Khoảnh khắc Phó Uyên Di xuất hiện Du Hân Niệm thật sự muốn rớt nước mắt, ngay lập tức tha thứ chuyện nàng tối hôm qua mượn rượu quấy rối.
"Sao cô lại tới đây?" Du Hân Niệm theo sau hỏi.
Phó Uyên Di: "Sao tôi không thể tới, tôi vẫn luôn ở đây mà. Cô nói cô tại sao ngay cả chút tiểu xảo này cũng ngăn không được? Cái người được gọi là Tống Vũ đâu? Đi đâu rồi?".
Du Hân Niệm lúc này mới nhớ mấy ngày nay Phó Uyên Di vừa say rượu vừa mơ hồ, còn chưa kịp nói với nàng chuyện của Tống Vũ: "Cô làm sao biết được chuyện của Tống Vũ?".
Phó Uyên Di cười nói: "Tuy rằng mắt tôi nhìn không thấy, nhưng tôi có rất nhiều ánh mắt."
Du Hân Niệm không hiểu cho lắm, Lâm Cung nằm dựa ở sau lưng Phó Uyên Di cười thực tà quái.
Đúng rồi, Lâm Cung thân là Quỷ Vương có thể xua đuổi tiểu quỷ, cũng có thể thông qua ánh mắt của đám tiểu quỷ ở chỗ vắng người nhìn được rất nhiều chuyện mà người khác nhìn không tới.
"Nhưng mà, cảnh sát sao lại đến đây?" Chắc là không phải Chung Vân Mẫn báo cảnh sát, trong tiệc cưới của chính mình phát sinh loại chuyện này nếu như báo cảnh sát thì nhất định sẽ bị truyền thông viết lung tung tin đồn bay đầy trời, đối với nàng mà nói đây là trách nhiệm của khách sạn, điều nàng muốn chính là khách sạn cho nàng một lời giải thích rõ ràng, báo cảnh sát đối với nàng không có gì tốt.
"Nghiêm đội trưởng bọn họ là tôi gọi tới." Phó Uyên Di nói.
"Hửm? Cô gọi tới?"
"Đúng vậy, không thì làm sao bắt Tống Vũ trở lại?"
"Cô có cách bắt Tống Vũ?" Du Hân Niệm nói, "Tuy rằng chuyện này là do Tống Vũ làm nhưng lại không bằng chứng, camera giám sát cũng không hề bắt quả tang được nàng."
Phó Uyên Di nói: "Camera không phát hiện, nhưng có người khác nhìn thấy."
"Ai?"
"Tôi."
Du Hân Niệm: "......"
"Lúc đó tôi ở ngay tại hiện trường a, cô bận rộn công việc nên không nhìn thấy tôi."
Du Hân Niệm cũng phục nàng: "Cô có mặt ở hiện trường tiệc cưới của Chung Vân Mẫn?".
"Đúng vậy, tôi cũng được xem như là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng kết hôn sao có thể không mời tôi."
"Tôi đúng thật là không phát hiện ra cô." Hôm nay trong buổi tiệc có quá nhiều người, Phó Uyên Di ngồi ở bàn cách Du Hân Niệm hơi xa, Du Hân Niệm toàn lực chú tâm vào bàn thức ăn bên mình, căn bản không phát hiện được Phó Uyên Di đang ngồi ở bên bàn góc đối diện kia.
Lâm Cung nói: "Động tác của họ Tống kia cũng rất nhanh, không đến hai giây đã tráo đổi tờ giấy dán trên dĩa thức ăn." Nàng liếc mắt nhìn Ngọc Chi, "Nhân viên công vụ sủng vật như cô đây thật sự là không thể trông cậy, bản thân thì đi la liếm ngôi sao, thời khắc mấu chốt lại không có chút công dụng gì."
Từ thời điểm các nàng xuất hiện thì Ngọc Chi đã biết mình sẽ lại bị móc mỉa, tỏ vẻ đã quá quen thuộc, nói: "Phải phải, Quỷ Vương đại nhân là lợi hại nhất, bản sủng vật chỉ biết ăn uống làm bừa."
Lâm Cung liếc nhìn nàng một cái, hôm nay Ngọc Chi không hề đối nghịch nàng, dáng vẻ thuần phục ngược lại có chút đáng yêu.
