còn có một cái tủ lạnh cực lớn cùng với một cái máy điều hòa kiểu đứng. Tầng này vô cùng rộng lớn, vật dụng thì ít, khoảng cách giữa các vật dụng cũng rộng, nhìn qua đúng là phòng tiếp khách, nhưng lại có vẻ quá mức lạnh lẽo. Trên bàn làm việc có một bộ máy vi tính, bên cạnh máy vi tính có một chiếc loa nhỏ, từ chiếc loa duy nhất trong văn phòng lớn như vậy phát ra âm thanh đọc tin tức từng hồi:
"Hôm nay trời quang, nhiệt độ cao nhất là độ, nhiệt độ thấp nhất là - độ, gió mạnh cấp đến cấp ...... Tin tức xã hội, cột thứ dòng thứ , tiêu đề, cụ già tuổi thần bí chết trong nhà, nửa năm sau mới được phát hiện. Nội dung......"
Du Hân Niệm vẫn là lần đầu tiên chứng kiến chiếc loa không dùng để phát nhạc mà là phát tin tức.
"Xin chào cô?" Một cô gái tóc ngắn từ trong phòng vệ sinh vội vội vàng vàng bước ra, "Cô là Vương tiểu thư hôm qua đã hẹn trước?".
Du Hân Niệm xoay người lại, trông thấy một cô gái mắt to môi mỏng, đeo một cặp kính khuôn tròn màu đồng, một đầu tóc ngắn màu nâu tựa như kẹo bông vừa uốn xoăn vừa xõa bồng bềnh. Tóc mái trước trán có hơi dài, che khuất một phần ánh mắt, hai lỗ tai xinh xắn ngược lại lộ ra ngoài, hai chiếc bông tai kim cương lóe sáng vô cùng bắt mắt.
"Xin chào cô, chính là tôi hẹn trước." Du Hân Niệm có thể nhìn ra được nàng ta không phải là lão bản ở chỗ này.
"Thật ngại quá, văn phòng chúng tôi ít người, tôi chỉ mới rời đi trong chốc lát......" Cô gái tóc ngắn đối diện khách khí bắt tay với nàng, "Tôi tên là Lâm Trạch Bạch, là thư ký của Phó tiểu thư. Nàng lúc này hẳn là đã thức dậy rồi, cô ngồi xuống trước đi, tôi đi lên gọi nàng xuống."
Du Hân Niệm vẻ tươi cười còn ngưng đọng trên khuôn mặt, cái tay đang vươn ra cũng trở nên cứng ngắc.
Đợi đã, ai chứ? Phó tiểu thư? Du Hân Niệm theo bản năng hướng tầm mắt lên trên lầu — chẳng lẽ là tên hỗn đản mồm mép kia? Thế giới này lại có thể nhỏ bé như vậy ư?
Lâm Trạch Bạch mang một tách cà phê nóng đến đưa cho nàng, âm thầm đánh giá nàng một phen sau đó đi lên lầu.
Du Hân Niệm cầm tách cà phê, đứng ngồi không yên.
Không không không, bình tĩnh một chút, họ "Phó" nói như thế nào cũng không được xem là dòng họ quá phổ biến, cho dù vừa là họ Phó lại vừa là nữ thì cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, đúng, chắc chắn là như thế. Bình tĩnh, bình tĩnh. Du Hân Niệm tự xoa dịu chính mình.
......Cũng đều là hành nghề thần côn, trùng hợp có thể hơi quá nhiều rồi không?
(Thần côn: một cách gọi khác của người làm nghề pháp sư, thầy phong thủy... đại loại thế)
Du Hân Niệm nghĩ ngợi đến sắp căng da đầu, đặt tách cà phê trở lại trên bàn trà, dự tính đi trước một bước. Tuy rằng lỡ hẹn là rất thất lễ, nhưng Ngọc Chi khi đi đã đặc biệt dặn nàng tránh xa họ Phó kia một chút, hiện tại nàng không chỉ không tránh xa một chút ngược lại còn tự dẫn xác đến tận cửa. Lỡ như có phát sinh chuyện gì, nàng sẽ trở thành ví dụ điển hình trong sách giáo khoa nói về việc mắc sai lầm vì ngu, Ngọc Chi có lẽ sẽ cười nàng suốt ba đời ba kiếp.
