Chuyện Ta Không Biết

mỗi lần nàng xuất hiện đều là thời điểm du hân niệm hết sức chật vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Du Hân Niệm lấy được Huyết Tâm vốn là nên nhanh chóng rời đi, tìm một chỗ an toàn đem ký ức của Lô Mạn chiếu ra ngoài, nhìn xem triệt để từng chi tiết một. Nhưng đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, nàng vẫn còn ở khách sạn M chưa thể rời đi được.

Trong phòng họp mặc dù có ba người đang ngồi nhưng vẫn thực im lặng, ngồi đối diện Du Hân Niệm là trưởng bộ phận an ninh cùng trợ lý của hắn.

Hai người này Du Hân Niệm đều quen biết, trưởng phòng tên là Như Dũng, làm việc ở khách sạn M đã gần mười năm, từng là trưởng phòng hình cảnh quốc tế, nhân vật truyền kỳ vô cùng dữ dội, sau này bị trọng thương tuổi tác cũng lớn, được bộ ngoại giao an bài đến khách sạn M đảm nhận chức vị hiện tại. Như Dũng năm đó đặc biệt chiếu cố Du Hân Niệm, mà Du Hân Niệm thì hiếu kỳ, cứ quấn quít lấy hắn hỏi không ít chuyện thần kỳ, hắn rất có tài ăn nói, không chỉ nói mà còn biểu diễn, giống như thể đã từng học qua kịch nói, để dụ dỗ cô gái nhỏ mà nước miếng văng khắp nơi nhắc tới không ít vụ án mình từng phá giải, Du Hân Niệm nghe đến suốt đêm cũng không muốn trở về ngủ, cuối cùng vẫn là Lô Mạn sống chết lôi kéo nàng đi về.

Tính toán thời gian, Như Dũng năm nay hẳn là gần sáu mươi tuổi rồi, vẫn như xưa trên đầu một sợi tóc bạc cũng không có, tràn đầy sinh lực giống như một người trẻ tuổi, đôi mắt sắc bén tựa như móc câu. Hai người bọn họ lại một lần nữa mặt đối mặt, nhưng mà lần này đã không còn những câu chuyện xưa đặc sắc của vị trưởng bối hòa ái dễ gần, chỉ có những lời truy vấn gay gắt.

Trợ lý của Như Dũng tuy rằng mang danh trợ lý, kỳ thực là phó phòng bộ phận an ninh. Trước khi Du Hân Niệm chết hắn vừa được thăng lên vị trí phó phòng, vóc dáng cao m mái tóc được tỉ mỉ chải gọn ra sau, bất kể là đứng hay ngồi đều đặc biệt cao ngất, diện mạo không tính là điển trai, rất hung tợn, người khác nhìn vào không nghĩ là người của bộ phận an ninh, mà giống xã hội đen hơn. Vị trợ lý này tuổi trẻ đầy triển vọng, đi theo Như Dũng cũng đã được vài năm, lúc Như Dũng vắng mặt hắn có thể một mình đảm đương công tác, tổng thống các nước sang thăm vào ở khách sạn M, đều là hắn đứng ra giao thiệp cùng đại sứ quán và nhân viên an ninh của đối phương. Chờ đến khi Như Dũng về hưu, vị trí trưởng bộ phận an ninh chắc chắn là nằm trong tay hắn.

Bị hai người như vậy nhìn chằm chằm rất không thoải mái, ai cũng không muốn nếm trải tình huống này.

Nhưng Du Hân Niệm hiện tại lại đang nếm trải.

Nàng vì sao lại ở chỗ này? Rất đơn giản, Thân phu nhân không tìm được nhẫn của bà ấy, nhân viên quán bar nhặt được nhẫn quả quyết khẳng định là đã đem nhẫn giao tới nhà kho, nhưng khi Thân phu nhân tìm đến khách sạn M để lấy lại nhẫn thì không thấy đâu, nhẫn không cánh mà bay, Thân phu nhân lúc này lập tức muốn báo cảnh sát, được nhân viên bộ phận an ninh đúng lúc tới can ngăn, điều động truy lại camera giám sát khu vực hành lang, phát hiện Vương Phương của bộ phận đặt phòng từng lặng lẽ tiến vào nhà kho, một phút sau thì đi ra, dáng vẻ vội vàng rời đi. Mà nhân viên phụ trách nhà kho Hoàng Tiểu Kiều nói, chiếc nhẫn đó đúng là tối hôm qua đưa tới, nàng có ghi lại biên bản, sáng hôm nay lúc đi kiểm tra thì vẫn còn, nàng chỉ quay về phòng nghỉ ngơi chốc lát trở ra nhẫn đã không thấy tăm hơi......