Phó Uyên Di này không nói tiếng nào đã chủ định hành động lớn, không cùng Du Hân Niệm nói tiếng nào đã đem toàn bộ sự việc bố trí thật tốt.
"Tống Vũ cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ nhờ mấy chú cảnh sát dạy cho nàng một bài học sâu sắc." Phó Uyên Di nói.
Du Hân Niệm vừa rồi tâm tình bất ổn hiện tại đã lắng xuống, đang muốn mở miệng, Phó Uyên Di chợt nói:
"Có mùi máu tươi, cô bị thương?"
Du Hân Niệm lau khóe môi, vừa rồi trong lúc đối đầu đã tự cắn môi mình: "Không có việc gì, rách chút da thôi."
"Rách ở đâu?" Phó Uyên Di chỉ có thể nhìn thấy Du Hân Niệm, nhìn không thấy được thân thể Vương Phương.
"Thì...... Khóe miệng chút xíu......" Du Hân Niệm bị nàng hỏi vậy bỗng dưng không hiểu tại sao lại có chút ngượng ngùng, cảm thấy khó tin, khóe miệng mà thôi, còn là khóe miệng của Vương Phương, cũng không phải là bộ phận gì khó nói!
Phó Uyên Di bước tới: "Khóe miệng? Để tôi xem."
Du Hân Niệm có chút ngây người, đột nhiên phát hiện Ngọc Chi và Lâm Cung đang lơ lửng trên đỉnh đầu các nàng vây xem.
"Chút vết thương nhỏ mà thôi, Phó tiểu thư không cần lo lắng!" Du Hân Niệm lập tức kéo xa khoảng cách với Phó Uyên Di, hướng đến đầu Ngọc Chi vung một chưởng, Ngọc Chi trừng mắt:
"Cô sao lại đánh tôi!"
"Cô phiền." Lâm Cung rũ mí mắt nói.
"Cô sao không đánh nàng!" Ngọc Chi chỉ vào Lâm Cung, giận dữ hỏi Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm không để ý các nàng, quay lại nói với Phó Uyên Di: "Cảnh sát đến đây hẳn là đã thông báo cho Chung tiểu thư trở lại khách sạn để hỗ trợ điều tra rồi, bây giờ tôi đến bệnh viện có thể tránh mặt được nàng, nói lời xin lỗi với vị khách kia. Phó tiểu thư có sẵn lòng đi theo tôi không? Mấy ngày nay bao nhiêu chuyện rối tinh rối mù, muốn cùng cô nói chuyện một chút."
Tuy rằng Phó Uyên Di đã biết được rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn so với nàng, thế nhưng Du Hân Niệm vẫn là muốn một lần nữa tâm sự cùng nàng, đem nút thắt trong lòng mình gỡ bỏ.
"Đi chứ, sao lại không đi." Phó Uyên Di nói một cách hiển nhiên, "Giải quyết cho êm đẹp vụ việc của nhà chế tác kia, chúng ta cũng chuyên tâm hơn mà hù dọa Tống Vũ, tìm hiểu ngọn ngành để có thể bắt được Trần Xu."
"Được, trên đường đi tôi sẽ nói với cô."
Hai người đi về phía thang máy, tuy rằng pha trò nói cười một phen giúp tâm tình thoải mái phần nào, nhưng vừa rồi chiến đấu một trận với gã Chris kia vẫn còn khiến cho nàng sợ hãi trong lòng.
"Cái gã tên Chris vừa rồi, chẳng lẽ cũng là Trần Xu sắp đặt?" Du Hân Niệm thực không tin nổi, "Nàng dám làm đến loại chuyện này?".
Phó Uyên Di từ trong túi áo lấy ra bảng tên công tác của Chris, đưa cho Du Hân Niệm: "Cô xem bảng tên này có chỗ nào đặc biệt không."
Du Hân Niệm nhận lấy: "Nếu muốn nói có chỗ nào đặc biệt, thì quả thực không chỉ là không có, mà còn giống y như đúc so với bảng tên của nhân viên bộ phận an ninh."
