Nghe Phó Uyên Di kể xong, Ngọc Chi đột nhiên từ trên mui xe chui trở vào, mặt xanh như nước sơn: "Cô, cô nói cái gì! Đồ Tô và Thụy Lộ nói phải trở về bẩm báo Minh Vương? A a — xong rồi! Xong hết rồi...... Lần này thật sự chết chắc rồi! Minh Vương nhất định đã biết rồi!".
Cả một đám người trong xe lãnh đạm nhìn về phía nàng, chỉ mỗi Phó Uyên Di có hứng thú trêu chọc nàng: "Cho nên mới nói, Ngọc Chi, cô rốt cuộc tại sao lại mạo hiểm bỏ bê công việc thậm chí có khả năng bị tống vào ngục giam mà phiêu lưu mang Du tiểu thư trở về nhân gian vậy? Cô không giống như người sẽ làm những chuyện khó nhọc mà lại không thu được kết quả tốt này."
Ngọc Chi toàn thân lạnh buốt, tựa hồ có chuyện muốn nói, trầm tư hồi lâu lại quyết định ngậm miệng: "Bất luận tôi có nói hay không thì cuối cùng cũng là chính tôi tự mình gánh chịu."
Lâm Cung vẫn với bộ dáng đứa bé - tuổi đột nhiên hiện ra, nằm tựa trên đỉnh đầu Phó Uyên Di, rất biết tận dụng thời cơ mà chế nhạo: "Nhưng mà ngươi nói ra có thể làm cho chúng ta đều vui vẻ nha."
Ngọc Chi cố dằn lòng mà liếc mắt nhìn Lâm Cung một cái.
Phó Uyên Di an ủi nàng: "Đừng lo lắng, thời gian Du tiểu thư ở nhân gian cũng không tới tháng, sau này nàng nhất định còn muốn thu thập Huyết Tâm, thời gian sẽ càng qua đi nhanh hơn. Thời gian ở Minh giới trôi qua rất chậm, có khả năng Đồ Tô và Thụy Lộ hai anh em họ còn chưa kịp đến gặp Minh Vương đâu, lúc đó cô có thể mang Du tiểu thư trở về. Đối với cô mà nói, thời gian cũng đủ."
Phó Uyên Di nói lời này không phải không có lý, Ngọc Chi trong lòng có chút trấn an hơn, nhưng vẫn là lo lắng không yên.
Liễu Khôn Nghi từ trong kính chiếu hậu đầy thâm ý nhìn Phó Uyên Di: "Nghe ngữ khí của cô, hình như hoàn toàn không lo lắng cho con mèo nhỏ của cô."
Phó Uyên Di xê dịch thân mình, không nói gì.
Một đêm dài đằng đẵng sắp trôi qua, khi sắc trời vừa hé sáng các nàng rốt cuộc đã vượt qua dãy núi Ngũ Luân, xa xa trông thấy Phiên Dương Thử.
Ngọc Chi các nàng gần như đều xắn tay áo chuẩn bị sẵn sàng, Phó Uyên Di lại nói: "Các người đưa tôi đến trước cổng, tôi tự mình đi vào."
"Cậu thực sự tự mình đi?" Liễu Khôn Nghi nói, "Cậu xác định một mình cậu đi vào còn có thể trở ra sao?".
Phó Uyên Di không trả lời nàng, khẽ day huyệt thái dương nói: "Lâm Cung, cậu cũng ở lại đi, cậu không thể quay lại Phó gia, đối với cậu mà nói rất nguy hiểm."
Lâm Cung từ trong thân thể nàng bay ra, nghiêm túc nói: "Tớ cũng không muốn cậu quay lại đó. Nếu cậu trở về, người nhà cậu nhất định sẽ dùng hết mọi biện pháp để giữ chân cậu lại. Thương tích của cậu còn chưa tốt, tớ không muốn cậu đi mạo hiểm."
Phó Uyên Di lắc đầu: "Việc này chỉ có thể do chính tớ tự giải quyết."
Lâm Cung còn muốn nói nữa, Liễu Khôn Nghi chen vào nói: "Cứ để cho nàng đi, chuyện của Phó gia bọn họ, cứ để cho người của Phó gia bọn họ tự mình giải quyết."
Lâm Cung nhìn thấy bóng dáng đơn độc của Phó Uyên Di biến mất giữa núi rừng dày đặc sương mù. Định vùng lên, nàng đã gắn bó với Phó Uyên Di như hình với bóng mười ba năm, nàng cũng đã mười ba năm không quay lại Phó gia.