Cầm lấy túi xách nhanh chóng hướng ra cửa, vào khoảnh khắc nàng sắp sửa bước ra khỏi cửa thì bất chợt cái cổ bị siết chặt, cả người bị kéo ngược về sau, vừa vặn ngã vào trong ghế sofa.
Âm thanh "leng keng" phát ra từ cái chuông vô hình, Du Hân Niệm bị ngã chổng vó không phân biệt được đâu là trời đâu là đất, nhưng cũng không tính là đau. Giữa trận choáng váng quay cuồng cảm giác có hai người từ thang máy đi xuống, hướng đến chỗ nàng.
"Cái ghế sofa này chất lượng tốt vượt ngoài dự kiến của tôi nha. Tiểu Bạch, về sau cứ tìm mua đúng thương hiệu này nha."
Thanh âm vừa quen thuộc lại vừa đáng ghét, còn chưa nhìn thấy mặt đã có một luồng hơi thở đáng ghét đập vào mặt rồi. Miệng mồm ti tiện như vậy, trừ bỏ cái kẻ đã trộm Tam Xuyên Linh Trượng của nàng thì còn ai vào đây nữa!
Du Hân Niệm giãy dụa cố đứng dậy, Phó Uyên Di đang cùng Lâm Trạch Bạch đứng bên cạnh ghế sofa hướng nàng mỉm cười.
Phó Uyên Di đã thay ra một thân trang phục màu đen như thần chết mà lần trước hai bên gặp nhau, nàng hiện tại chỉ mặc một chiếc áo sơmi sọc trắng xanh ấm áp, tay áo tùy ý xắn lên phía trên cánh tay trắng mịn như ngọc, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ tinh xảo trông cực kỳ hợp với nàng. Hàng nút áo vẫn như trước được cài đến nút trên cùng, quần áo thẳng thớm hoàn toàn không có lấy một nếp nhăn. Cặp mắt kính gương phi công màu trà vẫn như trước che giấu đôi mắt nàng, đứng dưới ánh mặt trời nàng trông có vẻ chuyên nghiệp, giỏi giang và tỉ mỉ.
Màu môi của nàng hôm nay thật tự nhiên tươi mát, tựa như hoa anh đào tháng tư.
Tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp — nếu như Du Hân Niệm không phải vừa bị nàng ném lên trên ghế sofa.
Lâm Trạch Bạch "Ai nha" một tiếng liền bước tới đỡ Du Hân Niệm, hướng về phía Phó Uyên Di có chút phê bình kín đáo: "Sao lại có thể đối đãi với kim chủ của chúng ta như thế! Vương tiểu thư cô không sao chứ?".
Du Hân Niệm nằm bẹp trên ghế sofa thật vất vả mới ngồi dậy được, Phó Uyên Di hai tay vịn trên lưng ghế sofa, chậm rãi đi đến bàn làm việc: "Tiểu Bạch, cô giúp tôi rót một tách cà phê đi."
Lâm Trạch Bạch biết rõ lão bản của nàng đây là muốn đuổi khéo nàng đi, nàng trái lại cũng không phiền lòng, thông thường những người có thể tìm được đến đây đều là kẻ có tiền sẵn sàng bỏ thật nhiều tiền để giải quyết sạch sẽ đủ loại sự kiện thần bí bên người mình. Lão bản của nàng thu mức phí không thể nói là cao nhất trong lịch sử, nhưng bản lĩnh cũng có thể được xếp vào hàng đầu ở thành phố G mà phỏng chừng các khách hàng trước đó đều phải dành cho chút lời ca tụng.
Những kẻ có tiền như thế thường trải qua cuộc sống phong phú gập ghềnh, vì để kiếm tiền cũng làm ra không ít chuyện thiếu đạo đức, đời sống ái tình hỗn loạn, có vài tiểu ác quỷ quấn thân cũng là điều rất bình thường. Kẻ quyền cao chức trọng, thương gia đại phú hào, ngôi sao nổi tiếng...... bọn họ tìm đến nhờ Phó Uyên Di trừ tà thường hay đề cập đến một ít chuyện không tiện công khai, ngoại trừ bản thân Phó Uyên Di, bọn họ cũng không hi vọng có người khác nghe được.