"Nhưng hắn tuyệt đối không phải là người của bộ phận an ninh." Phó Uyên Di nói, "Nghiêm đội trưởng thường xuyên đến khách sạn M ăn khuya và ôn chuyện với cựu thủ trưởng của hắn, cũng thường ăn uống liên hoan cùng với người của bộ phận an ninh, hắn nói người tên Chris này nhất định là giả mạo, bộ phận an ninh không có người này."
Du Hân Niệm nhìn xuống mặt đất, suy tư một lúc rồi nói: "Vậy thì người này giả dạng thành người của bộ phận an ninh là vì muốn mang tôi đi, cho dù bị camera giám sát ghi hình lại được thì tội lỗi cũng sẽ rơi xuống bộ phận an ninh. Quan trọng hơn chính là, nếu như hắn có thể lôi kéo tôi vào đến lối thoát hiểm, ở bên trong có phát sinh chuyện gì cũng không ngạc nhiên. Nếu như tôi vì vậy mà bốc hơi khỏi nhân gian thì khách sạn và những người khác cũng sẽ cho rằng tôi là vì chuyện của Hồng Vũ Thanh mà bỏ trốn."
"Bingo."
Du Hân Niệm nói xong trong lòng cũng phát lạnh: "Trần Xu muốn giết tôi diệt khẩu?".
"Tôi cảm thấy còn chưa đến mức đó." Phó Uyên Di nói, "Giết người chuyện này vẫn là phiêu lưu quá lớn, nhưng đem cô tới nơi thâm sơn cùng cốc nào đó dạy dỗ cô cả đời cũng không ra được thì vẫn là có khả năng."
"Mẹ –" Một chữ thô tục tiếp theo bị miễn cưỡng nuốt trở vào trong, dù cho nàng đã rời khỏi nhân gian từ lâu trong khi thế giới biến hóa rất nhanh, hay dù cho nàng vẫn luôn ở trong nhà chăn ấm nệm êm, không rõ dân tình trần thế đấu tranh chém giết lẫn nhau thế nào nhưng lại vẫn cứ bị đòi mạng như thế?
"Là vì vị trí công việc kia của Tiểu Kiều?" Du Hân Niệm nhìn Phó Uyên Di, Phó Uyên Di nói:
"Vị trí của Tiểu Kiều thì không đến mức đó, nhưng vị trí cao hơn thì có lẽ đáng giá một trận mạo hiểm. Trần Xu là dạng người như thế nào?"
Du Hân Niệm nói: "Trần Xu xem như là bạn của Lưu Khả, trước đây khi Lưu Khả và tôi cùng nhau luyện đấu kiếm thì từ đó mà quen biết Trần Xu. Ngày xưa gia đình Trần Xu rất có tiền, về sau ba nàng chơi cổ phiếu bị thua lỗ mất sạch, cái gì cũng không quan tâm cứ thế nhảy lầu. Sau này nàng và mẹ nàng sống chung với nhau, nhưng hình như mối quan hệ giữa hai mẹ con nàng cũng không tốt đẹp, thường xuyên cãi nhau. Trước đây nàng đến làm việc ở khách sạn cũng là do Lưu Khả đến nhờ cậy tôi."
"Cô liền sắp xếp cho nàng vào làm việc?"
"Tôi lúc ấy làm sao biết được nàng sau này lại thành ra như thế? Khi đó chỉ biết điều kiện gia đình nàng không tốt lắm, mẹ nàng cũng không có ra ngoài làm việc, vẫn như thời kỳ trước kia làm quý phu nhân, ở trong nhà sống qua ngày đều dựa vào Trần Xu. Tôi cảm thấy cô gái này cuộc sống cũng không dễ dàng, mới giúp đỡ một chút."
"Vậy nàng hẳn là phải cảm kích cô mới đúng, cô chính là ân nhân của nàng."
Du Hân Niệm lắc đầu, nàng nhớ tới những chuyện Trần Xu và Lưu Khả đã làm sau lưng mình: "Nếu như từng người mà tôi giúp đỡ đều có thể nhớ rõ lòng tốt của tôi, hiện tại tôi vẫn còn là Du gia đại tiểu thư rồi."