Thân phu nhân cũng châm dầu vào lửa, nói rằng lúc đến đây thì thấy Du Hân Niệm đang lén lút rời đi, rất kỳ lạ.

"Nàng thật sự là nhân viên của khách sạn?" Thân phu nhân rất hoài nghi, hỏi nhân viên an ninh.

Nhân viên an ninh nói nàng quả thật là nhân viên của bộ phận đặt phòng.

"Nhưng các người không cảm thấy kỳ quái sao?" Thân phu nhân nhỏ giọng nói, "Đồng phục nàng đang mặc rộng thùng thình, trông không giống như là của chính nàng."

Hoàng Tiểu Kiều nhắc lại trọng điểm, lúc nàng ở trong phòng nghỉ xác thực có nghe thấy động tĩnh bên trong nhà kho. Khi nàng đi ra nhìn xem thì lại không thấy ai. Camera giám sát khu vực hành lang không phải đã ghi được hình ảnh Vương Phương sao? Chỉ có mỗi Vương Phương tới nhà kho, mà Vương Phương lúc đến hoàn toàn không cùng nàng chào hỏi, chính là tự tiện tiến vào nhà kho.

Vương Phương đã không còn trực thuộc bộ phận buồng phòng, tại sao lại chạy đến nhà kho? Hoàng Tiểu Kiều đặc biệt tích cực giúp nhân viên an ninh phân tích:

"Vương Phương này a, trước đây còn thiếu một khoản nợ vay từ tài khoản tín dụng chưa trả hết, giờ thì lại sinh bệnh. Nhất định là thiếu tiền rồi! Nàng đã từng làm ở bộ phận buồng phòng, dĩ nhiên biết trong nhà kho có vài món đồ khách hàng không cần tới nữa, phỏng chừng là muốn đến thử thời vận. Cũng khó nói, không chừng là nghe ai nói có khách đánh rơi chiếc nhẫn quý giá nên nổi lên tà niệm đi? Nè đồng nghiệp, cô nói xem, nàng nếu có khó khăn thì cứ nói một tiếng, đâu phải ai cũng không thể giúp nàng? Cần gì phải làm ra chuyện như vậy, thật khiến cho cấp trên của nàng mất mặt."

"Dù sao cũng chỉ có thể là nàng, không còn ai khác." Hoàng Tiểu Kiều nói chắc như đinh đóng cột.

Nhân viên an ninh không đáp lời Hoàng Tiểu Kiều, có điều Du Hân Niệm là người bị tình nghi lớn nhất vẫn chưa bỏ trốn, lập tức giữ nàng lại.

Hôm nay đúng lúc Như Dũng có mặt ở khách sạn, biết là Thân phu nhân đã đánh mất đồ, mới gọi trợ lý cùng nhau đến đây.

Thân phu nhân là bạn bè tốt của Lô phu nhân quen biết từ ba năm trước lúc đi lễ phật, trước giờ vẫn thường xuyên qua lại với Lô gia, Lô Mạn nhìn thấy bà ấy cũng đều đặc biệt khách khí lễ độ. Bà ấy ở tại khách sạn M kỳ thực là do Lô gia mời tới, kết quả lại nháo ra loại sự tình này......

Với địa vị thân phận này, chuyện của Thân phu nhân hiển nhiên được đưa lên vị trí hàng đầu cần phải xử lý. Như Dũng ngay từ đầu đối với Du Hân Niệm rất khách khí, nói nàng đến phòng họp làm phiền một chút, dù sao thì khách ở khách sạn đánh mất đồ, nàng khi đó có mặt ở hiện trường, hi vọng nàng có thể cung cấp một ít manh mối hữu dụng.

Du Hân Niệm hiểu được, bản thân mình đang bị xem là phạm nhân bị "thẩm vấn". Bộ phận an ninh chẳng qua chỉ là một bộ phận ở khách sạn, không giống cảnh sát, bọn họ không có quyền thẩm vấn thật sự, nhưng bọn họ cũng sẽ không dễ dàng thả nàng đi, nàng chính là đối tượng tình nghi chủ yếu trong vụ trộm cắp này.

