Lưu Khả và Du Hân Niệm bằng tuổi nhau, năm nay cũng chỉ mới , nhưng nàng cả ngày đều tóc tai bù xù tô son đánh phấn dày cộm, vết nhăn rất nhỏ ở khóe mắt cũng đã biến thành vằn đen, nói nàng hơn bốn mươi tuổi chắc cũng có người tin.
Trạng thái tinh thần của Lưu Khả quả thực rất kém, bắt đầu từ năm đó sau khi Du Hân Niệm chết, tính tình của nàng càng ngày càng tệ, nhìn ai cũng không thuận mắt. Sau khi Khương Cầm nhảy lầu tự tử thì cuộc sống của nàng hoàn toàn rối loạn, làm việc hiệu quả không tốt, thấy bạn trai cũ không đánh thì mắng, bạn trai cũ đi công tác nước ngoài nàng thiếu chút nữa nổi cơn tam bành chặt đứt 'cậu nhỏ' của đối phương. Bạn trai cũ giơ tay chỉ thiên chỉ địa khắp trong ngoài nước mà thề độc, nói nếu hắn ở bên ngoài không làm việc thật tốt kiếm tiền cung phụng bà xã mà bao nuôi nhân tình thì 'cậu nhỏ' không cần đến người khác chặt đứt, chính hắn sẽ hai tay dâng tặng.
Lưu Khả cuối cùng cũng để cho hắn đi, bạn trai cũ chân trước vừa đi Lưu Khả chân sau liền tìm cho mình một tiểu thịt tươi hai mươi tuổi mà tận hưởng. Cho đến khi sự việc bại lộ Lưu Khả chỉ cảm thấy chính mình gặp xui xẻo, nhưng mà từ lâu nàng cũng đã không còn tình cảm gì đối với bạn trai cũ nữa, trước đó ngăn cản đối phương ra nước ngoài cũng chỉ vì dục vọng chiếm hữu và thể diện của bản thân mà thôi.
"Cho nên, muốn thưởng thức món ăn dân dã thì nghìn vạn lần cũng đừng đưa về nhà, đối phương có đòi hỏi thỉnh cầu như thế nào cũng đừng đáp ứng. Đã vậy còn con mẹ nó mất mặt a, tên tiểu ngốc kia bị bạn trai cũ của tôi dọa đánh lúc chạy ra cửa còn lộ nguyên cái mông nữa chứ!"
Biệt thự riêng của Lưu Khả, bể bơi - âm nhạc - rượu sâm banh.
Mỗi tối khi mặt trời xuống núi, cả đoàn xe danh giá từ cổng biệt thự của Lưu Khả nối đuôi nhau tiến vào, giống như một đám quỷ hút máu nín nhịn rất lâu chỉ muốn bắt đầu cuồng hoan. Một vài nhóm thanh niên cả trai lẫn gái từ trong xe bước xuống, khoác lên những bộ trang phục gợi cảm mà bọn họ tâm đắc nhất, hoặc là cái gì cũng không mặc, để lộ da thịt, chiến nhau suốt cả đêm.
Lưu Khả đã uống hơi nhiều, cánh tay vừa mới tốt lên một chút liền bạo dạn nhảy xuống nước, bơi một vòng trong bể bơi mà sặc nước tới ba lần. Cố Đông Thần vất vả lắm mới kéo nàng lên được, nàng nhìn thấy khuôn mặt của Cố Đông Thần liền buồn nôn, vung tay giãy thoát khỏi nàng ta, nghiêng ngả lảo đảo đi đến nằm trên ghế dài, giang tay chân thành hình chữ đại, cả người nằm phơi bày ra, kêu gọi đám bạn bè tới nghe nàng ba hoa.
"Cô sao lại để vuột mất món ăn dân dã rồi? Bạn trai cô có mặt vô cùng đúng lúc thì cứ mời hắn lên giường ba người cùng chơi a." Vây quanh nàng là đám chị em bạn bè với khuôn mặt giả tạo, ngũ quan giống y hệt như biến thể từ Tôn Ngộ Không mà ra.