Cho nên mới nói mục đích Trần Xu sai khiến Tống Vũ lấy thân làm chuyện mạo hiểm cũng thật kỳ quái, lại nghĩ đến chuyện đấu tranh quyền lợi giữa hai nhà Lô – Du trong nội bộ tập đoàn mà Henry đã nói với nàng, Du Hân Niệm cảm thấy có khả năng lớn là Trần Xu đang vì Du gia mà ra sức dọn sạch vây cánh của Lô gia. Suy cho cùng thì kẻ nào có thể nắm giữ Lotus, kẻ đó sẽ nắm giữ được tài nguyên vô hạn, đây mới là quyền lợi thật sự.
Nói như vậy, Lô Mạn đích thực đang tạo áp lực đối với Du gia? Vì sao lại như vậy? Nếu là thật, Du Nhiên Đông và Du Nhâm Tuyết làm sao có thể là đối thủ của nàng, không nói đến chuyện khác, chỉ cần nhìn thấy Du Nhâm Tuyết có thể cùng đi với Trần Xu thì liền hiểu được con bé này bày binh bố trận yếu kém, dùng đến người không nên dùng.
Du Hân Niệm vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý lắm, các nàng bước vào trong thang máy, lúc xoay người lại thì nhìn thấy Nghiêm đội trưởng và tổ cảnh sát của hắn đang đi tới chỗ các nàng.
Du Hân Niệm thấy trong nhóm bốn năm người bọn hắn có một người vóc dáng nhỏ nhắn, nhìn kỹ lại suýt chút nữa thì nửa cái mạng còn lại cũng bị dọa chết lặng.
Đó không phải là Viên cảnh quan sao!
Tuy rằng Du Hân Niệm chỉ gặp qua vị Viên cảnh quan này vài lần, nhưng vài lần đều là ấn tượng sâu sắc.
Lâm Cung lúc này tựa như đang giới thiệu chương trình, nói: "Nghiêm đội trưởng bọn họ muốn tiến vào thang máy." Lời này là nói cho Phó Uyên Di nghe.
Phó Uyên Di liền nói với Du Hân Niệm: "Chờ bọn hắn một chút đi, không chừng là muốn đi xuống lầu tìm cựu thủ trưởng của hắn tâm sự." Ý là bảo nàng ấn giữ nút mở cửa thang máy, ở một nơi không quen thuộc dĩ nhiên Phó Uyên Di cũng không xác định được các nút điều khiển thang máy nằm chỗ nào. Ai dè Du Hân Niệm tiến tới một bước ấn nút đóng cửa, Nghiêm đội trưởng "A?" một tiếng, trơ mắt nhìn cánh cửa thang máy khép lại.
Phó Uyên Di và Lâm Cung: "......"
Ngọc Chi nói: "Vị cảnh sát kia chẳng lẽ là......"
"Đúng vậy, nữ cảnh sát họ Viên kia từng có mặt ở hiện trường Vương Phương tự tử, còn xác định là nàng đã tử vong." Du Hân Niệm nhìn thấy Viên Tư Sân thì bất giác cảm thấy không thoải mái, không biết loại cảm giác khó chịu này là đến từ chính nàng hay là đến từ Vương Phương, "Sau đó Vương Phương đã bị tôi nhập vào 'sống' lại, Viên cảnh quan kia khẳng định không thể tin tưởng loại chuyện này, dù sao vẫn là chuyện nàng chưa từng thấy qua."
"Lại còn có chuyện này." Phó Uyên Di nói, "Cũng tốt. Tổ cảnh sát của Nghiêm đội trưởng là tổ chuyên xử lý những vụ án vụn vặt giữa Nhân giới và Minh phủ, ngoài tôi ra thì họ còn có liên hệ với nhân viên chấp pháp của Minh phủ. Hành vi của cô bị coi là trái với luật lệ hai giới một cách nghiêm trọng, tôi không nói ra thân phận của cô với Nghiêm đội trưởng, cô tốt nhất cũng đừng để cho Viên cảnh quan kia đeo bám."
Du Hân Niệm gật gật đầu, cảm thấy Phó Uyên Di nói rất có lý.
"Đúng rồi, Du tiểu thư, cô định sẽ xin lỗi như thế nào với bệnh nhân cho tốt đây?"
Du Hân Niệm sửng sốt trong chốc lát, nhớ tới bản thân mình từ nhỏ đã kiêu căng tự phụ, chuyện dù có khó khăn đến thế nào thì tự mình cân nhắc một phen cũng có thể giải quyết, nhưng chỉ có duy nhất một việc mà nàng không am hiểu nhất, có thể nói cho tới bây giờ cũng không làm được, chính là...... xin lỗi.
