Phó Uyên Di không nghe thấy tiếng bước chân của nàng, liền nghiêng mặt lại nói: "Đây là Lâm Cung, là cộng tác của tôi, chúng tôi luôn ở cùng nhau. Không cần sợ, nàng sẽ không thương tổn cô."
Trên bàn làm việc trong phòng có một chiếc máy vi tính, âm thanh từ phần viền máy vi tính đang phát bản tin thời sự, tình huống giống hệt như lúc ở trong văn phòng của nàng.
Du Hân Niệm liếc mắt nhìn Lâm Cung một cái rồi nói: "Tôi biết, đã từng lôi kéo tôi hai lần."
Lâm Cung vẫn liên tục nằm dựa trên đầu vai Phó Uyên Di, tựa như một đứa trẻ ỷ lại nằm dài trên người cha mẹ mình. Nàng mặc một thân váy dài, tay áo rất rộng, đai lưng màu tím, vạt áo trước nằm hướng về bên trái, rõ ràng chính là trang phục của người cổ đại. Du Hân Niệm dù sao vẫn cảm thấy hơi sợ nàng, chỉ cần bị nàng để ý liếc mắt nhìn một cái là toàn thân sẽ phát lạnh.
"Nàng là Bách Quỷ Chi Vương, cô sợ nàng cũng là bình thường." Phó Uyên Di đưa tay tắt âm thanh, từ trong túi áo lấy ra một chiếc USB.
(Bách Quỷ Chi Vương: Vua của muôn loài quỷ)
"Bách Quỷ Chi Vương?" Du Hân Niệm vô thức liếc mắt nhìn Lâm Cung một cái, rõ ràng chính là một đứa trẻ, tay nhỏ chân nhỏ, chiều cao cũng chỉ khoảng một mét rưỡi. Thế nhưng chỉ cần bị nàng liếc mắt nhìn một cái tim liền đập nhanh hơn, lộ ra dáng vẻ "uy nghiêm không giận, tươi cười không yêu". Du Hân Niệm nhớ tới Ngọc Chi từng nói Lâm Cung này không phải là cô hồn dã quỷ cũng không giống ác quỷ, nói nàng là Bách Quỷ Chi Vương mới thật đúng với khí chất này.
Chủ yếu là, cùng với Phó Uyên Di kia bất luận là người hay quỷ, đều khiến người ta phải kiêng dè ba phần.
Phó Uyên Di khẽ ho khan một tiếng, làm cho Du Hân Niệm quay hướng trở lại: "Trong USB này có đoạn video thu được từ camera giám sát sân sau nhà cô vào thời điểm hơn năm trước."
Du Hân Niệm cầm USB mà tưởng chính mình đã nghe lầm: "Nhà của tôi? Cô là nói Du gia?".
Phó Uyên Di lại cảm thấy buồn cười: "Bằng không thì? Cô thực đã quen mình là Vương Phương rồi sao?".
"Không...... Ý tôi là, ngươi làm sao có thể tìm được? Cũng đã hơn năm rồi."
"Dĩ nhiên là từ phía cảnh sát lấy được. Vụ án này năm đó coi như là chấn động một thời, Du gia các cô và Lô gia cùng nhau tạo áp lực cho cảnh sát, báo chí truyền thông ùn ùn kéo đến, đó là lý do tại sao cho đến tận hôm nay cô vẫn còn có thể tìm được một đống tin tức của năm đó."
Nghe được hai chữ "Lô gia" này, Du Hân Niệm liền đưa mắt nhìn thẳng Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di tựa như không chú ý tới ánh mắt của nàng, tiếp tục nói: "Cô cũng đừng oán trách phía cảnh sát, cảnh sát vừa điều tra vừa treo giải thưởng, vì chuyện này cũng đã hao tốn rất nhiều thời gian và cảnh lực, nhưng cuối cùng vẫn không phá được án. Vụ án này đương nhiên biến thành án chưa giải quyết."
Du Hân Niệm hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, vụ án này không đơn giản như vậy: "Cô muốn nói, chuyện mưu sát tôi và ba mẹ tôi...... có chút cổ quái?".
Phó Uyên Di vẫn như trước không trực tiếp trả lời, nói: "Trước tiên xem đoạn video trong USB đã."