Lâm Trạch Bạch ngoài mặt tỏ vẻ rất hiểu lễ nghi, rót trà mời khách xong liền đi, nhưng trong lòng lại một tràng trào phúng: Văn phòng này chỉ có hai người sống là tôi và nàng, vấn đề tài chính của nàng, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của nàng và mấy vật trừ tà cũng đều là tôi một tay lo liệu, mấy chuyện bê bối này của các người đến cuối cùng còn không phải đều lọt vào lỗ tai tôi sao.
Nhưng mà hôm nay vị này...... lúc Lâm Trạch Bạch lần đầu tiên nhìn thấy Du Hân Niệm còn tưởng rằng nàng tới là để tiếp thị chào hàng gì đó, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp lễ phép mới buột miệng hỏi một câu, không nghĩ tới thật đúng là khách hàng. Nếu không phải trước đó Phó Uyên Di đã căn dặn: "Nếu có một người tên là Vương Phương đặt hẹn trước thì đừng làm khó dễ nàng, sắp xếp giờ hẹn với nàng lên đầu tiên," thì nàng đã sớm giở giọng hách dịch tống tiễn vị Vương tiểu thư này trở về rồi.
Để lại nụ cười lễ độ, Lâm Trạch Bạch lúc bưng cà phê đến thì dùng tay hướng về phía Phó Uyên Di ra hiệu số "Bảy", một cách đặc biệt nghiêm túc và chắc chắn là số bảy, ngụ ý là: Việc này không tới bảy chữ số mà cô dám nhận thì cô chết chắc.
Lâm Trạch Bạch đi lên lầu, nơi này chỉ còn lại hai người Phó Uyên Di và Du Hân Niệm. Phó Uyên Di tắt loa, thong thả ngồi trước máy vi tính.
Du Hân Niệm vài ba lần muốn đứng dậy rời đi, nhưng cái thứ xiềng xích vô hình trên cổ kia cứ lôi kéo cưỡng ép nàng trở lại. Đừng nói là ra khỏi cửa chính, cho dù muốn từ trên ghế sofa đứng dậy cũng không có khả năng.
"Phó tiểu thư." Du Hân Niệm tức giận đến hai mắt đều đỏ lên, "Hôm nay là sơ sót của tôi, tôi thật không biết chỗ này là địa bàn của cô, có gì đắc tội mong cô lượng thứ. Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm mà lại không có bao nhiêu thời gian, phiền cô để cho tôi rời khỏi đây. Sau này nếu có cơ hội báo đáp, tôi nhất định sẽ không chối từ."
Phó Uyên Di không nhanh không chậm mà nhấm nháp cà phê, ánh mặt trời chiếu lên những ngón tay thon dài tinh tế của nàng, lộ ra một lớp sáng mịn trong trẻo: "Tam Xuyên Linh Trượng cũng đã bị hủy rồi, cô còn bận rộn cái gì?".
Không nhắc tới Tam Xuyên Linh Trượng thì thôi, nhắc tới lại khiến cho ngọn lửa giận dữ trong lòng Du Hân Niệm "bùm" một phát cháy bùng lên tận đỉnh đầu.
Nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị ai gài bẫy như vậy, họ Phó này giữa đường chẳng hiểu vì sao lại xuất hiện, chẳng hiểu vì sao lại gây khó dễ cho nàng, còn phá hủy những thứ quan trọng nhất của nàng. Nếu như không phải là đạo hạnh không sâu bằng nàng ta, Du Hân Niệm đã sớm nhảy dựng lên đem nàng ta xé xác thành từng mảnh nhỏ rồi.
Du Hân Niệm đối với nàng ta xem như đã thập phần khách khí, thậm chí còn có chút ủy khuất, nhưng Phó Uyên Di hoàn toàn không hề dao động.
"Tôi bận rộn cái gì e rằng không có chút quan hệ nào với cô." Du Hân Niệm thay đổi sách lược, "Cô cả ngày ngăn trở gây khó dễ cho tôi, tôi còn nghĩ là cô muốn giữ tôi ở lại bên cạnh cô, chẳng lẽ là luyến tiếc tôi?".