Thấy Du Hân Niệm ngẩn người, Phó Uyên Di đã sớm nghĩ tới điều này: "Mấy chuyện xin lỗi giải thích này không hợp với cô, đặc biệt lỡ như đối phương mặt mũi không hòa ái nhân từ, không cẩn thận chiếu cố đến tiểu linh hồn yếu ớt cô đây, thì ngươi xác định sẽ nổi bão ngay tại chỗ. Đừng nói xin lỗi, trực tiếp chém nhau đều có khả năng."
Phó Uyên Di kết luận thật sự rất đúng lúc, Du Hân Niệm bị đâm một nhát ngay tim, mà ngoài miệng vẫn còn bướng bỉnh chống đỡ: "Tôi nào có hồ đồ như vậy."
"Hồ đồ hay không chính cô biết. Cho nên cô nhất định vẫn muốn đi xin lỗi?"
"Phải."
"Nhưng chuyện không phải cô làm."
"Tôi quả thực không muốn hại hắn, nhưng tùy tiện chạy đến bàn khác tham gia náo nhiệt bị người khác lợi dụng cơ hội mà làm bậy chính là tôi ngu ngốc, cho dù lúc đó tôi không đi thì Trần Xu các nàng cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khác làm cho tôi phân tâm, các nàng đã xác định là ta thích lo chuyện bao đồng. Tôi trông coi bàn đó thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, lời xin lỗi này cho dù có làm khó tôi thì tôi cũng phải đi, tôi chấp nhận."
Phó Uyên Di yên lặng nhìn Du Hân Niệm, khóe miệng có ý cười không thể ẩn giấu được, vỗ vỗ cánh tay nàng: "Được, cô đã quyết định thì chúng ta đi thôi. Không có việc gì đâu, tôi giúp cô, nói lời xin lỗi chính là sở trường của tôi."
Hai người đi đến bãi đậu xe lấy xe của Du Hân Niệm, Du Hân Niệm có phần không tin: "Cô rất giỏi nói lời xin lỗi?".
"Tôi sao lại không giỏi." Phó Uyên Di còn muốn chơi trò thần bí, Lâm Cung rất đúng lúc bay ra nói:
"Đúng vậy cậu rất giỏi, trước đây cùng tớ giận dỗi nhất quyết tự mình ra ngoài gặp khách hàng, vào nhà người ta sờ tìm không rõ phương hướng còn cứng rắn cậy mạnh, kết quả là đem bảo vật gia truyền của người ta, một bầu rượu Đường triều làm cho vỡ nát, gia chủ ngay tại chỗ liền quỳ xuống, nàng ngay lập tức cũng quỳ theo."
Du Hân Niệm hoàn toàn tưởng tượng không ra tình cảnh đó, Phó tiểu thư vững như bàn thạch còn có lúc bị ăn một vố đau: "Hơ? Thật hay giả? Phó đại tiên mà cũng bồi thường không nổi sao?".
Phó Uyên Di hướng về phía Lâm Cung phẩy phẩy: "Cậu sao cũng giống như Tiểu Bạch miệng mồm linh tinh như vậy."
Du Hân Niệm đang lái xe đồng thời cảm thấy hứng thú hỏi: "Đừng nhỏ mọn như vậy, nói một chút thôi, sau đó thì sao?".
Phó Uyên Di sờ sờ mũi, nói đến chuyện trước kia cũng có chút xấu hổ: "Lúc đó tuổi còn nhỏ, cũng vừa ra ngoài tự lập, đơn hàng đầu tiên kiếm được khá nhẹ nhàng, đơn hàng thứ hai thì còn có chút sơ suất. Nghĩ rằng bản thân tuy ánh mắt không tốt nhưng làm được khá như vậy thì chắc cũng không có vấn đề gì, đúng lúc cùng Lâm Cung có chút bất hòa, liền tự mình đi. Tốt thôi, đến nơi vừa mới tiến vào nhà còn chưa có bắt đầu bàn chuyện giao dịch đã lỗ mất một số vốn lớn."
"Bầu rượu Đường triều...... bồi thường bao nhiêu?"