Du Hân Niệm cùng bọn họ ngồi ở đây thật lâu, Như Dũng hỏi đi hỏi lại nàng rất nhiều vấn đề, bao gồm những chi tiết đã biết rõ nhưng vẫn hỏi, như tuổi tác, giới tính, chức vị, còn có như thế nào đến làm ở khách sạn M và cả chuyện gia đình nàng.

Hỏi rất nhiều lần, hỏi không biết chán.

Du Hân Niệm biết rõ loại thủ đoạn thẩm vấn điều tra tội phạm này. Hắn hỏi những điều này không phải là thật sự muốn biết tuổi tác giới tính các loại linh tinh của đối phương, giới tính này nọ ai có mắt cũng có thể nhìn ra được mà — Như Dũng là muốn phân tích phản ứng đặc thù khi nàng nói sự thật, sau đó hỏi lại về chuyện chiếc nhẫn, nếu phản ứng của nàng không giống như trước đó, Như Dũng liền biết ngay là nàng đang bịa đặt.

Du Hân Niệm bình tĩnh như thường, từ đầu tới cuối không có bất cứ vẻ mờ ám nào, thái độ đúng mực trả lời từng vấn đề: "Tôi không có lấy."

"Trước đó cô xin nghỉ phép một tháng." Trợ lý của Như Dũng hỏi, "Bệnh lao phổi?".

Du Hân Niệm "Phải" một tiếng.

"Vì sao trở lại trước thời hạn?"

"Hết bệnh rồi nên trở lại."

Như Dũng lại bắt đầu hỏi về chuyện ở bệnh viện. Có điều Du Hân Niệm đối với bệnh viện cũng khá quen thuộc, nên đối đáp rất trôi chảy. Tuy nhiên nàng cũng cố ý thả chậm tốc độ, tựa như là đang nhớ lại.

Ngọc Chi biến mất một đoạn thời gian đã trở lại, đang lơ lửng trên đỉnh đầu Như Dũng bọn họ, trong dư quang Du Hân Niệm liền nhìn thấy được nàng.

"Cô nói." Ngọc Chi bắt chéo chân, vẻ mặt không chút lưu luyến, từ trong miệng lại phun ra một tràng, "Cô sao lại không thể an an ổn ổn im lặng mà tìm ra hung thủ, mau chóng cùng tôi quay về Minh phủ đi chứ? Lại gây chuyện, cô lại gây chuyện...... Ai...... Tuy rằng cô thật sự rất phiền toái rất đáng ghét, tôi đây cũng không thể mặc kệ cô được, cô có thể giúp cho tôi bớt lo lắng được không......"

Như Dũng tiếp tục hỏi: "Cô là ở bộ phận đặt phòng?".

"Phải."

"Bộ phận đặt phòng cách chỗ này rất xa, cô chạy đến nhà kho làm cái gì?"

Du Hân Niệm không trả lời.

Trợ lý của Như Dũng nói: "Nhẫn là cô lấy đi."

"Không phải, chiếc nhẫn đó đối với tôi không có ý nghĩa."

Giám đốc bộ phận khách hàng Trần Xu cũng đến đây, nhà kho là một nhánh trực thuộc bộ phận khách hàng, nàng không đến cũng vô lý.

Thân phu nhân biết thân phận của nàng, nói chuyện với nàng cũng không quá khách khí: "Tôi cũng không phải ngày đầu tiên ở khách sạn của các người, không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự tình này. Chiếc nhẫn kia tôi không nói nhiều, thời điểm năm tôi mua mất mười vạn, cô nói xem nó hiện tại giá trị bao nhiêu? Nói cho các người biết, bất cứ một nhân viên nào ở khách sạn các người cũng bồi thường không nổi."

Trần Xu nhận ra Thân phu nhân, thực tế thì ngày hôm qua ở bữa tiệc sinh nhật của Bạch Văn nàng đã gặp qua Thân phu nhân, biết Thân phu nhân có giao tình không ít với Lô gia. Trần Xu đặc biệt chân thành nói lời xin lỗi đồng thời cũng hứa hẹn:

"Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng cho ngài."

Như Dũng truy hỏi Du Hân Niệm một lần lại một lần, bảo nàng kể lại thật tỉ mỉ toàn bộ những chi tiết lúc đến nhà kho, bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng không muốn bỏ qua. Du Hân Niệm một lần nữa trả lời lại từ đầu, cuối cùng cũng bị hắn hỏi đến phiền:

"Kỳ thực tôi ngồi ở đây đã là rất phối hợp với các người rồi, suy cho cùng thì các người cũng không phải cảnh sát. Tôi không nói dối, nhẫn không phải tôi lấy, nếu các người không tin có thể báo cảnh sát."