Nhưng đối với Lâm Cung mà nói, từng viên gạch từng hơi thở ở Phó gia, đều là cơn ác mộng nàng không muốn nhớ lại.
Biệt thự Phó gia tọa lạc tại nơi cao nhất của Phiên Dương Thử, bắt đầu từ chân núi chính là lãnh địa của Phó gia nàng. Phó Uyên Di từ nhỏ đã chơi đùa ngay tại ngọn núi này, mặc dù không có Lâm Cung dẫn đường, nàng cũng có thể tự mình đi tới.
Cây dù trong tay nàng chỉ còn mỗi cái khung, vài mảnh vải đen rách nát còn dính vào khung dù như những vết sẹo, trông có chút thê lương.
Phó Uyên Di vuốt ve những đường vết sẫm màu trên khung dù, cặn kẽ nhớ lại nguồn gốc của những đường vết này. Dáng vẻ tươi cười phóng khoáng tùy ý của Du Hân Niệm hiện lên trong tầm nhìn tối tăm của nàng, giống như thước phim điện ảnh chỉ có mỗi mình nàng mới có thể xem được.
Dưới chân là mảnh đất cố hương mà đã từ lâu nàng không hề đặt bước trở lại, mùi đất sét tươi mát giữa núi cùng với mùi hương của rừng cây tuyết tùng dày đặc bay vào trong khứu giác của nàng.
Mặc dù còn nhỏ đã rời nhà, thời gian thấm thoát trôi đi, nhưng chỉ cần ngửi được những mùi hương quen thuộc này, một chữ "Nhà" sẽ hiện lên trong đầu nàng. Sau khi nàng bị mù đã từng một mình trải qua ba tháng ở trong núi rừng, trong ba tháng đó nàng nghiêng ngả lảo đảo, vô số lần té ngã lại vô số lần đứng lên, nàng muốn chứng minh rằng bản thân mình mặc dù mất đi thị lực, nhưng vẫn như trước không có gì khác biệt so với người bình thường. Từng cái cây từng ngọn cỏ trong núi rừng này đã chứng kiến sự biến đổi lớn của cuộc đời nàng, cũng chứng kiến sự trưởng thành quật cường của nàng.
Nơi này không hề thay đổi.
Cái cây nàng quen thuộc vẫn còn ở vị trí cũ của mười ba năm trước, chỉ là cao hơn một chút, to hơn một chút.
Bọn quỷ trấn sơn mà Phó gia nuôi dưỡng ở trong rừng cây thoắt ẩn thoắt hiện. Nếu là người ngoài, chúng nó đã sớm xông lên bao vây xé nát mặt rồi, nhưng đại khái là ngửi được hương vị Phó gia trong máu của Phó Uyên Di, chúng nó đều tránh ở phía sau rừng cây, trì hoãn chưa động.
Phó Uyên Di có thể nhìn thấy chúng nó, y như trước đây, trên cổ chúng nó đều bị cột một cái vòng của Phó gia độc hữu, tiếng chuông không ngừng vang lên theo động tác của chúng.
Một mình đi xuyên qua rừng cây ở chân núi, gần như trong nháy mắt, một tòa dinh thự rộng lớn sừng sững hiện ra ở bên ngoài rừng cây.
Tòa dinh thự bốn phía là tường cao phía trên là hàng rào lưới điện giăng kín, lưới điện chằng chịt rải đầy những lá bùa kim văn màu đen. Phó Uyên Di dùng dù chống đỡ, chậm rãi đi về phía trước, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một người.
"Tiểu thư, xin ngài dừng bước." Thanh âm của một người nam trẻ tuổi vang lên, "Phía trước là phủ đệ tư nhân, không thể tự tiện xông vào!".
Người này nói chuyện có vẻ lễ phép, nhưng lại mang theo mười phần uy hiếp.
Phó Uyên Di không hé răng, giơ cây dù trong tay lên.
Người nam kia thoáng nhìn qua cây dù, vẻ mặt có chút hoảng hốt, ngữ khí ngay lập tức dịu xuống, cung kính hô một tiếng: "Nhị tiểu thư, hóa ra là ngài."
Phó Uyên Di nói: "Tránh ra."
Người nam kia đúng là đệ tử gác cổng của Phó gia, có phần lúng túng nói: "Sư phụ đã dặn, thời gian này lão nhân gia đóng cửa miễn tiếp khách, ai cũng không......"