"Cũng may là món đồ mà tôi sờ phải, hình như không phải của Đường triều, mà là hàng nhái thời nhà Thanh. Tôi nói như vậy mà vị khách đó còn không tin, lôi kéo tôi đến hiệp hội giám định đồ cổ để giám định, kết quả thật sự là hàng nhái thời nhà Thanh, giá trị từ đỉnh cao liền rơi xuống đáy. Nhưng mà cuối cùng tôi xuất phát từ lòng nhân đạo, vẫn giúp hắn giải quyết một đơn hàng miễn phí."
Du Hân Niệm khẽ kéo ra chút khoảng cách liếc mắt nhìn đôi găng tay mà Phó Uyên Di mang quanh năm, không biết nàng tại sao lại thích mang găng tay, mùa hè nóng như vậy cũng mang sao? Có thể là do nàng bị mù, rất nhiều thời điểm cần phải dùng tay sờ, mà nàng lại có phần sợ bẩn, mang găng tay có thể là một điều tốt.
"Đây là cách xin lỗi của cô?" Du Hân Niệm thật sự là tin sai người, "Cô như vậy không phải là xin lỗi, cô đây là ép giá trá hình! Lừa bịp người khác!".
Phó Uyên Di thở dài: "Suy nghĩ của cô sao lại u ám như vậy chứ?".
Du Hân Niệm: "......"
Du Hân Niệm đành phải tự mình nghĩ cách, bình thường khi nói lời xin lỗi quan trọng nhất là phải thành khẩn, hướng đối phương nhận sai, biểu hiện mình sẵn sàng gánh hết toàn bộ hậu quả, đối phương bình thường đều có thể sẽ bớt giận. Kỳ thực "toàn bộ hậu quả" nếu không phải trong phạm vi vụ án hình sự thì chính là bồi thường tiền. Du Hân Niệm tính toán, chi trả một loạt phí chữa bệnh, phí sai lầm, phí tổn thất tinh thần tổng cộng cũng không ít tiền, Hồng chế tác dù sao cũng là một người lớn tuổi.
Đi đến hành lang phòng bệnh của Hồng Vũ Thanh, xa xa nhìn thấy Henry cùng giám đốc khối dịch vụ ẩm thực cũng đã tới. Giám đốc ẩm thực trừng mắt nhìn nàng, chưa nói gì đã phải đi vệ sinh, Henry liền nói với nàng: "Mạng cô lớn thật, người đã tỉnh rồi. Cô đến đây làm cái gì?".
"Tôi đến để nói lời xin lỗi."
"Bây giờ sao?"
"Ừm."
"Người vừa tỉnh, trước tiên nên hỏi ý kiến bác sĩ đi."
Du Hân Niệm, Phó Uyên Di, Henry, giám đốc ẩm thực cùng với một đoàn thân nhân của Hồng Vũ Thanh đều ở bên ngoài phòng bệnh chờ bác sĩ bước ra thông báo xem khi nào thì có thể đi vào được. Mà tại khách sạn M bên kia, Như Dũng cùng Nghiêm đội trưởng đã tìm được Tống Vũ, nói là muốn nói chuyện với nàng.
Phó Uyên Di đeo tai nghe điện thoại, toàn bộ cuộc nói chuyện của Nghiêm đội trưởng bên kia nàng đều có thể nghe được. Du Hân Niệm ngồi bên cạnh nàng, Phó Uyên Di lấy ra một bên tai nghe chia sẻ cùng nàng. Du Hân Niệm vừa nghe hai mắt vừa trợn tròn.
"Cô nói xem, tại sao cô lại đi đến phòng tiệc cưới?" Đây là thanh âm của Như Dũng.
Tống Vũ trả lời cũng xem như là rất bình tĩnh: "Nhà hàng Tây Âu bên kia thiếu hai chai rượu, quản lý bảo tôi đi ra sau bếp mượn, nên mới đi ngang qua phòng tiệc mà thôi."
"Tại sao dừng lại ở trước bàn thức ăn?"
"Tôi thấy chiếc dĩa có hơi nghiêng lệch, sợ rơi đổ mới giúp đỡ một phen."