Du Hân Niệm ngồi vào bên cạnh nàng đem đoạn video trong USB mở lên, phát hình.
Du Hân Niệm lần đầu tiên nhìn trực diện hiện trường vụ án, hận không thể dán dính tròng mắt vào trên màn hình. Phó Uyên Di ngồi dựa vào lưng ghế, Lâm Cung thì ngáp một cái, vẻ mặt méo mó hai cánh tay đan vào nhau khoác lên vai nàng, đồng thời bình luận:
"Đây là hậu viện nhà các cô? Cũng thật lớn. Từ góc độ này có thể thấy được toàn bộ tình huống ở hậu viện, còn có hai gara, một cái thì đóng cửa, trong gara bên kia thì có xe, bên cạnh là bể bơi...... Ừm, tối như bưng nhìn không rõ lắm, cũng chưa thấy người."
Du Hân Niệm cảm thấy Lâm Cung nói ra ngữ điệu có phần tương tự như giọng nữ phát thanh viên kia, có chút phiền, nhưng sau lưng là hàn khí bức người nên nàng cũng không dám nói nhiều......
Phó Uyên Di đột nhiên hỏi: "Nhà các cô không có nuôi chó sao?".
Du Hân Niệm: "Có nuôi."
"Nếu như có người lạ tiến vào, con chó sao lại không sủa?"
Du Hân Niệm bị những lời này của nàng khiến cả người căng thẳng. Tuy rằng chuyện người quen gây án vốn dĩ cũng không hiếm lạ, mà nàng từ sớm cũng đã biết được chuyện này khả năng chắc chắn là người quen làm. Nhưng đến khi người khác đem chuyện này nói thẳng ra thì nàng lại theo bản năng có chút phủ nhận và sợ hãi.
Lâm Cung chợt nói: "Hình như là cháy."
Khung video trên góc phải màn hình bị ánh lửa làm rực sáng, Du Hân Niệm rất quen thuộc sân sau, dựa theo góc độ camera nàng biết là lửa cháy xuất phát từ phòng ngủ lớn nhất. Du Hân Niệm đang định nói gì đó, bỗng nhiên có một bóng người hoảng hốt từ phía ống kính camera chạy băng qua. Lâm Cung nói:
"A, có người?"
Du Hân Niệm vừa nhìn liền nhận ra đó chính là người hầu trong nhà các nàng, dì Võ.
Siêu thị cách cửa sân sau khá gần, dì Võ rời nhà đều quen đi từ sân sau. Dựa theo hướng cánh cửa thì bà ấy hẳn là vừa từ bên ngoài trở về. Thời gian trên màn hình cho thấy giờ phút ban đêm, đã trễ như vậy bà ấy đi ra ngoài làm cái gì? Dì Võ làm việc rất theo khuôn phép, mỗi ngày mấy giờ mấy phút phải làm cái gì luôn luôn rất nghiêm ngặt.
Tại sao bà ấy lại rời khỏi nhà lúc giữa đêm?
Nhìn bộ dạng bà ấy như vậy đích thị là chạy đi chữa cháy. Nhìn thấy lửa lớn như vậy còn có thể chạy trở về, dì Võ có vẻ không phải hung thủ.
"Là người hầu của nhà chúng tôi." Du Hân Niệm đem ý kiến của mình nói ra một lần, Phó Uyên Di nói:
"Manh mối này rất tốt, người hầu này vẫn còn làm việc tại Du gia chứ?"
"Thực ra hai tháng trước khi xảy ra chuyện không may bà ấy đã dự tính trở về quê nhà, nói trong nhà xảy ra chút chuyện. Đúng lúc khoảng thời gian đó em gái tôi thân thể không tốt nên dì Võ dường như cũng băn khoăn chưa vội đi, tính chờ đến sau sinh nhật tôi rồi mới đi. Nhiều năm như vậy, hẳn là đã sớm về quê rồi."
"Đi tìm bà ấy thử xem, bà ấy hẳn là có nhiều cơ hội tiếp xúc nhất với kẻ tình nghi." Phó Uyên Di nói, "Mặc dù có người phóng hỏa, nhưng nhà cô cũng không phải hoàn toàn bị đốt cháy rụi, ít nhiều gì cũng đã cứu giữ lại được một chút. Hơn nữa hai em của cô cũng còn đang ở đó, đem nhà cửa phòng ốc sửa sang lại lần nữa giống hệt như lúc trước, hẳn cũng là để tưởng niệm các cô."
Đột nhiên bị đề cập đến người nhà Du Hân Niệm liền cảm thấy hốc mắt nóng lên chóp mũi chua xót.
Hai đứa nhóc Nhiên Đông và Nhâm Tuyết đó sao? Du Hân Niệm không có cách nào tưởng tượng được năm đó hai đứa nhỏ chỉ mới hai mươi tuổi làm như thế nào chống đỡ được đến bây giờ.
"Du gia vẫn còn ở đó, cô có nhớ rõ siêu thị và khu chợ mà người hầu nhà cô thường xuyên đến không? Nếu như bà ấy vẫn còn giúp việc tại Du gia, cô nắm bắt thời gian đến đó chờ, nhất định có thể gặp được bà ấy. Cô trước tiên có thể bắt chuyện với bà ấy, nhưng mấy lời nói khách sáo như vậy cũng quá mức khó khăn, nếu chuẩn bị không tốt khiến bà ấy nảy sinh cảnh giác đối với cô thì càng không ổn. Tôi đề nghị cô đi thu thập Huyết Tâm của bà ấy, có thể trực tiếp nhìn thấy đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Phó Uyên Di nêu vấn đề rất tốt, Du Hân Niệm luôn chuyên tâm muốn tìm ra Tam Xuyên Linh Trượng khôi phục trí nhớ của mình, chưa từng nghĩ tới còn có một cách khác là trộm lấy trí nhớ của người khác.
Phó Uyên Di bảo nàng đem Hồn Nguyên Ngọc đặt lên bàn: "Tôi đã giúp cô lắp Nhiếp Hồn Tên vào rồi, cô hiểu rõ phải bắn tên như thế nào, cô cũng nên nhớ kỹ những gì tôi đã nói, từng mũi tên đều rất quý giá, xác định có thể thu thập được Huyết Tâm rõ ràng thì mới ra tay."
Phó Uyên Di tựa như vị lão sư dặn dò nàng đủ điều. Du Hân Niệm đem Hồn Nguyên Ngọc cất vào, nói:
"Phó tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?"
Phó Uyên Di tựa hồ đã sớm đoán được nỗi nghi ngờ của nàng: "Tôi nói rồi, Hồn Nguyên Ngọc không phải là tặng không cho cô, cô......"
"Tôi sẽ dốc hết toàn lực giúp cô làm việc." Du Hân Niệm cướp lời nàng nói, "Được, tuy rằng trong chuyện này cô rõ ràng là chịu thiệt, bất luận cô muốn có cái gì từ tôi thì mối giao dịch này đều là tôi được lợi, tôi cũng không có quyền hỏi nhiều. Hồn Nguyên Ngọc này đối với tôi quả thực vô cùng quan trọng, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này."
......Trước khi Du Hân Niệm ra về Phó Uyên Di bảo nàng để lại số tài khoản ngân hàng, nói văn phòng của nàng đều là tính tiền lương theo ngày làm việc.
"Không cần đâu, hôm nay đến đây đều là nói chuyện của tôi, tôi không mặt mũi nào lại nhận tiền của cô."
Sau khi Du Hân Niệm đi rồi, Lâm Cung nháy mắt mấy cái nói: "Cô nương này cũng rất dễ khiến người ta yêu thích."
Phó Uyên Di trầm mặc một lúc lâu sau đó dường như khẽ "Ừm" một tiếng.
Không nghĩ tới người vừa rời đi đã quay trở lại, cầm trong tay hai hộp thuốc.
"Ngày hôm đó cô để lại áo choàng và dù cho tôi nên bị cảm rồi? Uống chút thuốc đi." Du Hân Niệm lên tiếng giải thích trước, "Tôi cũng không phải muốn lấy lòng cô, chỉ là không thích mắc nợ người khác thôi, một chút vẫn là một chút."
Phó Uyên Di hướng mặt về phía nàng nói: "Cảm ơn."