"Ba người cái đầu các cô." Lưu Khả vung một bàn tay tát lên mặt đối phương, "Các cô chơi thử cho tôi xem!".
Mái tóc của cô nàng với khuôn mặt đầy nhựa kia đều bị nàng quét qua một bên, nàng ta cũng không dám thực sự tức giận, ôm mặt oán trách: "Đừng có động vào mặt người tôi a, cái mũi tôi vừa mới làm xong bị cô đánh gãy thì làm sao bây giờ! Đắt tiền lắm đó!".
Lưu Khả không biết là do uống hơi nhiều hay là do gần đây chịu kích thích quá độ, bỗng tùy tiện đưa tay túm lấy cơ ngực so với của nàng còn lớn hơn của hai người đàn ông lực lưỡng kéo đến, chỉ vào cô gái vừa rồi bảo nàng chơi đùa ba người, nói: "Cùng với nha đầu này chơi trò song long nhập động đi, chơi ngay tại đây!".
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, dĩ nhiên biết rõ đây là địa bàn của ai, là ai ra tiền. Kho tiền riêng của Lưu Khả đã sắp gần thấy đáy rồi, nhưng vẫn cứ như trước tiêu tiền như nước, bao dưỡng một đám tiểu bạch kiểm trên giường dưới giường đều có thể dốc sức hầu hạ nàng bất cứ lúc nào. Trong nhóm bạn tiệc tùng tối nay có một nửa đều đã từng cùng nàng ở trên giường so chiêu, ăn mặc quần áo hàng hiệu hiển nhiên đều là nhờ ơn nàng. Hiện tại kim chủ mở miệng, chút việc nhỏ này còn không thể xử lý sao? Đối với kim chủ nhất định phải dỗ dành lấy lòng.
Hai người đàn ông lực lưỡng, một người kéo tay cô gái kia đến bể bơi bên cạnh đó. Cô gái kia đầu tiên là nở nụ cười giả tạo cầu xin tha thứ, những người chung quanh bắt đầu ồn ào bỡn cợt, tiếng cười vang tiếng giục giã từ bể bơi dưới đất truyền lên tới trên lầu. Người đàn ông bên trái một phát xé rách y phục của cô gái, tiếng hét chói tai của nàng ta kéo lên tới những người đang uống rượu ở trên lầu, cả bọn cùng nhao nhao nhìn xuống dưới xem.
Tư thế lúc này của Lưu Khả cũng không giống như nằm úp sấp chờ người hầu hạ, mà là đang trông chờ màn trình diễn người thật việc thật này.
Không một ai giúp đỡ cô gái kia, Cố Đông Thần cũng thấy nhưng không thể làm gì khác ngoại trừ đứng một bên. Trong tiếng cười vang và giục giã của mọi người, cô gái kia bị lột sạch y phục không còn một mảnh, ở bên cạnh bể bơi bị hai gã đàn ông lực lưỡng cưỡng ép trình diễn một màn người thật việc thật.
Lưu Khả cười đến mức gương mặt đỏ gay, không ngừng chỉ đạo: "Cô nuốt trọn vào đi a, ha ha ha, chơi vui chứ?".
Cô gái kia rưng rưng nước mắt, miệng không thể nói.
Thân là trợ lý đời sống đặc biệt của Lưu Khả, bị yêu cầu dọn đến nhà Lưu Khả, tiếng đồng hồ trong ngày đều ôm thập phương kính ở bên Lưu Khả một tấc cũng không rời, Du Hân Niệm ngồi trong một góc phòng nhìn thấy toàn bộ sự việc này, cười lạnh.
Loại chuyện thế này nàng không phải là chưa từng thấy qua, trước đây Lưu Khả và Trần Xu thích nhất là cưỡng ép người ta chơi mấy trò ướt át này, nhưng chỉ cần có mặt nàng hoặc Lô Mạn ở đây thì tuyệt đối đều đá bọn họ đi hết, không muốn làm bẩn mắt mình.
Hiện tại nàng vẫn cảm thấy loại chuyện này hết sức ghê tởm, nhưng nhìn thấy cô gái với bộ mặt phẫu thuật thẩm mỹ kia cũng đang dần dần bắt đầu ra sức phối hợp biểu diễn mua vui cho mọi người, một kẻ nguyện đánh một kẻ nguyện chịu, nàng cũng chả buồn nói.