Như Dũng không hỏi tiếp, lại bắt đầu hỏi những vấn đề mà trước đó đã hỏi qua, tên của nàng, tuổi, công tác, vân vân... Tống Vũ trả lời có chút không kiên nhẫn, vấn đề mấu chốt lại một lần nữa quay trở về:
"Cô tại sao lại đến phòng tiệc cưới?"
Tống Vũ gầm nhẹ: "Tôi nói rồi, nhà hàng Tây Âu bên kia thiếu hai chai rượu, quản lý bảo tôi đi ra sau bếp mượn, đi ngang qua......"
Như Dũng ngắt lời nàng: "Cô có biết Hồng Vũ Thanh bị dị ứng không?".
Tống Vũ: "Tôi làm sao biết được hắn bị dị ứng tôm, tôi nói rồi tôi chỉ giúp đỡ chỉnh lại mấy dĩa thức ăn một chút, lòng tốt không được báo đáp!".
Nghiêm đội trưởng đột nhiên đứng dậy đập tay xuống bàn, "rầm" một tiếng thật lớn thiếu chút nữa dọa Tống Vũ sợ nhảy dựng lên.
"Cô làm sao biết nguồn dị ứng của hắn là tôm?! Ai nói với cô?!" Nghiêm đội trưởng quát to.
Tống Vũ ngây ngẩn cả người: "Tôi......"
Như Dũng tiếp theo chậm rãi nói: "Cô cho là cô che chắn góc quay của camera thì sẽ không có ai nhìn thấy cô ra tay sao? Camera là có góc chết, nhưng mà phòng tiệc rộng lớn như vậy, vẫn luôn có một góc độ nào đó có thể bắt quả tang cô. Được rồi cô gái trẻ, cô cẩn thận suy ngẫm lại đi." Hắn đưa mắt liếc nhìn Nghiêm đội trưởng một cái, rồi chuyển dời ánh mắt trở lại, vẻ mặt của Tống Vũ đã không còn bình tĩnh như trước nữa, ánh mắt di chuyển theo ánh mắt của Như Dũng. Như Dũng liếc nhìn Nghiêm đội trưởng như thế cũng chính là ngầm ám chỉ với nàng — nơi đó có thể đã có cảnh sát.
"Tội cố ý giết người." Như Dũng chỉ vào nàng, "Cô có biết hậu quả là gì không?".
Nói xong những lời này Như Dũng cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng họp, Tống Vũ bất thình lình gọi lớn theo: "Đợi đã –!".
Như Dũng và Nghiêm đội trưởng đồng loạt quay đầu lại nhìn nàng.
"Hẳn là giải quyết ổn thỏa rồi." Phó Uyên Di nắm lấy tai nghe, "Tôi đã gửi ảnh chụp Trần Xu cho Nghiêm đội trưởng, lát nữa để cho Tống Vũ chỉ điểm xác nhận Trần Xu là được."
Bản thân Du Hân Niệm trước đó bị thẩm vấn đã cảm thấy áp lực rất lớn, hiện tại Như Dũng và Nghiêm đội trưởng đồng thời gây sức ép với Tống Vũ, cũng đáng tội nàng ta.
Bên này Tống Vũ bị vạch tội, bên kia Hồng Vũ Thanh cũng đã cho phép vào thăm.
Du Hân Niệm năn nỉ Henry, để cho nàng đi vào nói vài câu. Henry che chở nàng đi vào phòng bệnh, sợ Hồng Vũ Thanh tức giận nổi điên có thể sẽ động thủ.
Kết quả vượt ngoài dự kiến của mọi người, Hồng Vũ Thanh vẫn đang được truyền dịch sắc mặt rất không tốt, biết mục đích Du Hân Niệm đến đây, liền cười nói: "Lời xin lỗi của cô tôi tiếp nhận. Con người không phải là máy móc, luôn luôn có thể phạm sai lầm, huống hồ vẫn là người trẻ tuổi. Lần sau đừng sơ ý như vậy nữa, mạng tôi cứng cỏi, đổi lại là người khác có thể thực sự sẽ thành chuyện lớn."
Du Hân Niệm nghe hắn nói như vậy ngược lại càng thêm áy náy, chỉ biết lặp đi lặp lại mấy tiếng cảm ơn, thật xin lỗi!
Hồng Vũ Thanh tỏ ý không hề truy cứu chuyện của Du Hân Niệm, khi Du Hân Niệm cùng
»