Du Hân Niệm tay cầm hộp thuốc giơ lên, hồi lâu vẫn không thấy Phó Uyên Di đưa tay ra nhận.
"Cô đặt lên bàn đi." Phó Uyên Di nói.
Thật sự là cổ cổ quái quái. Du Hân Niệm đặt hộp thuốc xuống, lại đi.
"Nàng xem như là một người thông minh, nói không chừng đã nhìn ra nha." Lâm Cung rũ hai mí mắt lười biếng nói.
Phó Uyên Di: "Không quan trọng."
Du Hân Niệm chạy về khách sạn đi làm, một trận mệt nhọc, sau khi tan tầm lại đi chạy bộ. Nàng cảm giác tứ chi mập phì cùng cảm giác vô lực đã bị nàng mạnh mẽ đè ép, trở lại ký túc xá tắm rửa xong bước ra cả người nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Đồng nghiệp ở chung ký túc xá vừa mới đi làm, lại chỉ còn một mình nàng, rất tốt.
Hôm nay từ sáng tới tối chạy tới chạy lui làm nàng có phần mệt mỏi, nằm trên giường lấy điện thoại di động ra tra xem khu chợ mà dì Võ thường đến là nơi nào.
Nàng đương nhiên không biết tên của khu chợ đó, mấy chuyện do người hầu trong nhà phụ trách nàng cũng không quan tâm.
Tra tìm vị trí của Du gia, gần đó chỉ có hai khu chợ. Dì Võ đi đứng cũng không quá nhanh nhẹn, bà ấy hẳn là sẽ chọn khu chợ gần hơn, mà gần khu chợ đó cũng có một cái siêu thị.
Hẳn chính là chỗ đó.
Du Hân Niệm đem địa chỉ lưu lại, bỗng nhiên có một người từ trên nóc nhà rơi xuống, hướng về phía nàng bay tới. Nàng vô cùng hoảng sợ, theo bản năng tung ra một nắm đấm nhắm vào mặt đối phương.
Ai ngờ một chiêu vừa nhanh vừa mạnh này lại đánh vào không khí, nắm đấm của Du Hân Niệm xuyên qua thân thể Ngọc Chi hướng về phía trước, bị lực quán tính của chính mình quăng ngã một phát nặng nề.
"Ầm" một tiếng, âm vang thật lớn, Ngọc Chi nhìn thấy cũng sửng sốt:
"Trông thấy tôi liền kích động như vậy? Nhớ tôi phải không?"
Du Hân Niệm vừa vịn ghế vừa vịn bàn, thật vất vả mới đứng lên được, thấy vẻ mặt tươi cười quỷ dị của Ngọc Chi, biết ngay là có vấn đề: "Cô cuối cùng đã trở lại...... Tìm được phương pháp rồi sao?".
"Cô đoán xem đoán xem!"
"Nhìn cô ti tiện thế này...... Nhất định là tìm được rồi."
"Hứ!" Ngọc Chi giả bộ đá một cước vào cái mông tròn trịa của nàng, "Tôi giúp cô làm việc cô còn mắng tôi! Tôi thực sự đã tìm được biện pháp rồi, mau tới van cầu tôi để tôi nói cho cô biết!".
Du Hân Niệm xoay đầu lại ném cho nàng một ánh mắt sát thủ có thể giết chết nàng một trăm lần.
Ngọc Chi: "...... Sao lại có một người mập mạp không đáng yêu giống như cô vậy chứ? Oa, tôi chính là một đường chạy như điên, chỉ mất phút ở trong đại đồ thư quán Minh phủ đã tìm được manh mối rồi, được, cô lát nữa sẽ phải ăn năn hối lỗi khen ngợi tôi thông minh cơ trí, chủ yếu là món đồ đó rõ ràng vẫn còn tồn tại trên đời, còn có hình ảnh nữa."
"Rốt cuộc là cái gì?"