Nói xong Du Hân Niệm liền đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.

Vốn dĩ bị tình nghi là trộm cắp cũng đã khiến cho người ta cảm thấy bị xúc phạm, Như Dũng lại còn dùng đến biện pháp tạo thêm áp lực thật sự làm cho nàng chịu không nổi. Nàng sợ chính mình còn bị giày vò nữa thì sẽ bộc phát mà thừa nhận tất cả — rời đi mới là biện pháp chính xác.

Du Hân Niệm đi ra khỏi phòng họp, vừa mở cửa thì gặp Trần Xu đang đứng ở cửa.

Mái tóc của Trần Xu đã được cắt ngắn gọn gàng, tóc vừa chạm vai, nàng ta không nói gì, hai tay bắt chéo trước ngực, ra dáng một vị lãnh đạo, đang khẽ nâng cằm nhìn nàng.

Du Hân Niệm đảo mắt quét qua khuôn mặt nàng ta, không hề nán lại, bỏ đi.

Như Dũng cùng trợ lý của hắn đi ra, Trần Xu thực quan tâm đến quá trình thẩm vấn của hắn.

"Tôi cảm thấy không phải nàng." Như Dũng nói.

Trần Xu không nghĩ tới Như Dũng sẽ cho ra đáp án này: "Không phải nàng vậy còn có thể là ai? Nàng là nhân viên bộ phận đặt phòng chạy đến nhà kho làm cái gì? Nàng có trả lời không?".

"Nàng không trả lời." Như Dũng nói.

"Vậy cô làm thế nào nhận định là không phải nàng lấy nhẫn?"

Trần Xu miệng mồm thực lỗ mãng, Như Dũng cũng không chấp nhất với nàng, thản nhiên nói: "Tôi hỏi nàng quá trình đi đến nhà kho, mỗi một lần nàng nói cũng không giống nhau."

Trần Xu kinh ngạc: "Vậy còn không phải nàng sao?".

Như Dũng nói: "Nếu cô nói dối, cô chắc chắn sẽ đem mọi chuyện xảy ra trước đó sắp xếp biên soạn lại cho thật tốt, lời nói dối của cô sẽ không vượt ra khỏi kịch bản của cô, bất luận tôi hỏi mấy lần thì câu trả lời của cô đều sẽ giống nhau như đúc. Chỉ có thời điểm thật sự hồi tưởng lại thì mới có thể mỗi lần đều nhớ lại những chi tiết khác nhau, góc nhìn khác nhau, mới có thể trả lời không giống nhau."

Trần Xu có chút đăm chiêu khẽ gật đầu, Như Dũng tiếp tục nói:

"Nàng hẳn là không lấy nhẫn, nhưng kỳ quái là nàng không nói được mục đích đi vào nhà kho trong vòng một phút kia là để làm gì."

Trần Xu suy tư chốc lát rồi nói: "Báo cảnh sát đi."

"Tôi không tán thành." Như Dũng nói, "Hiện tại không có bằng chứng, cho dù báo cảnh sát, cảnh sát đến đây cũng không thể bắt Vương Phương đi được. Sự tình tới tới lui lui giải quyết không được cũng rất dễ bị lọt ra bên ngoài, ảnh hưởng không tốt đối với khách sạn. Ừm...... Cô đã xem camera giám sát hành lang rồi chứ?".

Trần Xu gật đầu.

"Vào thời điểm Thân phu nhân đến, là Hoàng Tiểu Kiều của bộ phận các cô mở cửa? Nàng vẫn luôn ở đó?"

Trần Xu nói: "Đây là chức trách của Hoàng Tiểu Kiều, nhà kho chính là do nàng phụ trách. Bên trong nhà kho có phòng nghỉ cho nàng. Nàng có đôi khi làm việc cả ngày, ban đêm cũng trực ca, khách sạn cho phép nàng vào phòng nghỉ ngơi. Đây cũng là hợp lý."

Như Dũng không phản bác nàng, gật gật đầu, nhưng trong lời nói lại có chút ý tứ: "Chuyện người trông coi tự trộm cắp tôi thấy qua cũng nhiều, bộ phận các cô cũng tự điều tra một chút xem."

Trần Xu rất nhanh đáp lại: "Tôi tin tưởng cấp dưới của tôi, không có khả năng."

Như Dũng điềm tĩnh cười, đưa mắt nhìn Trần Xu một cái, sau đó cùng trợ lý rời đi.