Nàng thấy Lưu Khả tuy là vui vẻ hài lòng, nhưng không đến mức cực điểm cảm xúc, hiện tại bắn ra một mũi Nhiếp Hồn Tên khẳng định có thể một phát trúng hồng tâm, nhưng chưa chắc là có thể thu được Huyết Tâm chất lượng tốt nhất. Dù sao cũng là hai tháng quý giá, nàng không muốn tùy tiện hành động.
Du Hân Niệm đang cố suy nghĩ tìm tòi cách gì đó có thể kích động cảm xúc của Lưu Khả. Trực tiếp tiến tới giáng một bạt tai? Không chắc là có thể làm cho nàng ta nổi giận, ngược lại có thể khiến cho chính mình rơi vào tình thế khó xử. Dù sao thì chỗ này đầy rẫy tay chân của Lưu Khả, quả thực không thích hợp để động thủ......
Điện thoại di động trong túi áo đột nhiên rung lên, Du Hân Niệm lấy ra nhìn xem, là Phó Uyên Di gọi tới.
"Tiểu mập mạp." Đầu dây bên kia không phải là sự tĩnh lặng vốn có, mà đầy tiếng nhạc tiếng người ồn ào, thiếu điều muốn đem thanh âm của Phó Uyên Di nuốt trọn, "Ánh mắt của cô có thể giết người được đấy."
Du Hân Niệm bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, âm thầm nhìn xung quanh: "Cô đang ở đâu vậy?".
"Ở một chỗ có thể thấy được cô, nhưng cô lại nhìn không thấy tôi."
Du Hân Niệm trong lòng thầm mắng một câu "Ấu trĩ": "Cô tới chỗ này làm cái gì?".
"Đến xem con mèo nhỏ của tôi, không để cho nàng nhất thời hứng khởi mà đảo loạn toàn bộ kế hoạch."
"Cái gì con mèo nhỏ......" Du Hân Niệm không nghĩ tới nàng lại nói chuyện vô cùng thân mật như vậy, trong đáy lòng thoáng dâng lên một tia cảm giác là lạ, liền lập tức đổi đề tài, "Cô sợ tôi nhìn thấy Lưu Khả sẽ lại không thể khống chế mà biến thành ác quỷ sao? Yên tâm, tôi hiện tại đang xem show thực tế, tâm như chỉ thủy."
(Tâm như chỉ thủy: tâm trạng thanh bình, không tạp niệm)
Phó Uyên Di dường như đang cười, có luồng khí phả vào trong loa điện thoại, tựa như trực tiếp ào tới bên tai Du Hân Niệm.
"Cô chốc lát sẽ lập tức tâm như hồng thủy." Phó Uyên Di nói, "Chị họ cô đến đây."
"Hả?" Du Hân Niệm vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy dưới tàng cây đa ngoài cổng, Lô Mạn cùng một cô gái trẻ một trước một sau tiến vào.
Lô Mạn nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo liền nhìn thoáng qua khu vực bể bơi, lập tức nhíu mày chuyển dời tầm mắt, nói gì đó với cô gái trẻ ở phía sau mình. Cô gái đó hình như là trợ lý của Lô Mạn, liền chầm chậm chạy đến bên Lưu Khả vỗ vỗ vai nàng ta. Lưu Khả vẻ mặt sửng sốt nhìn về hướng Lô Mạn bên này, mới vừa rồi còn say sưa đắc ý, vừa nhìn thấy Lô Mạn thì trong nháy mắt vẻ mặt cứng đờ, vươn tay lấy một chiếc áo choàng tắm mặc vào người, đi về phía Lô Mạn.
Lô Mạn thấp giọng nói vài câu, Lưu Khả vứt hết đám fan hâm mộ đang say bí tỉ đằng kia, dẫn nàng vào trong nhà.
"Hê, linh hồn nhỏ bé cô vẫn còn đó chứ?"
Ngay khoảnh khắc trông thấy Lô Mạn xuất hiện ở đây, Du Hân Niệm quả thực tâm như hồng thủy, ánh mắt dán ở trên người nàng ấy, hoàn toàn quên mất chính mình còn đang nói chuyện điện thoại.
Du Hân Niệm được Phó Uyên Di nhắc tỉnh lại, trực tiếp ngắt điện thoại, âm thầm đi theo.
Lô Mạn vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Ngay cả Tương Tranh Thanh cũng không có đi theo đến.
Du Hân Niệm bước từng bước chân muốn mềm nhũn, thầm nghĩ: Lô Mạn không thể nào không biết chuyện Lưu Khả đem tội phóng hỏa đổ lên đầu mình, nàng lại còn đi tìm nàng ta? Lô Mạn chẳng lẽ thật sự......
Lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Du Hân Niệm vẫn luôn cảm thấy hung thủ giết chết nàng và ba mẹ nàng chính là người vô cùng thân cận với gia đình mình, nhưng giờ khắc này trong đầu nàng lại nổi lên một ý tưởng khác: Chuyện này không phải chỉ một người đơn độc gây ra, là âm mưu liên thủ của nhiều người.
Hai ý niệm cùng tồn tại trong đầu, Du Hân Niệm chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng, cực kỳ phẫn nộ lại vô cùng hoang mang.
Nàng không biết rằng chuyện này so với nàng dự đoán còn hơn thế, còn đáng sợ hơn.
Trợ lý của Lô Mạn không hề vào nhà, mà đứng đợi ở ngoài cửa. Lô Mạn và Lưu Khả tiến vào trong một căn phòng nhỏ phía sau hoa viên, Du Hân Niệm đứng dưới tàng cây nhìn từ xa, thấy Lưu Khả kéo màn lại, hoàn toàn không thấy được tình huống bên trong.
Bọn họ đang nói cái gì?
Sự ngạc nhiên hiếu kỳ mãnh liệt khiến cho Du Hân Niệm đứng ngồi không yên, nàng cố bình tâm lại, trực tiếp đi thẳng vào.
"Này." Trợ lý của Lô Mạn liền gọi nàng lại, "Cô làm gì vậy, không thể vào đó."
Du Hân Niệm không phản ứng nàng, trực tiếp gõ cửa.
Bên trong yên lặng trong phút chốc, nghe thấy thanh âm thiếu kiên nhẫn của Lưu Khả: "Ai vậy?!".
"Là tôi, Lưu tiểu thư." Du Hân Niệm nói, "Cô sao lại đi vào phòng? Không phải bảo tôi / đều phải đi theo cô sao?".
Lại là một hồi trầm lặng, bỗng nhiên cửa mở ra.
Khi cánh cửa được mở ra Du Hân Niệm trước tiên liền hướng ánh mắt xuyên qua vai Lưu Khả, tập trung ở trên người Lô Mạn.
Lô Mạn ngồi trên ghế sofa ở góc phòng, giống như thường lệ, chân phải bắt chéo qua chân trái, ánh mắt thâm trầm nhìn xuống đất, không có bất cứ biểu cảm nào.
Đây chính là Lô Mạn mà Du Hân Niệm quen thuộc, từ kiểu tóc cho đến diện mạo, từ phong thái cho đến sắc mặt, không có một chút thay đổi nào.
Thế nhưng, tay áo sơmi được nàng xắn lên để lộ ra một vết sẹo mờ nhạt xa lạ trên cánh tay.
"Hiện tại không cần cô." Lưu Khả có chút bực bội, "Cô cũng đừng đi xa, cứ đợi ở ngoài cửa."
Du Hân Niệm gật đầu một cách máy móc, đúng lúc này ánh mắt của Lô Mạn bỗng nhiên phóng tới, rơi trên khuôn mặt nàng.
Trái tim của Du Hân Niệm suýt nữa nhảy vọt lên tới cổ họng, nàng cảm thấy giây tiếp theo chính mình sẽ buột miệng mà kêu tên nàng ấy, ngược lại Lô Mạn giống như nhìn thấy một chuyện mình hoàn toàn không có hứng thú, đem ánh mắt dời đi.