"Thứ này không thuộc về Minh phủ, truyền thuyết nói nó là bảo vật của Yêu giới, nhưng bởi vì cực kỳ trân quý, nên Tứ giới vẫn không ngừng tranh đoạt. Hai nghìn năm trước Yêu giới đại loạn, bảo vật này cũng không biết đã lưu lạc đến nơi nào...... Nhưng Tam giới đều rất thích buôn lậu đồ vật của Nhân giới, bất kể là rơi vào chỗ nào đều có khả năng bị hoán đổi đến tay con người. Món đồ đó được gọi là Hồn Nguyên Ngọc, nghe nói nó có thể thu thập Huyết Tâm của vạn linh Tứ giới. Chỉ cần có nó, cô thừa dịp kẻ tình nghi không chú ý rút lấy trí nhớ của hắn ra, ai giết cô không phải sẽ biết được hết sao? Quả thực là thứ được làm ra để dành cho cô mà!" Nói đến đây Ngọc Chi cảm thán một tiếng, "Tuy Hồn Nguyên Ngọc so với Tam Xuyên Linh Trượng còn trân quý hơn, lại chỉ mới nghe trong truyền thuyết, nhưng tìm Tam Xuyên Linh Trượng chúng ta cũng chỉ mới mất một tháng, còn dư tháng thế nào cũng tìm được đúng không? Phương Phương, cô nghìn vạn lần cũng đừng nản lòng thoái chí, có được chút manh mối tuy mờ mịt nhưng dù sao cũng còn hơn là một tia hi vọng đều không có đúng không...... Đây là cái gì?"
Du Hân Niệm mở bàn tay ra, giữa lòng bàn tay là một viên ngọc trắng hồng tròn trịa xinh đẹp.
"Hồn Nguyên Ngọc." Du Hân Niệm nói.
Ngọc Chi: "??"
"So với cái cô nhìn thấy ở đại đồ thư quán có giống nhau không?"
Ngọc Chi há miệng hồi lâu không khép được, tay đang cầm Hồn Nguyên Ngọc cũng run lẩy bẩy. Nàng nhìn rồi lại nhìn viên ngọc sáng bóng, suýt chút nữa buông tay đánh rơi: "Tôi...... Thật sự là Hồn Nguyên Ngọc a......Cô, cô cô cô là như thế nào mà có được?".
Du Hân Niệm đem chuyện nàng cùng Phó Uyên Di nói cho Ngọc Chi nghe.
Ngọc Chi thiếu điều muốn co quắp trên sàn nhà: "Du đại tiểu thư, cô ý muốn nói là, tôi trước khi đi năm lần bảy lượt bảo cô đừng có tới gần họ Phó kia, nàng cực kỳ cực kỳ nguy hiểm, sau đó tôi đi rồi, cô không chỉ cùng nàng gặp mặt, mà còn trở thành nhân viên của nàng?".
"Ừ."
"Ừ cái đầu cô a!" Ngọc Chi thiếu điều muốn cào mặt sàn, "Tôi làm thế nào để chia sẻ bớt căn bệnh thần kinh của cô đây...... Trời ạ! Cô căn bản là không biết thân phận của đối phương thì đã tiếp cận rồi, cô có biết cái gì gọi là dê vào miệng cọp không a! Cô sao lại lớn mật như thế hả!".
Du Hân Niệm ngoáy ngoáy lỗ tai: "Có cái gì phải sợ, làm việc giúp nàng thì làm, nàng đã hứa hẹn sẽ không bắt tôi làm chuyện xấu, nhưng lại cho tôi viên ngọc này. Tuy rằng mỗi lần bắn ra một mũi tên sẽ hao tổn của tôi hai tháng thời gian ở Nhân giới, nhưng tiết kiệm được công sức tìm kiếm không phải là quan trọng hơn sao?".
"Cái gì? Hai tháng thời gian ở Nhân giới?" Ngọc Chi lập tức ngồi xuống, "Cô đã dùng rồi?!".
"Tôi đã dùng lúc làm mẫu."
Ngọc Chi: "......"
Ngọc Chi cảm thấy bốn chữ"Bà nội của tôi" đã không còn đủ để hình dung địa vị Du Hân Niệm tronglòng nàng nữa rồi. Du đại tiểu thư quả thực chính là Đại Đường Thánh Tăng, mànàng chính là con khỉ đột xúi quẩy phải hộ tống người này đi Tây Thiên thỉnhkinh. Bấm bấm ngón tay nhẩm tính, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn lúc này mớiđến kiếp nạn thứ mấy đây.