Họ Phó này từ đầu đến chân đều tỏa ra một loại khí chất cao ngạo, cho dù chỉ dùng một đầu ngón út để thăm dò Du Hân Niệm vẫn có thể đoán được nàng chắc chắn không thích nghe những lời thế này, thậm chí còn có thể chọc tức nàng. Kiểu người giống như nàng, chỉ có lúc phẫn nộ thì mới dễ dàng nhìn ra sơ hở.
Ai dè Phó Uyên Di không giận mà ngược lại còn cười: "Ừ, đúng là rất luyến tiếc cô, tiểu mập mạp linh hoạt. Từ sau lần đầu tiên nhìn thấy cô quả thực đêm không ngủ ngon, cho dù cô hủy mất hóa đơn ba trăm vạn của tôi tôi cũng không chút nào hận cô."
Du Hân Niệm: "......"
"Chuyện Tam Xuyên Linh Trượng là sai lầm đầu tiên của tôi, phỏng chừng đối với cô mà nói cũng là một kinh nghiệm đau thương. Tôi vô cùng khâm phục nghị lực và dũng khí của Du tiểu thư, giống như cô nói, tôi thực sự luyến tiếc cô."
Mấy lời phản pháo của Du Hân Niệm bắn ra lại bị Phó Uyên Di tiếp đỡ không chút khó khăn, đã thế còn tiếp tục tung hứng theo, ngược lại khiến cho Du Hân Niệm phải đỏ mặt xấu hổ: "Được rồi, cô rốt cuộc là muốn nói cái gì?".
Phó Uyên Di tiếp tục cười nói: "Du tiểu thư lúc còn sống chính là bậc tinh anh, bất luận là sống nhờ trong thân thể nào với thân phận gì đều có thể sinh tồn mạnh mẽ như vậy. Nếu như đôi bên chúng ta vẫn tiếp tục con đường mưu cầu của riêng mình, trong tương lai cơ hội chạm mặt nhau thật sự rất nhiều. Lại bị cô hủy mất mấy mối làm ăn thì bảng hiệu của tôi cũng khó giữ. Tôi nghĩ, chúng ta trở thành bạn hợp tác hẳn là lựa chọn sáng suốt nhất."
"Bạn hợp tác?"
"Đúng vậy, hôm nay cô tìm đến tôi chẳng phải là vì mục đích này sao?" Ngón tay của Phó Uyên Di nhẹ nhàng vuốt ve quai tách cà phê, Du Hân Niệm lúc này mới nhận ra đồng hồ đeo tay của nàng là thuộc bộ sưu tập Le Brassus của thương hiệu nổi tiếng Blancpain, dây da cá sấu màu đen, mặt đồng hồ đường kính mm, đây là mẫu dành cho nam giới, "Tôi đối với khách hàng của mình luôn rất khoan nhượng, bất kể cô là ai, là người, là quỷ, đã làm chuyện tốt, chuyện xấu, chuyện trời đất không dung, đối với tôi mà nói cô đều là khách hàng tôn quý."
Du Hân Niệm cười lạnh: "Phó tiểu thư đánh tiếng như thế này cũng quá vang dội đi. Cô không cần phải nói những lời lẽ êm tai như vậy, tôi cũng sẽ không trở thành khách hàng của cô đâu."
Phó Uyên Di khẽ cười, đi tới bên cạnh Du Hân Niệm, ngồi xuống. Du Hân Niệm ngửi được mùi nước hoa trên người nàng, mùi gỗ bách tươi mát trầm ổn hòa quyện cùng sự nồng nàn của mùi đàn hương Ấn Độ, cô đọng lại thành một dư vị vừa ấm áp vừa ổn trọng. Du Hân Niệm rất quen thuộc mùi hương này, thậm chí đã từng si mê. Chỉ có điều là Lô Mạn lại không thích, nên nàng cũng rất ít khi dùng.
Phó Uyên Di cầm tay nàng, đem năm ngón tay của nàng mở ra. Giữa lòng bàn tay chợt mát lạnh, khi những ngón tay thon dài như ngọn trúc của Phó Uyên Di từ bàn tay nàng dời đi, lòng bàn tay trống rỗng chợt xuất hiện một viên ngọc hình tròn. Toàn bộ viên ngọc đều là màu đỏ hồng, mà trên đó lại có một vết đen kỳ lạ.