"Đi đi đi." Lưu Khả đẩy Du Hân Niệm ra, một tay đóng cửa lại, Du Hân Niệm đứng ở cửa, trong lỗ tai toàn là âm thanh ong ong.
Mãi cho đến khi Phó Uyên Di một lần nữa gọi điện thoại tới, nàng mới lấy lại tinh thần.
"Này, con mèo nhỏ tâm như hồng thủy." Phó Uyên Di cất giọng nhẹ nhàng, "Lại gặp được chị họ thân ái của cô, cảm giác như thế nào?".
Du Hân Niệm im lìm một lúc lâu, sau đó rất bình tĩnh mà nói: "Có một số việc, vượt ra khỏi dự liệu của tôi."
Lúc này tới phiên Phó Uyên Di trầm mặc.
Lại lần nữa mở miệng, thanh âm của Phó Uyên Di đã không còn mang ý cười trên nỗi đau của người khác như lúc nãy, mà lại có chút ôn nhu: "Trước tiên đừng khóc. Tôi đang ở hướng giờ của cô."
Du Hân Niệm lau nước mắt: "Tôi không có khóc."
"Thính giác của tôi so với người bình thường tốt hơn nhiều, không gạt được tôi đâu. Cô sang đây, tôi vuốt lông cho cô."
Bên trong phòng một chút thanh âm gì cũng nghe không được, Du Hân Niệm đi về hướng giờ, gạt ra mấy đám hoa cỏ màu sắc sặc sỡ kỳ lạ, thật vất vả mới tìm được Phó Uyên Di đang ngồi trên ghế xích đu.
"Cô sao lại đến đây?" Du Hân Niệm đã lau khô nước mắt, thế nhưng hốc mắt vẫn còn hơi đỏ.
Phó Uyên Di đẩy đẩy mắt kính: "Cho dù có trích cho cô %, nhưng mối làm ăn này chủ yếu vẫn là của tôi, tôi đương nhiên phải có trách nhiệm đối với khách hàng của mình, đây chính là nghiệp vụ thường ngày."
"A." Du Hân Niệm chỉ là thuận miệng hỏi, đối với việc nàng vì sao lại ở đây tựa hồ không thật sự cảm thấy hứng thú, cũng không chắc là câu trả lời của nàng sẽ nghe lọt tai.
Phó Uyên Di đứng lên nói: "Cô muốn đi vào sao? Có phải rất muốn biết các nàng đang nói gì không?".
Du Hân Niệm ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt một mảnh sáng như tuyết: "Có thể có cách sao......"
Màu môi của Phó Uyên Di hôm nay có chút thanh nhã, tựa hồ vô cùng phù hợp với mái tóc đuôi ngựa thoải mái của nàng.
Nàng ung dung mỉm cười nói: "Có cách."
"Hửm?" Du Hân Niệm không nghĩ là nàng lại tự tin đến vậy.
Phó Uyên Di nói: "Cô trước hết ngồi xuống đây."
Du Hân Niệm thoáng nhìn cái ghế xích đu, không dám ngồi: "Thôi khỏi, ngồi xuống đứt gãy thì làm sao bây giờ?".
Phó Uyên Di: "Có còn muốn đi vào đó không?".
Du Hân Niệm: "......" Đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phó Uyên Di khẽ động đậy ngón tay đang mang găng chậm rãi hướng đến gần cổ Du Hân Niệm, Du Hân Niệm theo bản năng liền né về phía sau, bỗng nhiên Phó Uyên Di nắm chặt năm ngón tay túm được sợi xích trên cổ nàng, kéo mạnh đem nàng rời khỏi thân thể Vương Phương.
"A –" Du Hân Niệm không hề phòng bị suýt chút nữa thì giống như một con diều bay đi, Phó Uyên Di nắm chặt dây xích, kéo nàng từ từ hạ xuống.
Du Hân Niệm thở hổn hển, giống như vừa ngồi trên tàu lượn siêu tốc, mọi thứ trong dạ dày bị đảo lộn cuộn trào như sóng biển. Nàng biết sau khi hồn lìa khỏi xác rồi trở lại trong thân thể Vương Phương thì sẽ càng khó chịu hơn.