Lòng bàn tay Phó Uyên Di chợt lóe lên, một sợi dây xích trực tiếp trói hắn lại, khóa ở tại chỗ.
Người nam kia liều mạng giãy dụa cũng vô pháp động đậy, Phó Uyên Di dùng dù đẩy mở cánh cổng lớn của Phó gia, trên sườn dốc trải rộng là hai hàng người đang đứng, tất cả đều mặc trường bào màu xanh. Bọn họ đều là đệ tử Phó gia, trong tay cầm thanh phong, nhìn chòng chọc Phó Uyên Di như hổ rình mồi.
"Nhị tiểu thư, xin lùi lại!" Mọi người cùng kêu lên, Phó Uyên Di không nói hai lời liền vung dù tới, các đệ tử bắt đầu bày trận đối kháng!
Phó Uyên Di mặc dù từ nhỏ đã rời nhà, nhưng đối với toàn bộ chiêu thức võ thuật của Phó gia đều rõ như lòng bàn tay, phong tên trận này lúc nàng bảy tuổi đã tìm được điểm yếu mà phá vỡ, hiện tại tuy rằng bị mù, nhưng đối với từng vị trí cử động của bọn họ vẫn rõ như lòng bàn tay.
Phó Uyên Di thong dong đi giữa trận thế, hai đệ tử đầu trận cầm kiếm cùng nhau áp sát, ánh sáng màu xanh sắc bén đánh thẳng đến nàng. Phó Uyên Di một tay vung dù, cây dù "vù" một tiếng bay ra, ở giữa không trung vẽ ra một vòng cung kéo đến tận sau lưng họ, từ giữa thân mình hai người đó chém ngược lại đây. Hai gã đệ tử tránh không kịp, cánh tay bị cắt thành hai đường.
Toàn bộ đệ tử trong trận thế đồng loạt hô to, giơ kiếm xông lên, thế công như vũ bão! Phó Uyên Di một tay tiếp được cây dù, hạ thấp người tránh thoát được chiêu thức đầu tiên, kết hợp tán dù tấn công vào đầu trận tuyến, một loạt động tác mây bay nước chảy, đánh cho hơn mười người cuống quít lùi lại.
Con đường dốc này nối thẳng với cổng chính phủ đệ Phó gia, hai bên là dòng suối chảy qua những rặng cây, bên tai vẫn luôn vang vọng tiếng chim kêu cùng tiếng nước chảy. Không giống như sự âm trầm cứng nhắc ở bên ngoài bức tường, mặc dù là mùa đông, nơi này cũng có chim hót cũng có hương hoa, không hề có chút cảm giác điêu tàn của mùa đông giá rét.
Khác với cảnh sắc khoan thai yên ả, trên con đường dốc lóe lên vô số ánh kiếm, tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Phó Uyên Di căn bản không để ý bốn phía xung quanh, nàng chỉ âm thầm tập trung đếm bước chân, nhẩm đọc khẩu quyết, một đường tiến công mạnh mẽ, dễ dàng tiến ra khỏi sườn dốc.
Phó Uyên Di đứng ở đỉnh đồi, phía sau là một đám đệ tử Phó gia ngã rạp.
Phó gia bao nhiêu năm nay thu nhận không ít đồ đệ, Phó Tuyển Bách vì để kéo dài hương khói Phó gia cũng hao tốn không ít công phu. Đáng tiếc...... Chỉ là một đám người tầm thường chỉ biết học thuộc làu trận pháp.
Phó Uyên Di khép dù lại tiếp tục đi về phía trước, mục tiêu của nàng không phải là gian nhà chính của Phó gia.
Bình Diêm La của Phó gia sau khi thu hồi đều sẽ được đưa tới Triển Phong Đường ở phía bắc, Du Hân Niệm chắc chắn đang ở đó.
Không cần biết đâu là hướng bắc, ở nơi đó Phó gia qua nhiều thế hệ luyện quỷ suốt ngày tản ra oán khí ngập trời, nàng thậm chí không cần đi bắt giữ quỷ khí, chỉ cần nghe hoặc ngửi thấy là được.
Phó Uyên Di bước nhanh một mạch hướng đến Triển Phong Đường, nàng không biết Du Hân Niệm có thể chống chọi được pháp lực của bình Diêm La hay không.
Bình Diêm La sẽ không khiến cho quỷ hồn hôi phi yên diệt, nó chỉ là một vật chứa chuyên chở quỷ hồn. Người Phó gia dùng bình Diêm La thu bắt quỷ sau đó mang về Phó gia luyện quỷ, dọc đường đi đó cũng đã bắt đầu nghĩ ra mọi cách tra tấn quỷ, để thu được oán khí với hiệu suất lớn nhất.