"Đây là cái gì?" Du Hân Niệm hỏi.
"Hồn Nguyên Ngọc, nó có thể bắn ra Nhiếp Hồn Tên." Phó Uyên Di nói, "Giúp cho cô thu thập được Huyết Tâm của người khác."
"Huyết Tâm?"
"Hỉ nộ ái ố đều do tâm sinh, ký ức rõ ràng nhất của mỗi một người đều ngưng đọng bên trong máu huyết ở đầu quả tim, dùng Nhiếp Hồn Tên bắn vào tim đối phương tại thời khắc đỉnh điểm của cảm xúc, là có thể thu thập được Huyết Tâm của người đó." Phó Uyên Di từ tốn nói, "Huyết Tâm ngưng kết thành Hồn Nguyên Ngọc, bóp vỡ nó, cô liền có thể nhìn thấy được những ký ức đó."
Du Hân Niệm nắm trong tay Hồn Nguyên Ngọc, cân nhắc chuyện này. Nếu như lời Phó tiểu thư nói là sự thật, vậy thì đi thu thập Huyết Tâm của từng nghi phạm, sẽ có thể biết được ai là hung thủ.
Còn có loại chuyện này sao? Quả thực là làm ra để dành cho nàng mà.
Phó Uyên Di cười nói: "Có muốn thử một chút không?".
Đối phương lúc nào cũng mang bộ dáng vừa ung dung vừa nhã nhặn, mà hiện tại kề cận thế này, vẻ tươi cười của nàng hàm chứa tia quyến rũ, rõ ràng là đang dụ dỗ và không có ý tốt.
Du Hân Niệm cũng không biết mục đích của nàng, nhưng bản thân mình đã là hai bàn tay trắng, còn có cái gì để mất đây?
Dẫu cho Ngọc Chi đã năm lần bảy lượt nhắc nhở nàng tránh xa vị Phó tiểu thư này, nhưng trước mắt việc này thật sự rất có sức cám dỗ......
Có muốn thử một chút không?
"Phó Uyên Di –!" Bất thình lình Lâm Trạch Bạch từ trên lầu lao xuống, vung vẫy một xấp hóa đơn trong tay, "Tôi trở về nhà một tháng, cô lại chạy đến khách sạn M ở hết một tháng!? Cô điên rồi sao! Cô có biết là bao nhiêu tiền không!".
Phó Uyên Di không nhìn nàng ấy, mà nói với Du Hân Niệm: "Nếu như tôi là cô tôi tuyệt đối sẽ không do dự. Tam Xuyên Linh Trượng đã bị hủy, thời gian cô ở Nhân giới có hạn, trước mắt chỉ có một con đường này để đi, tại sao lại không đi? Sợ hãi?".
Du Hân Niệm trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi.
Phó Uyên Di cũng không để ý vẻ hung dữ của nàng, vẫn duy trì nụ cười thong dong.
Họ Phó này dường như có thể nhìn thấu toàn bộ mọi thứ của nàng, từ lời nói hành động cho đến nội tâm, từ kiếp trước cho đến kiếp này. Từng chữ từng lời đều có thể nhắm thẳng vào điểm yếu của nàng, làm cho nàng vừa tức giận lại vừa chán nản.
"Nhớ kỹ, muốn ký ức trong Huyết Tâm càng rõ ràng thì nhất định phải chọn lựa thời cơ tốt nhất. Người bị thu thập cảm xúc càng kích động, độ tinh khiết của Hồn Nguyên Ngọc sẽ càng cao. Chẳng hạn như......" Nàng tựa hồ đã ngầm thừa nhận rằng Du Hân Niệm không hề phản kháng tức là sẽ làm theo lời của nàng.
Nàng hướng về Lâm Trạch Bạch và nói: "Cô có biết khu căn hộ ở khách sạn M chỉ mở cho thuê đối với khách thường trú không?".
Lâm Trạch Bạch sửng sốt: "Cái gì? Chẳng lẽ cô......"
"Ký hợp đồng nửa năm, tôi đã thanh toán tiền rồi."
"Phó Uyên Diiiiiiiiii –!!!" Lâm Trạch Bạch nước mắt đều sắp trào ra, thanh âm lại nâng cao thêm một tông, "Tôi vất vả cực khổ giữ gìn cái văn phòng này! Đi tìm khách hàng cho cô tha hồ chặt chém, tôi mất ăn mất ngủ tôi bất chấp mưa gió to con mẹ nó đều là vì cái gì! Cô sao lại có thể thừa dịp tôi vắng mặt mà đi đốt tiền! Cô –"
Phó Uyên Di cầm tay Du Hân Niệm, đem vết đen trên Hồn Nguyên Ngọc nhắm ngay Lâm Trạch Bạch: "Nhất định phải nhắm thật chuẩn, lỡ như bắn sai người thì hỏng bét. Tốt lắm, cứ như vậy tập trung tinh thần, nhìn kỹ viên ngọc."
Lâm Trạch Bạch: "Này, cô làm cái gì vậy?".
Du Hân Niệm dựa theo chỉ dẫn của Phó Uyên Di, nhìn thấy viên ngọc nổi lên một tầng ánh sáng màu trắng, bỗng "Vụt" một tiếng, Nhiếp Hồn Tên bất ngờ phóng ra, nhanh đến mức không thấy rõ nó xuất phát từ đâu.
Mũi tên kia đâm mạnh vào ngực trái của Lâm Trạch Bạch, toàn thân Lâm Trạch Bạch run lên một chút, tựa như bị điện giật, hai mắt trợn tròn xong quỳ sụp xuống đất. Viên ngọc từ màu đỏ hồng chuyển thành màu đỏ sẫm, vệt đỏ sẫm từ từ trồi ra khỏi bề mặt viên ngọc sau đó ngưng kết thành một khối cầu nhỏ bằng quả tắc, được Phó Uyên Di đón nhận, thả vào trong tay Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm kinh hãi nói: "Nàng đã chết?".
Phó Uyên Di: "Tôi sao lại giết chết thư ký thân ái của tôi được? Sau khi bị Nhiếp Hồn Tên bắn trúng sẽ rơi vào trạng thái hôn mê ngắn, suy cho cùng thì đỉnh điểm cảm xúc đột nhiên mất đi vẫn phải cần một ít thời gian để hồi phục, đúng lúc cũng là để cho nàng nghỉ ngơi một chút, bình phục lại tâm tình."
Du Hân Niệm: "......" Căn bản là vì không muốn bị lải nhải đi!
"Thu thập được rồi." Phó Uyên Di nói, "Bây giờ thì bóp vỡ nó đi."
Du Hân Niệm chần chừ chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy chính mình hiện tại còn do dự quả thật là rất ngu xuẩn.
Phó Uyên Di nói đúng, hiện tại nàng căn bản là không có phương hướng, chỉ cần còn có một loại khả năng xảy ra trước mắt nàng, nàng đều phải thử.
Quyết định hạ quyết tâm, Du Hân Niệm dùng sức sờ nắn, "Phụt" một tiếng tỏa ra một cỗ huyết khí.
"Ôi!" Cái mùi này thật sự là khó ngửi, Du Hân Niệm bịt mũi.
"Xem ra đều là ký ức không tốt." Phó Uyên Di nói, "Cuộc sống gập ghềnh trong ký ức tràn đầy ủy khuất, huyết khí hôi thối. Ai da...... Vì sao nhân viên của tôi lại thảm như vậy?".
Huyết khí dày đặc bao phủ không trung, dần dần ngưng tụ lại thành một mảnh huyết mạc, trên huyết mạc dần dần có bóng người.
Phó Uyên Di nói: "Hiện ra trước tiên đều là phần ký ức khắc cốt ghi tâm nhất."
Trên huyết mạc là góc nhìn của Lâm Trạch Bạch, đang cầm một xấp tiền mặt đếm đếm: "Mình phát tài rồi! Phát tài rồi! Rốt cuộc đã có thể dọn nhà ra khỏi tầng hầm rồi! Bốn nghìn, bốn nghìn mốt, bốn nghìn hai...... Ha ha ha!".
Du Hân Niệm: "......"
Phó Uyên Di: "......"