Nhưng quả thật là một cách tốt.
Phó Uyên Di đưa lưng về phía đám đông người, nắm lấy thắt lưng nàng và nói: "Nhân lúc này mau đi vào trong phòng đi, nhưng đừng nán lại quá lâu, cô biết linh hồn xuất khiếu sẽ khó chịu thế nào rồi đấy."
Hai người dán gần nhau quá, Du Hân Niệm rất không được tự nhiên, nhưng nàng không dám giãy dụa lung tung, bằng không lại bay đi mất.
"Đi thôi." Phó Uyên Di đẩy nhẹ, Du Hân Niệm lao về phía căn phòng nhỏ kia. Thấy sắp va vào tường, nàng hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó lại mở mắt thật to, rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt của Lô Mạn chỉ cách nàng có vài phân.
"Tôi thực...... Cầu xin cô, Lô đại tiểu thư." Thanh âm của Lưu Khả từ sau lưng nàng vang lên, "Cô thật sự không biết tôi có bao nhiêu xui xẻo đâu! Tôi đều là bị ả tiện nhân kia bức bách!".
Không biết là do cửa sổ đóng kín khiến không khí trong phòng quá nóng hay là do Lô Mạn tạo cho nàng áp lực quá lớn, Lưu Khả cả người đều là mồ hôi, mồ hôi mang theo dư vị của rượu dần dần bốc lên, đến lúc này thì nàng đã không còn say nữa rồi, đặc biệt tỉnh táo.
Du Hân Niệm lùi về sau từng bước dài, Lô Mạn hiển nhiên không nhìn thấy nàng, tiêu cự của hai tròng mắt không hề có chút biến đổi nào.
Không biết trước đó hai người họ hàn huyên chuyện gì, nhưng khẩu khí này của Lưu Khả là hết sức quen thuộc.
Bản năng Du Hân Niệm có cảm giác rằng chuyện các nàng đang nói có liên quan đến mình.
Lô Mạn cảm xúc rất lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Cách đây vài ngày, tôi nhìn thấy tài khoản của Tiểu Niệm được đăng nhập."
Lưu Khả biến sắc: "Ai?".
Ánh mắt của Lô Mạn liền trở nên sắc bén.
"Du...... Hân Niệm?" Lưu Khả lập tức nghĩ đến chuyện mình bị ác quỷ quấn thân, "Nàng, nàng, nàng đã chết lâu như vậy, ai lại đăng nhập vào tài khoản của nàng...... Không, có khả năng là lâu rồi không đăng nhập, bị ăn cắp tài khoản?".
"Là tài khoản trong hệ thống nội bộ tập đoàn, sẽ không dễ dàng bị ăn cắp như vậy."
Lưu Khả sắc mặt trắng bệch không còn chút máu: "Cô đừng làm tôi sợ......"
Lô Mạn nói: "Cô sợ cái gì?".
"Tôi có thể không sợ sao? Tôi......" Lưu Khả đảo mắt nhìn xung quanh, tìm thấy ly nước liền cầm lên một ngụm nốc sạch, không ngừng thở dốc.
Lô Mạn đi đến phía sau nàng ta, vẻ mặt lạnh lùng cố giữ lại nét nho nhã, nở nụ cười âm trầm, nói: "Năm xưa cô cấu kết với Khương Cầm đổi khẩu cung đem tội danh đổ lên đầu nàng, lá gan lúc đó của cô đâu rồi?".
Lưu Khả giận dữ xoay người lại, bao nhiêu lời nói đều đã nằm trên khóe môi, ngay tức khắc sẽ tuôn ra khỏi miệng, lại bị nàng đè nén nuốt trở vào.
"Cô đi đi......" Lưu Khả suy sụp nói.
Lô Mạn nheo mắt lại, giống như một con hồ ly gian xảo lại nguy hiểm.
Lô Mạn đi lướt qua bên người Du Hân Niệm, mở cửa đi ra ngoài.
Lô Mạn mang theo khuôn mặtvới biểu cảm xa lạ ánh vào trong đáy mắt Du Hân Niệm, dọa nàng đổ mồ hôi lạnhcả người.