"Giám đốc." Hoàng Tiểu Kiều thấy người đều đi cả rồi mới chậm rãi bước tới, hì hì nở nụ cười. Thấp giọng nói: "Tôi đã nói dựa theo lời cô."

Trần Xu híp mắt chỉ chỉ nàng, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu để liên lụy đến tôi, tôi con mẹ nó giết chết cô."

Hoàng Tiểu Kiều thu hồi vẻ mặt tươi cười, không dám nói thêm lời nào, Trần Xu "hừ" một tiếng rồi bỏ đi.

Du Hân Niệm bình sinh lần đầu tiên bị người ta hoài nghi trộm cắp, cơn tức này ở trong lòng khó mà nguôi ngoai, nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Hoàng Tiểu Kiều nàng liền tức giận đến đầu cũng phát đau.

Lúc vừa đi ra khách sạn M thì nàng nhìn thấy William, William chủ động chào hỏi nàng.

Du Hân Niệm cố gắng hướng hắn mỉm cười, đồng thời nghĩ thầm: Nhân viên khách sạn tan tầm đi ra đều mang tính chất tượng trưng mà mở túi xách ra cho William kiểm tra, để phòng ngừa nhân viên tiện tay lấy trộm này nọ. William khẳng định cũng biết chuyện này rồi.

Du Hân Niệm mở túi xách lấy ra vật tùy thân của mình cho hắn xem, William lúc này trái lại cũng không cười toe toét làm qua loa, rất chăm chú mà nhìn một phen, không thấy được đồ vật mà cấp trên Như Dũng của hắn vừa rồi đã nói trong bộ đàm.

"E hèm, mấy chuyện này, ai dính phải cũng đều xúi quẩy." William nói.

Du Hân Niệm biết William muốn an ủi nàng, chỉ là miệng lưỡi hơi vụng về, trong lòng nàng vẫn là có chút cảm kích.

Rời khỏi khách sạn M, Du Hân Niệm đứng ở bên đường muốn gọi xe, không nghĩ tới Trần Xu lại bước đến.

Trần Xu đứng bên cạnh nàng, tựa hồ đang chờ xe.

Du Hân Niệm nhìn nàng ta.

"Tôi khuyên cô vẫn là nhanh chóng thừa nhận." Trần Xu nhìn về phía trước, giống như đang nói chuyện một mình, nhưng Du Hân Niệm biết lời này là nói cho nàng nghe, "Đối với khách sạn chúng ta cũng tốt, đối với chính cô cũng tốt."

Một chiếc xe Lincoln màu đen chạy tới, Trần Xu chuẩn bị bước lên xe.

"Không thể nào." Du Hân Niệm nhìn thẳng nàng ta, nói như đinh đóng cột, "Tôi sẽ không thừa nhận chuyện tôi chưa từng làm."

Trần Xu nhíu mày, nói: "Cô có thừa nhận hay không quan trọng sao? Ngu xuẩn."

Du Hân Niệm nhìn chằm chằm nàng ta, Trần Xu cười khẩy rồi đóng cửa lại. Trong nháy mắt khi cửa xe sắp đóng lại Du Hân Niệm nhìn thấy trong xe còn có một người.

Người nọ thản nhiên đưa mắt liếc nhìn nàng, ngay khi cửa xe vừa đóng lại thì dời ánh mắt đi.

Trong nháy mắt trông thấy người nọ Du Hân Niệm tưởng rằng bản thân mình đã nhìn lầm, nhưng đây cũng là người mà nàng tuyệt đối sẽ không nhận lầm.

Du Nhâm Tuyết, em gái ruột của nàng.

Trần Xu đi rồi, Du Hân Niệm vẫn còn đứng ở ven đường. Nàng rõ ràng vẫn còn ở bên trong thân thể Vương Phương, nhưng lại mơ màng ngẩn ngơ tựa như đang rơi vào cõi thần tiên.

Thật kỳ quái, ở trước cửa khách sạn M từ trước giờ có rất nhiều xe taxi qua lại, cùng lắm ba phút là có thể lên xe. Thế nhưng ngày hôm nay, Trần Xu đã đi được mười lăm phút rồi mà Du Hân Niệm cũng chưa đón được một chiếc xe nào.