Bên trong bình Diêm La ngột ngạt khó chịu, Minh hỏa thiêu đốt bên trên quỷ hồn, chỉ có nỗi thống khổ vô cùng vô tận.
Phó Uyên Di ở trên đường chạy tới Phó gia vẫn ra vẻ thoải mái ung dung, nàng không muốn ở trước mặt người khác biểu hiện ra tâm tình nôn nóng, vả lại nàng cũng hiểu rất rõ, lo lắng sẽ bị loạn. Lần này trở lại Phó gia giống như là xông vào hang cọp, nàng phải xốc lại toàn bộ tinh thần, bình tĩnh quyết đoán, mới có khả năng cứu được Du Hân Niệm, toàn thân trở ra.
Lúc này đã cách Triển Phong Đường không còn xa, cước bộ của nàng nhịn không được càng trở nên cấp bách mà hỗn độn.
Triển Phong Đường chỉ cách đó mét, xung quanh cây cối càng lúc càng rậm rạp. Cây cối ở nơi này đều bị oán khí của ác quỷ ám thành màu đen, tầng tầng lớp lớp phủ kín bầu trời.
Thanh Điền mặc một thân trang phục màu đen ẩn nấp ở trên cây, hắn từ sớm đã dự đoán được Phó Uyên Di sẽ đi đến chỗ này, liền cầm vũ khí mai phục tại đây.
Phó Uyên Di quả nhiên đến đây.
Thanh Điền nắm chặt thanh kiếm trong tay, vẫn không nhúc nhích.
Triển Phong Đường được Phó Tuyển Bách tự tay phong ấn, cánh cổng quanh năm đều đóng chặt, nhưng Thanh Điền biết Phó Uyên Di chắc chắn có biện pháp mở ra.
Thời điểm Phó Uyên Di mở cửa nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác, Thanh Điền tính toán tại một khắc đó động thủ. Hắn nín thở, im lặng chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Phó Uyên Di chân bước không ngừng, ngay khi nàng chỉ cách cánh cổng có mười bước thì đột nhiên xoay người lại, cây dù cầm trong tay vung mạnh lên, một đường cong ánh sáng sắc bén hướng về phía rừng cây chém tới!
Một chiêu này vượt quá mức dự kiến của Thanh Điền, hắn mai phục thật lâu vậy mà lại bị phản kích, tay chân luống cuống miễn cưỡng tránh thoát được một đòn này.
Đường cong ánh sáng từ trong rừng cây rậm rạp xuyên qua, hàng loạt thân cây cùng cành lá bị chặt đứt ầm ầm ngã xuống đất.
Thanh Điền không ngờ Phó Uyên Di chỉ còn chút hơi tàn vậy mà còn có thể tung ra pháp lực cường đại đến thế.
"Bước ra nhận lấy cái chết đi." Mũi dù của Phó Uyên Di chỉ thẳng về phía trước, đúng ngay vị trí Thanh Điền đang ẩn nấp, không sai lệch chút nào.
Thanh Điền bị bại lộ hành tung, có chút không cam lòng từ trên cây nhảy xuống, chậm rãi đi đến chỗ Phó Uyên Di: "Thật không ngờ, cô mắt mù còn có thể tìm được tôi, xem ra cô lợi hại hơn một chút so với tôi tưởng tượng nha. Nhưng mà thân là đại đệ tử của Phó tiên sinh, chưởng môn nhân tương lai, bản thân......"
Thanh Điền còn muốn khiêu khích vài câu, nhưng Phó Uyên Di thì ngược lại nửa câu vô nghĩa cũng không nói trực tiếp chém tới!
Thanh Điền vội vàng giơ kiếm chống trả, Phó Uyên Di tung ra mấy chiêu ngoan độc tất cả đều đánh vào điểm sơ hở của hắn, chỉ công mà không thủ, từng chiêu thức sắc bén, vạn phần kịch liệt.
Thanh Điền chật vật ứng chiến, trong lòng càng lúc càng cảm thấy khó tin: Nàng ở Hàm Dương bị trọng thương như vậy, hiện tại lại không có Lâm Cung bên cạnh, làm sao có thể có được loại sức mạnh này? Thanh Điền càng khó hiểu nghĩ ngợi lại càng phân tán lực chú ý, liên tiếp bị đẩy lùi.
Phó Uyên Di giơ dù đâm thẳng, Thanh Điền hạ thấp người né tránh, thời điểm nàng thu dù trở về, khung dù rách nát quất vào sau lưng Thanh Điền, quất ra ba vệt máu rõ rệt.
Thanh Điền ăn đau, lập tức nhảy ra xa, kinh ngạc nhìn Phó Uyên Di: "Cô làm sao......"
Phó Uyên Di cười lạnh một tiếng: "Tôi làm sao lại giống như nhìn thấy được anh, từng chiêu đều đánh cho anh khó chịu?".
Thanh Điền tức giận nói: "Cô mau đem Quỷ Vương giao ra đây! Trả lại Phó gia tôi!".
Phó Uyên Di đứng thẳng thân mình, dùng mũi dù chỉ chỉ ra phía sau: "Mở to cặp mắt quỷ quyệt của anh ra mà nhìn cho rõ, tôi mang đến chính là Quỷ Vương của Phó gia các người?".
Thanh Điền trừng mắt nhìn, phía sau Phó Uyên Di đích thực là hình dạng khác thường, không phải Lâm Cung, mà là rất nhiều quỷ ảnh...... Không sai! Phía sau Phó Uyên Di tụ tập vô số tiểu quỷ, tất cả đều là quỷ trấn sơn có vòng cổ khắc chữ "Phó"!
Phó Uyên Di trước khi tiến vào cổng chính Phó gia đã dùng pháp lực đem bọn quỷ trấn sơn này dắt theo sau lưng, để cho chúng nó làm ánh mắt của mình.
Bọn quỷ trấn sơn này trong một thời gian dài bị người Phó gia tra tấn, Thanh Điền có đầy rẫy những phương thức tra tấn quỷ muôn hình muôn vẻ, sự căm hận của chúng nó đối với Thanh Điền trong lúc này bộc phát ra, Phó Uyên Di hấp thu quỷ khí của chúng nó bổ khuyết cho pháp lực của chính mình, ý đồ giết Thanh Điền một phát trở tay không kịp.
Thấy đôi môi Thanh Điền khẽ nhếch, còn chưa kịp hồi tỉnh khỏi sự kinh hãi, từng con ác quỷ phía sau Phó Uyên Di đều rộ lên nụ cười nham hiểm.
"Hừ, đại đệ tử của Phó tiên sinh, chưởng môn nhân tương lai." Phó Uyên Di lặp lại một lần nữa cái danh hiệu mà Thanh Điền tự phong cho chính mình, ngữ khí tràn đầy giễu cợt. Thanh Điền cực kỳ tức giận, từ trong lòng lấy ra chiếc bình Diêm La định thu bắt bọn quỷ trấn sơn này vào đó. Phó Uyên Di đã sớm dự đoán được hắn sau cùng cũng chỉ có một chiêu như vậy mà dùng, ngay trong nháy mắt hắn lấy ra bình Diêm La, Phó Uyên Di vung dù quất nó đi, đánh nổ tung bình Diêm La!
Thanh Điền bị mảnh vỡ bình Diêm La đâm bị thương mắt trái, bụm mắt cuống quít lui về phía sau, Phó Uyên Di cầm dù xoay người lại, mũi dù đã nhắm ngay cổ họng Thanh Điền.
Thanh Điền trong giờ phút này toàn thân cứng ngắc như đá, mồ hôi lạnh tuôn ra điên cuồng, hắn thật sự cảm giác được sát khí của Phó Uyên Di.
"Không...... Đừng......"
Hai đồng tử màu lam xám của Phó Uyên Di tựa hồ đang nhìn hắn, lại không giống như đang nhìn hắn, nhưng trong khoảnh khắc này hắn cảm thấy hồn phách của chính mình đã bị Phó Uyên Di khóa chặt.
"Chết đi." Phó Uyên Di tập trung lực trong tay, dùng hết toàn lực muốn đâm thủng cổ họng của hắn, cỗ lực đạo này rền vang tiến về phía trước, nhưng sắp chạm đến mục tiêu thì trong nháy mắt lại biến mất.
Cây dù trong tay "bùm" một tiếng bị chấn động vỡ nát, Phó Uyên Di đau nhức lòng bàn tay, sau đó đổ gục xuống. Thanh Điền cũng bị luồng sức mạnh này đánh văng ra, bất tỉnh nhân sự, máu chảy từ trong mắt trái của hắn khiến cho nửa khuôn mặt hắn nhiễm đỏ.