Đã một đoạn thời gian không trở lại khách sạn M, dường như trong thời gian này khách sạn M đã đạt thành hiệp định bí mật cùng với một kẻ nào đó căm ghét nàng, nhất trí chống đối nàng, làm cho nàng không được dễ chịu. Loại cảm giác này từ ngày đầu tiên Du Hân Niệm trở về nhân gian vẫn luôn chôn sâu ở trong lòng nàng, làm cho nàng cực kỳ chán ghét và bực dọc.

Tiểu Tuyết sao lại đi cùng với Trần Xu?

Du Hân Niệm nhớ tới cái ngày nàng chết, đúng là ngày mà nàng nhận được thông tin Du Nhâm Tuyết và Du Nhiên Đông sẽ tiến vào nhậm chức ở tập đoàn Lotus. Mà hiện tại nhớ lại những lời châm ngòi ly gián của Trần Xu, tựa hồ còn có một hàm ý khác......

"Cô dây dưa với bọn họ để làm chi a? Nói nhẫn kia là cô lấy, cô cứ thừa nhận đi, rồi bồi thường cho Thân phu nhân kia chút gì đó."

Ngọc Chi ở một bên chờ đợi hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng, "Cô không có nhiều thời gian như vậy, cô trở về là để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô, cô chỉ cần tìm ra hung thủ là được. Chiếc nhẫn kia cô cứ nhận là mình lấy đi, cho dù thừa nhận thì cũng là chuyện của Vương Phương, cũng không đổ được đến trên đầu Du Hân Niệm. Cô hiện tại cũng có tiền rồi, không phải sao, đền tiền là xong việc, cho dù không đủ thì còn có Phó tiểu thư kia giúp cô mà, nào có nhiều phiền toái như vậy."

Du Hân Niệm quay đầu lại nhìn Ngọc Chi, trời đang dần về đêm, ngay tại khoảnh khắc nàng quay đầu lại ánh đèn đêm chiếu rọi vào khuôn mặt nàng, Ngọc Chi thoáng sững sờ, khuôn mặt Vương Phương cùng khuôn mặt Du Hân Niệm hai hợp làm một, khiến cho người ta mơ hồ không phân biệt được người trước mắt này rốt cuộc là ai.

"Cô nói đúng. Một khi tôi thừa nhận, tội danh trộm cắp này sẽ đổ lên trên đầu Vương Phương, nàng liền trở thành kẻ trộm cắp. Như vậy đối với nàng công bằng sao?" Du Hân Niệm nói rõ ràng từng chữ, "Cho dù Vương Phương đã chết, thì nhân cách phẩm giá của nàng cũng không tới lượt người khác sỉ nhục. Tôi không vô sỉ như vậy."

Những lời này nói ra khiến Ngọc Chi á khẩu không trả lời được.

Bầu trời bắt đầu dần trút xuống mưa tuyết, từng hạt băng nhỏ nện xuống người Du Hân Niệm.

Từ đằng xa, Du Hân Niệm trông thấy có một chiếc xe quen thuộc chạy tới, có người từ trên xe đi xuống, "Phạch" một tiếng bung dù ra, đi đến trước mặt nàng.

Mưa đá bị tán dù kiên cố ngăn cách bên ngoài, tập trung rơi trên tán dù tạo thành một âm thanh trầm đục.

Phó Uyên Di dường như lần nào đến cũng rất đúng lúc, lại rất không đúng lúc.

Mỗi lần nàng xuất hiện đều là thời điểm Du Hân Niệm hết sức chật vật.

Du Hân Niệm mở lòng bàn tay ra, năm ngón tay bởi vì dùng lực quá nhiều nên đã sớm tái xanh. Huyết Tâm của Lô Mạn đang yên ổn nằm trong lòng bàn tay nàng.

"Tôi chỉ lấy cái này." Lồng ngực nàng khẽ phập phồng, tóc dài dán trên khuôn mặt, thấy không rõ sắc mặt của nàng, nhưng thanh âm lại rất kiên định, "Không lấy bất cứ thứ gì khác. Tôi tuyệt đối sẽ không trộm đồ của người khác."

Phó Uyên Di không đeo kính râm, ánh mắt màu lam xám dừng trên hàng mi dài của Du Hân Niệm, áo sơmi trắng dính sát vào da thịt.

Ngón tay nàng lạnh như băng, xẹt qua khuôn mặt Du Hân Niệm, đem mái tóc hỗn độn của nàng vén ra sau cổ, lộ ra làn da bị đông lạnh đến tím tái.

"Cô không cần làm như vậy, cô đương nhiên cũng sẽ không làm như vậy." Phó Uyên Di ôn nhu nói, "Về nhà trước đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio